Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức


Ngô Chiêm đã được đưa về kinh thành, Ngô Ưu xem như có thể thả lỏng thần trí.

Hai triều tiếp tục chiến tranh, Dục Triều lần lượt thua trận, xem ra thời khắc mà Trương Văn Kỳ nói cũng đã sắp đến.

Ngô Ưu nhiều lần lập chiến công, trong quân không ai phản đối nàng, trong đó đáng chú ý nhất phải kể đến Tô Ngôn Tuyết.

Không thể không nói nha đầu này thật sự kiên cường, nàng dựa vào nỗ lực của bản thân để được điều tới làm thân binh bên cạnh Ngô Ưu.

Sau khi hai người tiếp xúc được một đoạn thời gian, Ngô Ưu phát hiện đứa nhỏ này tâm tư đơn thuần, là thật lòng sùng bái nàng.

Ngô Ưu cũng không cảm thấy bản thân có gì đặc biệt hơn người, nàng đối với triều đại này không có tình cảm gì, hết thảy những gì nàng làm cũng chỉ suy xét cho mai sau mà thôi.

Trận chiến cuối cùng giữa hai triều sắp đến, Ngô Ưu chủ động chờ lệnh đi vận chuyển lương thảo, địa điểm chính là một nơi ở gần Cẩm Châu.

Nàng đã liên hệ với A Tử, sơn phỉ ở Cẩm Châu sẽ do Mạc lão gia đi xử lý.

Bởi vì chuyện này, Ngô Ưu trước tiên tới Cẩm Châu, đương nhiên Tô Ngôn Tuyết và Vân Cô cũng đồng hành.

Vân Cô trầm tĩnh, Tô Ngôn Tuyết hoạt bát, nhưng mà võ nghệ của tiểu cô nương xác thật không tồi, đặc biệt là cung tiễn.

Tuy rằng lực đạo của nàng không bằng Ngô Ưu, nhưng lại chính xác hơn Ngô Ưu rất nhiều.

Quan viên ở Cẩm Châu đã chuẩn bị phòng cho đoàn người Ngô Ưu, sau khi sắp xếp hành lý vào phòng, nàng liền muốn đi ra ngoài một lát.

Bởi vì tới gần biên cảnh giữa hai nước, Cẩm Châu ít nhiều gì cũng sẽ bị Dục Triều ảnh hưởng, dân phong dường như anh dũng hơn, đương nhiên muốn quản chế cũng không dễ.

Dùng từ ngữ hiện đại mà nói chính là nơi này trị an không tốt lắm, thực dễ dàng xảy ra chuyện.


Vân Cô và Tô Ngôn Tuyết cũng đi theo Ngô Ưu ra ngoài.

Trước đây Tô Ngôn Tuyết là nữ nhi nhà giàu nhất Cẩm Châu, Cẩm Châu là quê nhà của nàng, nhưng khi trở lại quê nhà sau một thời gian xa cách rất dài, Tô Ngôn Tuyết cũng không có thật sự cao hứng, nàng an tĩnh hơn bình thường rất nhiều.

Ngô Ưu đã quen thấy nàng quá mức nhiệt tình, đột nhiên cứ như vậy an tĩnh lại làm Ngô Ưu cảm giác là lạ, vì thế Ngô Ưu thử tìm kiếm đề tài: "Cẩm Châu thật sự không giống với kinh thành."
Tô Ngôn Tuyết biết Ngô Ưu đang nói chuyện với nàng, nàng cười khổ: "Là nơi hoang dã mà thôi, không thể giàu có và đông đúc như kinh thành."
Ngô Ưu nhìn nàng cười chua xót cũng cảm thấy càng không thích hợp: "Ngươi không thích nơi này sao?"
Nhìn dáng vẻ của Ngô Ưu, Tô Ngôn Tuyết rốt cuộc thật lòng nở nụ cười: "Ngô tỷ tỷ đang quan tâm ta sao? Thật hiếm thấy nha."
Ngô Ưu cảm giác được Tô Ngôn Tuyết không muốn nói, vì thế nàng không hề dò hỏi, chỉ là nói: "Ngươi đều nói thẳng ngươi tiếp cận ta không có liên quan đến Thái Tử, ta còn mặt lạnh với ngươi làm cái gì?"
Tô Ngôn Tuyết đi ở phía sau Ngô Ưu, nhìn bóng lưng nàng rồi thở dài một tiếng: "Nơi này là quê quán của ta, ta đương nhiên là thích."
Ngô Ưu quay đầu lại, chỉ thấy Tô Ngôn Tuyết cúi đầu, Ngô Ưu không thấy rõ biểu tình trên mặt nàng, nàng tiếp tục nói, giọng nói không nghe ra là đang vui hay buồn: "Chỉ là càng thích thì sẽ càng không dám nhớ lại, sợ bản thân không thể chấp nhận nổi."
Ngô Ưu và Vân Cô đều biết rõ trong lòng, cả nhà Tô Ngôn Tuyết vì thổ phỉ mất mạng, mà nạn trộm cướp kia có thể nói là Dục Triều và Mạc gia hợp lực tạo thành.

Ngô Ưu và Vân Cô không nói gì, chỉ có giọng nói Tô Ngôn Tuyết tiếp tục vang lên: "Cho nên mấy năm nay ta rời xa nơi này, không biết như thế nào lại được Thái Tử nhặt về làm nha hoàn."
Thấy Tô Ngôn Tuyết còn đang cúi đầu, Ngô Ưu có chút đau lòng, nàng vỗ vỗ bả vai Tô Ngôn Tuyết: "Hết thảy đều sẽ tốt thôi."
Tô Ngôn Tuyết ngẩng đầu, nàng chắp tay ra sau lưng, cười tươi như ánh mặt trời: "Đúng vậy, dù sao ta cũng đã trải qua những ngày tháng tệ nhất, cả ngày khóc sướt mướt thì phụ thân mẫu thân bọn họ cũng sẽ không yên tâm ta."
Ngô Ưu thấy nàng đã trở lại bình thường, liền nói: "Đúng vậy."
"Đi thôi! Ngô tỷ tỷ, ta kỳ thật rất quen thuộc nơi này, ta dẫn ngươi đi dạo một vòng!"
Tô Ngôn Tuyết chạy tới phía trước, lại xoay người vừa đi ngược vừa nói, nàng vẫy tay với hai người Ngô Ưu: "Phía trước có một tòa trà lâu, nơi này vốn là do phụ thân ta mở, hiện tại hẳn là của Mạc gia."
Nghe xong lời này tâm tình Ngô Ưu càng thêm phức tạp, không biết vì sao nàng lại nghĩ tới Mạc Tử Ý, cho nên đây là báo ứng sao?
Tạm thời gạt đi những suy nghĩ hỗn độn trong lòng, Ngô Ưu bước nhanh đuổi kịp Tô Ngôn Tuyết.

Ba người ngồi trong trà lâu, Ngô Ưu ngồi ở bên cửa sổ để nhìn ngắm cảnh tượng bên ngoài.

Có lẽ là vì chiến tranh mang đến nơi đây quá nhiều cảm giác áp bách, cho nên trên đường cũng không có nhiều người lui tới.

Mà tòa thành này cũng là nơi khởi đầu cho cuộc đại chiến giữa hai nước, Dục Triều Nhị hoàng tử ở chỗ này bị sát hại, nhưng không có ai tra được Trương Văn Lý ra tay, nhưng việc đã đến nước này, là ai làm đã không còn quan trọng.


Tô Ngôn Tuyết uống một hớp trà liền bắt đầu phun ra, sau đó bất mãn nói: "Trà này không ngon, kém xa so với lúc trước."
Ở tầng một của trà lâu có người kể chuyện, Ngô Ưu không quản Tô Ngôn Tuyết, nàng nghiêm túc nghe những câu chuyện xưa mà người ở phía dưới nói, nghe được một lúc liền có chút thẹn thùng.

Bởi vì người này đang kể chuyện về nàng, thế nhưng cũng có hơi quá lời, hắn miêu tả nàng lúc trước tựa như là một Mẫu Dạ Xoa, Ngô Ưu không khỏi nhìn dung mạo của bản thân được phản chiếu trong nước trà, rõ ràng là rất đẹp kia mà.

Vân Cô nhìn Ngô Ưu, cũng không nhịn được cười: "Lúc trước ta cũng ở đây được một khoảng thời gian, bọn họ chính là như vậy.

Trước kia người được nhắc nhiều nhất chính là Trương nguyên soái và Ngô tướng quân, hiện tại lại có thêm Ngô tiểu tướng quân, cũng chính là ngươi."
Ngô Ưu vội vàng uống một hớp trà để che giấu xấu hổ, nàng cười gượng một tiếng: "Vậy xem như ta đã nổi danh ở biên cảnh rồi sao?"
Vân Cô cười gật đầu: "Ở biên cảnh, danh vọng của Trương nguyên soái và Ngô tướng quân còn cao hơn vị ở kinh thành rất nhiều."
Bởi vì như vậy cũng liền khiến cho lòng hoàng đế tràn đầy ngờ vực, nhưng dẫu cho không có bá tánh nhận đồng, chỉ cần Trương dì và phụ thân vẫn nắm quyền trong tay, Hoàng Thượng vĩnh viễn sẽ không yên tâm.

Tô Ngôn Tuyết cũng cảm thấy người kể chuyện nói không lọt tai, nàng liền muốn đi xuống làm lão thuyết thư kia dừng lại, sao lại có thể chửi bới dung mạo của Ngô tỷ tỷ như vậy chứ!
Nhìn Tô Ngôn Tuyết đã sẵn sàng đi xuống tìm người phiền toái, Ngô Ưu một tay kéo nàng ngồi ở trên ghế, trấn an nói: "Không cần thiết."
Ngô Ưu cảm thấy có chút buồn cười: "Dáng vẻ của ngươi như vậy, ta đều sắp phân không rõ ngươi rốt cuộc là người của Thái Tử hay vẫn là người của ta."
Tô Ngôn Tuyết giống như có chút kinh hoảng: "Ta không phải do Thái Tử phái tới, ta với Thái Tử cũng chỉ là quan hệ hợp tác, hắn nói nếu như ta không muốn ở đây thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi."
Còn có loại chuyện tốt này sao? Ngô Ưu kinh ngạc.

Vân Cô nghĩ nhiều, nàng nhìn Tô Ngôn Tuyết, hỏi: "Làm sao mà Tô tiểu thư quen biết Thái Tử? Ta thấy Thái Tử đối đãi ngươi hơi khác thường."
Tô Ngôn Tuyết nghe được câu hỏi, nàng dường như có chút rầu rĩ không vui: "Việc này nói đến khá dài.

Sau khi rời khỏi Cẩm Châu ta liền đi tới kinh thành, lúc ấy xe ngựa của Thái Tử mất khống chế, ta thấy xe ngựa sắp đụng vào mình thì liền dùng một mũi tên bắn chết ngựa của Thái Tử."
Nói đến đây hình như nàng hơi tức giận: "Không ngờ Thái Tử không hề có nhân đức, thế nhưng còn bảo ta phải bồi thường tiền, ta đang định bồi thường cho hắn thì lại phát hiện tiền mình để ở khách điếm bị người trộm mất!"
Nhìn Tô Ngôn Tuyết sắp tức điên, Ngô Ưu kiềm chế để khóe miệng không cong lên, nghẹn đến mức nàng đều run rẩy.

Vân Cô lại cảm thấy có chút không đúng: "Thái Tử không thể so với đương kim hoàng đế, tính tình hắn vốn không tốt, vậy mà chỉ để ngươi bồi thường tiền thôi sao?"
Lời này khiến Tô Ngôn Tuyết trầm mặc, một lát sau nàng lại nói: "Đúng, từ đó về sau ta vẫn luôn ở bên cạnh hắn, mãi đến trước đây, hắn đột nhiên nói với ta...muốn cho ta làm trắc phi của hắn."

A, không ngờ còn có thể nghe được chuyện phiếm như vậy, Ngô Ưu cẩn thận quan sát Tô Ngôn Tuyết, nha đầu này xác thật rất đáng yêu, đặc biệt là khi cười rộ lên thì sẽ có hai cái lúm đồng tiền.

Nói tới đây Tô Ngôn Tuyết càng thêm tức giận: "Ta vẫn luôn coi hắn là huynh đệ tốt! Hắn vậy mà mưu đồ gây rối ta!"
Ngô Ưu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nàng bừng tỉnh đại ngộ: "A~ thì ra ngươi đi tòng quân là vì trốn hắn, vậy mà còn nói là vì tới thăm ta, thật là!"
Tô Ngôn Tuyết vội vàng lắc đầu: "Không phải! Chuyện ta tới thăm ngươi và trốn hắn không phải là nhất tiễn song điêu sao!"
Không biết vì sao trong đầu Ngô Ưu lại xuất hiện một câu nói rất nổi tiếng: "Tiểu hài tử mới lựa chọn, người trưởng thành tất cả đều muốn."
Nhưng cũng không có ai ngoài nha đầu này dám xem Thái Tử là huynh đệ, Ngô Ưu nỗ lực khống chế biểu tình của mình: "Vậy ngươi thấy Thái Tử như thế nào?"
Tô Ngôn Tuyết nghiêng đầu rối rắm thật lâu, sau đó thử thăm dò, nói: "Người cho ta ăn cơm lại coi tiền như rác?"
Tính tình người này sao lại kỳ quái như vậy, nàng tự đặt mình vào vị trí sủng vật rồi sao? Ngô Ưu không dám trợn mắt, nàng chỉ cười gượng hai tiếng.

Vân Cô cũng cười: "Tô tiểu thư thật sự là người rất thú vị."
Tô Ngôn Tuyết biết những lời này có thể là đang nói nàng ngốc, nhưng nàng cũng không thèm để ý: "Người thú vị sẽ sống một cuộc đời lý thú, cho nên ta không muốn trở thành trắc phi của Thái Tử, còn phải cùng nhiều người lục đục với nhau, một chút cũng không tự do."
"Việc mà ta muốn làm nhất chính là báo thù."
Tô Ngôn Tuyết xoay xoay bát trà trong tay, nhẹ nhàng nói.

Lòng Ngô Ưu càng thêm phức tạp, nàng cảm thấy bản thân không thể uống trà tiếp nữa, vì thế nhẹ nhàng buông chén trà trong tay, nói với hai người: "Chúng ta đi thôi."
Vân Cô và Tô Ngôn Tuyết đi theo sau Ngô Ưu, ngay khi Ngô Ưu đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Tô Ngôn Tuyết lên tiếng, trong giọng nói vô cùng áy náy: "Thực xin lỗi Ngô tỷ tỷ, ta không có cố ý chọc ngươi không vui."
Tâm tình Ngô Ưu càng thêm phức tạp, cũng hiểu rõ Tô Ngôn Tuyết không có làm sai cái gì: "Ngươi không có làm gì sai cả, ta cũng không tức giận, chỉ là ta cảm thấy ngồi ở quán trà kia lâu rồi, muốn đi ra ngoài hít thở không khí mà thôi."
Thấy thần sắc của Ngô Ưu không giống như giả vờ, Tô Ngôn Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy thì tốt rồi, ta sợ ta lại truyền cho ngươi cảm xúc tiêu cực."
Ở chung một khoảng thời gian, Ngô Ưu cũng xem nàng như muội muội mà đối đãi, Ngô Ưu cao hơn Tô Ngôn Tuyết một chút, nàng xoa xoa đầu Tô Ngôn Tuyết rồi nói: "Có việc thì cứ nói ra, nghẹn ở trong lòng không thoải mái."
Tô Ngôn Tuyết lấy hai tay ôm đầu: "Ha ha, cũng phải, nhưng mỗi người sống ở trên đời này đều không dễ dàng, ta không thích để lộ ra sự bất hạnh của mình, mỗi ngày cười với người khác, người khác cũng sẽ cao hứng."
Ngô Ưu và Vân Cô liếc nhìn nhau, hai người đều lắc đầu mà thở dài.

Ngô Ưu mỉm cười, nàng nói với Tô Ngôn Tuyết: "Ngươi đi về trước giúp ta sửa sang lại hành lý đi, ta và Vân Cô còn có chút việc cần hoàn thành."
Tô Ngôn Tuyết biết hai người có cái gì muốn nói, nàng thức thời không có vạch trần: "Được, ta đi về trước, hai người các ngươi cũng phải nhanh trở về."
Sau khi Ngô Ưu đáp ứng, Tô Ngôn Tuyết liền đi rồi.

Ngô Ưu và Vân Cô tiếp tục đi, cuối cùng đi tới ngoài thành, Ngô Ưu xem xét hoàn cảnh xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không có ai khác nàng mới bắt đầu nói: "A Tử nói như thế nào? Lâu như vậy mà Lệ nương có công đạo cái gì không?"
Vân Cô lắc đầu: "Nàng cũng không nói gì, biện pháp nào cũng đều thử qua nhưng lại cạy không ra miệng nàng."
Ngô Ưu không khỏi nhíu mày: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Vân Cô thấy nàng sốt ruột như vậy lại cười nói: "Tuy rằng Lệ nương chưa nói cái gì, nhưng mà Đường phu nhân kia đã khai.

Hiện giờ chúng ta đã nắm được đường lên núi và ám hiệu, có thể diệt sạch hang ổ của bọn tư binh, cũng sẽ không làm con tin bị thương."

Ngô Ưu thở dài nhẹ nhõm, tuy Mạc lão gia sớm đã phản loạn, nhưng dường như Lệ nương cũng không tín nhiệm hắn.

Trước khi đi đến Giang Đô, Lệ nương lại phá hủy đường lên núi.

Tuy rằng cũng có biện pháp cường công nhưng mà tổn thất rất lớn, cũng không thể cứu được con tin mà sơn phỉ bắt cóc, vạn hạnh còn có một phương án khác tốt hơn nhiều.

May mắn là trước đây Ngô Ưu không có trực tiếp giết chết Đường phu nhân, hiện giờ nàng ta lại phát huy công dụng.

Ngô Ưu: "May mà Đường phu nhân không có kiên cường như Lệ nương."
Vân Cô: "Cũng không phải."
Ngô Ưu có chút nghi hoặc: "Sao lại không phải?"
Lúc trước Triệu Thanh Tử nhận ra quan hệ giữa hai người có chút không đúng liền phái người đi tra xét bối cảnh của Đường phu nhân.

Ngoại trừ biết nàng là lục muội của Dục Triều hoàng đế, còn tra được chuyện nàng chuyên quản lý gián điệp Dục Triều.

Lệ nương là đồ đệ thành công nhất của nàng, nhưng chuyện không chỉ có như vậy, Triệu Thanh Tử tiếp tục tra thì phát hiện Đường phu nhân vốn từng có một nữ nhi, sau này nữ nhi mất tích, người đó cũng trạc tuổi với Lệ nương.

Vân Cô giải thích với Ngô Ưu, thì ra là Đường phu nhân không thể chịu nổi cảnh nữ nhi bị đánh như vậy.

Ngô Ưu không có chút thương hại các nàng, đều đã qua lâu như vậy mà Ngô Chiêm còn nằm ở trên giường, đây đều là do các nàng hạ thủ.

Ngoài ra, trước kia A Tử trúng độc hôn mê, nếu không phải cơ duyên xảo hợp được Chu đại phu cứu, hiện giờ Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử đã là âm dương lưỡng cách.

Vì thế Ngô Ưu chỉ cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Thật đúng là mẫu tử tình thâm."
Giọng điệu và biểu cảm Ngô Ưu trào phúng giống hệt như Triệu Thanh Tử, bỗng nhiên Vân Cô có chút nhớ Triệu Thanh Tử: "Không biết hiện tại tiểu thư ở kinh thành có sống tốt không?"
Ngô Ưu cũng rất nhớ nàng ấy: Rất nhanh, chiến tranh rất nhanh sẽ kết thúc."
Bề ngoài chiến tranh có lẽ đã sắp kết thúc, nhưng Đại Hân vẫn sẽ không ngừng nổi lên mưa gió, có A Tử ở đây, Ngô Ưu cũng hoàn toàn không lo lắng.

Nàng đưa tay lên ngực, bên trong chính là con búp bê gỗ mà Ngô Ưu đưa cho Triệu Thanh Tử.

Mỗi khi Ngô Ưu nhàn hạ, nàng sẽ lấy con búp bê ra nhìn một cái, tựa như người nàng yêu đang ở bên cạnh nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui