Ngô Ưu đứng ở bên vách đá trông xuống nơi mà phụ thân nàng biến mất, vách núi rất sâu Ngô Ưu cái gì cũng không nhìn thấy.
Trương Văn Kỳ đứng ở bên cạnh nàng, thần sắc áy náy: "Thực xin lỗi nha đầu điên, ta không tìm thấy phụ thân của ngươi."
Trong lòng Ngô Ưu hiểu rõ chuyện này Trương Văn Kỳ không hề có lỗi, nàng trấn an: "Trương dì đừng tự trách mình, chiến trường hung hiểm, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Không biết là hiện tại ta phải làm gì đây?"
Trương Văn Kỳ thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, lại mạc danh cảm thấy hơi chua xót: "Ngươi là người bệ hạ an bài đến đây, nhưng tùy tiện để ngươi tiếp nhận chức vị của phụ thân ngươi thì chắc chắn không được, ngươi trước đi theo phó tướng phụ thân ngươi mà học tập vậy."
Ngô Ưu gật đầu, cũng không dị nghị với sự sắp xếp này.
Trương Văn Kỳ đều từng bước leo lên trở thành nguyên soái, nàng mới đến thì sao có thể chiếm được vị trí này, Ngô Ưu lại nhìn dưới vực sâu, hỏi: "Nơi này không có đường để đi xuống sao?"
Trương Văn Kỳ lắc đầu, khuôn mặt vô cùng buồn rầu: "Vẫn chưa tìm được."
Dưới vách núi vô cùng hung hiểm, Trương Văn Kỳ cũng không dám tùy tiện đi xuống.
Đại Hân đã mất đi một trụ cột, nếu như lại không có Trương Văn Kỳ, trận chiến lần này nhất định phải bại dưới tay Dục Triều.
Ngô Ưu thử leo xuống, sau khi bò được một đoạn nàng liền cảm thấy rất khó khăn, vì thế đành từ bỏ chuyện leo xuống vách núi.
Nàng cảm giác đầu hơi choáng váng, Trương Văn Kỳ thấy sắc mặt nàng không ổn liền lập tức gọi đại phu đến đây, đại phu giúp Ngô Ưu bắt mạch bảo rằng nàng bị côn trùng độc cắn phải, thế nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Còn chưa ra trận mà nàng đành phải chịu thua sao? Trong lòng Ngô Ưu có chút bực bội, nàng càng muốn biết có phải phụ thân ở bên dưới hay không, có còn ở nhân thế hay không, dù cho là có chết trận, nàng cũng phải tìm thấy người về an táng.
Dẫu vậy, Ngô Ưu vẫn luôn cầu nguyện rằng hắn còn sống.
Ngô Ưu ngồi ở trên giường ngắm nhìn vòng tay của mình, vòng tay này là quà sinh nhật phụ thân đưa cho nàng.
Trương Văn Kỳ ở bên cạnh thấy nàng như vậy, tâm tình cũng rất khó chịu, đáng tiếc Trương Văn Kỳ không biết cách an ủi người khác, nói đến nói đi cũng chỉ có mấy chữ không cần khổ sở.
"Báo! Quân địch đã tập kết ở ngoài thành!"
Thần sắc Trương Văn Kỳ vẫn rất trấn định: "Nha đầu điên, ta đi trước một bước, ngươi hãy đi tìm phó tướng Ngô Ứng Huy đi."
Nói xong cũng không chờ Ngô Ưu đáp ứng, Trương Văn Kỳ đã xoay người đi ra ngoài doanh trướng.
Ngô Ưu biết sự tình khẩn cấp, hiện tại không phải là lúc bi thương, thế nhưng nàng không có đi tìm Ngô Ứng Huy mà lại đuổi theo Trương Văn Kỳ: "Trương dì ta trước đi theo ngươi, sau khi kết thúc ta lại đi tìm Ngô phó tướng."
Trương Văn Kỳ thấy nàng mới tới, ngay cả khôi giáp đều còn không có đổi, vì thế có chút lo lắng, nghĩ nghĩ lại nói: "Vậy cũng được, nhưng ngươi nhất định phải ở bên cạnh ta."
Ngô Ưu: "Trương dì ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi thêm phiền toái."
Vì thế Ngô Ưu đi theo Trương văn kỳ đi tới trên tường thành, Trương Văn Kỳ đi rất nhanh, nàng vừa đi vừa giải thích cho Ngô Ưu: "Thế công của Dục Triều rất hung mãnh, nhưng mà chúng ta vẫn chưa bị thiệt hại gì, ngược lại còn tiến về phía trước một chút.
Nếu như có phụ thân ngươi ở đây, nhất định là chúng ta có thể thắng đậm hơn nữa."
Trương Văn Kỳ nói xong mới ý thức được chính mình lại chọc vào nỗi đau của người khác, nàng lặng lẽ quay đầu lại nhìn sắc mặt Ngô Ưu, cảm giác Ngô Ưu cũng không có khổ sở Trương Văn Kỳ mới thở dài nhẹ nhõm.
Ngô Ưu không có yếu ớt như vậy, trong lòng nàng tràn đầy kiêu ngạo: "Đúng vậy, phụ thân hắn rất lợi hại."
Sau khi hai người dừng lại, Ngô Ưu nghỉ chân nhìn về nơi xa, chỉ thấy nơi xa tinh kỳ tung bay, quân địch đứng đen nghìn nghịt, cảm giác áp bách liền tràn đến đây.
Trương Văn Kỳ tất nhiên cũng đang quan sát tình huống của địch nhân, lượng người tấn công thành hôm nay ít hơn hôm qua rất nhiều.
"Trương nguyên soái."
Ngô Ưu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người mặc giáp bạc hành lễ với Trương Văn Kỳ.
Nam tử thoạt nhìn khoảng 40 tuổi, hắn có chòm râu dài, làn da ngăm đen, thế nhưng đôi mắt lại thật sáng ngời.
Trương Văn Kỳ đáp lại một tiếng, quay đầu giới thiệu cho Ngô Ưu: "Vị này chính là Ngô Ứng Huy, Ngô phó tướng."
Sau nàng lại chỉ vào Ngô Ưu, nói: "Vị này chính là Ngô Ưu, nữ nhi của Ngô Chiêm tướng quân."
Ngô Ứng Huy cười, vừa thấy chính là một hán tử vô cùng dũng cảm: "Thì ra là nữ nhi của Ngô tướng quân, dung mạo cũng thật xinh đẹp, sau này nếu trong quân doanh có người không có mắt bắt nạt ngươi, ngươi liền nói tên của ta."
Ngô Ưu cười nói tạ, liền nói có việc nhất định sẽ tìm Ngô phó tướng hỗ trợ.
Trương Văn Kỳ vừa định nói ai có thể bắt nạt nàng, không bằng lo lắng nàng bắt nạt người khác.
Đáng tiếc lời còn chưa kịp nói ra, quân địch đã bắt đầu công thành, Trương Văn Kỳ không đùa với bọn họ nữa, nàng xoay người nghiêm túc quan sát tình huống trên chiến trường.
Ngô Ưu nghe được tiếng chém giết rung trời ở dưới thành, trên chiến trường không ngừng nổi lên bụi cát, tiếng kim loại va chạm liên tục vang lên bên tai, kỳ lạ là trong lòng nàng không có sợ hãi, ngược lại có một chút hưng phấn, nàng nghiêm túc quan sát chiến trường.
Trương Văn Kỳ chỉ vào một người trong trận doanh quân địch, nói với nàng: "Nha đầu điên, người kia chính là tướng lĩnh Dục Triều, hắn tên là Vũ Văn Lệnh, những trận chiến gần đây đều là do hắn lãnh đạo."
Ngô Ưu nhìn về nơi Trương Văn Kỳ chỉ, chỉ thấy người kia cưỡi một con ngựa rất to có màu mận chín, trong tay cầm loan đao, thế công thập phần sắc bén.
Lại nhìn trong chốc lát, Ngô Ưu liền nói: "Cũng chỉ có như thế."
Trương Văn Kỳ cười cười không nói gì, nàng biết Ngô Ưu nói không sai, ở trong mắt nàng Vũ Văn lệnh xác thật không đủ trình.
Bởi vì Ngô Chiêm cực kỳ phản đối chuyện Ngô Ưu lên chiến trường, cho nên hắn rất ít nhắc đến nữ nhi trước mặt thủ hạ, nhưng Ngô Ưu thân là nhân vật nổi tiếng trong kinh thành, người trong quân ít nhiều gì cũng sẽ biết một chút.
Xuất phát từ sự kính ngưỡng đối với Ngô Chiêm, bọn lính đều thấy chuyện Ngô Ưu có thể đánh thắng Ngô Chiêm thật đúng là nói quá.
Hiển nhiên Ngô Ứng Huy cũng nghĩ như vậy, hắn nghe thấy Ngô Ưu nói thì chỉ cảm thấy nàng tuổi không lớn nhưng khẩu khí thật ra không nhỏ: "Chất nữ đã xem thường đối phương rồi, người trẻ tuổi cần phải khiêm tốn một ít mới được."
Ngô Chiêm rất thân thiết với người trong quân, Ngô Ứng Huy gọi Ngô Ưu là chất nữ cũng hợp tình hợp lý, nhưng Ngô Ưu lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nàng cười nói: "Phó tướng, ta đã rất khiêm tốn."
Ngô Ứng Huy đương nhiên vẫn không tin, hắn cúi đầu nhìn Ngô Ưu, biểu tình nghiêm túc: "Nói bậy, ngươi nói như vậy nghĩa là ngươi có thể hạ được tôn tử kia sao?"
Ngô Ưu tự tin mỉm cười: "Nếu như ta hạ được hắn, phó tướng ngươi sẽ như thế nào? Ta sẽ không làm chuyện vô nghĩa đâu."
Ngô Ứng Huy không ngờ nha đầu này thật sự dám làm như vậy, hắn sốt ruột khuyên nhủ: "Chất nữ, ta chỉ đang nói giỡn với ngươi, ngươi đừng thật sự làm như thế.
Chiến trường hung hiểm nào có thể là trò đùa, nếu như ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau này ta ở dưới suối vàng cũng không thể công đạo với phụ thân ngươi."
Ngô Ưu không đồng tình với lời này của hắn: "Phó tướng thật sự biết nói đùa, ta không phải tới du ngoạn mà là tới để giết địch, vẫn luôn được người khác bảo hộ thì có nghĩa lý gì?"
Lời này Ngô Ứng Huy không thể phản bác được, hắn chỉ có thể bảo Trương Văn Kỳ đứng ở một bên nói phụ hắn một tiếng: "Trương nguyên soái, ngươi nói cho nàng nghe đi."
Lúc này Trương Văn Kỳ cười, đáp lại một câu: "Ta cảm thấy Ngô Ưu nói không sai, Ngô phó tướng sợ hãi sao?"
Không nghĩ tới Trương nguyên soái cũng như thế, Ngô Ứng Huy vô cùng sốt ruột: "Trương nguyên soái, sao ngươi cũng như vậy?"
"Việc này cứ quyết định như vậy", Trương Văn Kỳ cũng không dong dài với Ngô Ứng Huy, nàng nói: "Ngô Ưu ngươi nhanh chóng mặc vào chiến giáp, bắt lấy Vũ Văn Lệnh cho ta, phần thưởng thì chờ ngươi trở về thì lại quyết định."
Ngô Ưu cao giọng xưng vâng, việc đã đến nước này Ngô Ứng Huy cũng không có tiếp tục ngăn cản, chỉ là trong lòng hắn vẫn rất khẩn trương.
Dẫu vậy, xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Trương Văn Kỳ, Ngô Ứng Huy lại hơi hoài nghi phán đoán của mình, chẳng lẽ chất nữ này thực sự có bản lĩnh lớn như vậy?
Ngô Ưu mặc tốt khôi giáp, khí chất cả người nàng đều thay đổi, dường như càng thêm anh tư hiên ngang.
Trương Văn Kỳ cảm thấy như vậy không tồi, lập tức phân phó binh lính để Ngô Ưu ra khỏi thành.
Ngô Ưu cưỡi con ngựa đen to lớn của mình, trên vai khoác áo choàng màu đỏ, nàng kẹp lấy bụng ngựa, tiến thẳng về phía Vũ Văn Lệnh.
Vũ Văn lệnh vốn đang chăm chú chém giết binh lính Đại Hân, đột nhiên lại thấy một nữ tướng trẻ tuổi cưỡi ngựa xông về phía hắn, hắn trong lòng rùng mình, đồng thời cũng xông lên phía trước.
Hai người tương ngộ, Ngô Ưu không hề khách khí, nàng duỗi tay đâm tới chỗ được phòng hộ yếu nhất là cổ hắn.
Vũ Văn lệnh nâng đao chắn, hắn khiếp sợ phát hiện nữ tướng này có sức lực vô cùng lớn, hắn cũng không còn dám coi thường nữa, bắt đầu nghiêm túc ra chiêu.
Trên tường thành, Ngô Ứng Huy thấy hai người đối đầu nhau, Ngô Ưu chưa rơi xuống hạ phong, điều này làm cho hắn có chút không thể tin được, lại nhìn kỹ nơi nào là chưa rơi xuống hạ phong, Ngô Ưu đây là đè nặng Vũ Văn Lệnh đánh cho một trận.
Chất nữ này thật sự khiến người ta vô cùng kinh ngạc, trách không được Hoàng Thượng vẫn luôn muốn nàng tòng quân, đây đúng là một viên mãnh tướng a!
Ngô Ứng Huy hoàn toàn không có xấu hổ vì thua cược, ngược lại hắn vô cùng hưng phấn, hiện giờ hai triều giao chiến, có nhiều nhân tài gia nhập đương nhiên là càng tốt.
Binh lính Đại Hân trông thấy tướng lĩnh quân địch bị bên ta đè đầu cưỡi cổ, sĩ khí lập tức tăng vọt.
Đương nhiên, Ngô Ưu bên này cũng phi thường nhẹ nhàng, huống chi kiếp trước nàng từng học y, đối với kết cấu cơ thể con người tất nhiên là cực kỳ quen thuộc.
Nàng biết đánh ở đâu thì sẽ càng thêm trí mạng, khi vừa tới thế giới này Ngô Ưu còn thầm nghĩ chuyên ngành của mình e là chỉ có thể dùng để đánh người, không ngờ một lời thành thật, hiện tại thật sự là dùng để đánh người.
Vũ Văn Lệnh áp chế nàng, chỉ có thể bị động phòng thủ, hắn biết chiến cuộc hôm nay đã định.
Sau khi lại một lần nữa ngăn cản thế công của Ngô Ưu, hắn quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu: "Lui lại!"
Ngô Ưu sao có thể để hắn chạy trốn, nàng vọt tới, đâm một kiếm vào tay phải của hắn, Vũ Văn lệnh mất đi vũ khí, trong lòng càng hoảng sợ, Ngô Ưu thừa cơ hội này chém tới cổ hắn, Vũ Văn lệnh không kịp tránh né, cứ như vậy bị Ngô Ưu giết chết.
Thi thể mất đi khống chế ngã xuống ngựa, Ngô Ưu cầm chiến lợi phẩm quay trở về thành, nàng thắng được phi thường xinh đẹp.
Trở lại tường thành, Trương Văn Kỳ khoanh tay nhìn Ngô Ưu, dù chưa nói nhưng sự kiêu ngạo cùng thưởng thức ở trong mắt xác thật không thể giấu được.
Thái độ của Ngô Ứng Huy đối với Ngô Ưu cũng thay đổi, hắn nhận ra Ngô Ưu xác thật là có bản lĩnh, mà bản lĩnh này còn không nhỏ.
Hắn lên tiếng cười: "Ha ha ha, là ta sai, nữ nhi của Ngô tướng quân sao có thể là hạng người mảnh mai, là ta nhìn lầm, chất nữ muốn phần thưởng gì, có thể làm thì ta nhất định đều sẽ đáp ứng!"
Kỳ thật phần thưởng gì đó chỉ là Ngô Ưu thuận miệng nói thôi, nàng cũng không biết muốn cái gì: "Ta không cần phần thưởng, về sau còn có rất nhiều chuyện cần phải thỉnh giáo phó tướng mới phải.
Đúng rồi, ta có một người trưởng bối cùng đi với ta, ta muốn cho nàng ở bên cạnh ta, phó tướng có thể an bài không?"
Đối với Ngô Ứng Huy, chuyện này không phải là vấn đề gì lớn, hắn cười nói: "Này không khó, chỉ cần thân thế trong sạch liền có thể."
Ngô Ưu trong lòng cũng rất cao hứng, thế nhưng dù cho Ngô Ứng Huy không đáp ứng nàng cũng sẽ đi tìm Trương Văn Kỳ xin giúp đỡ.
Nhưng Trương Văn Kỳ là thống soái một quân, không phải cấp trên trực tiếp của Ngô Ưu, luôn đi tìm Trương Văn Kỳ thì sẽ không tôn trọng Ngô Ứng Huy, Ngô Ưu cũng sợ có vài người sẽ chê trách Trương Văn Kỳ.
Suy cho cùng, lòng người là thứ đáng sợ nhất, chỉ là một loại thanh âm cường thế khi một loại thanh âm khác chọn cách tạm lánh mũi nhọn mà thôi.
Vạn hạnh, trận chiến hôm nay kỳ thật có thể khiến nàng nổi danh hơn một chút, chuyện khác phải từ từ tới, Ngô Ưu còn muốn đi xem vách núi kia, chỉ là trước tiên phải chuẩn bị tốt thuốc đuổi trùng giải độc mới được.
Binh lính Đại Hân không ngừng hoan hô, Ngô Ưu nhìn dáng vẻ bọn họ hưng phấn như vậy, tâm tư bất tri bất giác nghĩ về kinh thành, nghĩ về Vĩnh Định hầu phủ.
Không biết hiện tại A Tử có nhớ nàng hay không? Cũng không nên quá nhớ nàng a, tưởng niệm quá mức dày vò, nàng không muốn nàng ấy khổ sở.
Đáng tiếc Ngô Ưu không thể được như ý nguyện, Triệu Thanh Tử sao có thể không nhớ tới nàng, ngày thường hai người luôn nị oai với nhau, hiện giờ không thể gặp mặt trong khoảng thời gian dài như vậy, tính tình Triệu Thanh Tử vốn dĩ không tốt lại càng không tốt.
Nàng ngồi ở bên cửa sổ lật xem quyển sách "Thập Thất Ký", nhưng nàng lật sách rất mạnh bạo, tựa như là quyển sách này có thâm cừu đại hận với nàng.
Tĩnh Dung đứng hầu ở phía sau nàng, an tĩnh làm người vô hình.
Triệu Thanh Thư vừa vào cửa liền trông thấy nàng như vậy: "Tử nhi, ngươi cứ lật như vậy thì sách sẽ hỏng mất."
Triệu Thanh Tử thấy ca ca đi vào thì mới hơi thu liễm một chút, nàng mỉm cười ôn nhu: "Hôm nay ca ca không đến Quốc Tử Giám sao?"
Triệu Thanh Thư ngồi xuống: "Ta thấy ngươi gần đây tâm tình không tốt, cố ý xin nghỉ ở nhà với ngươi, ngươi vẫn giận Ngô Ưu sao?"
Triệu Thanh Tử lắc đầu, nàng sớm đã giận dỗi nàng ấy, hiện tại đã tiến hành đến giai đoạn tiếp theo, đó chính là tưởng niệm.
Nàng nhìn chim chóc bay lượn bên ngoài cửa sổ, ngữ khí có chút mất mát: "Ta không có tức giận, chỉ là ta rất nhớ nàng."
"Ôi trời, hồn Tử nhi nhà ta đã bị câu đi mất rồi."
Triệu Thanh Thư có chút cảm khái, nhưng muội muội hiện giờ như vậy thật sự trông có nhiều linh khí hơn trước kia, vẫn là trạng thái hiện giờ càng tốt.
Triệu Thanh Thư lại nghĩ tới cái gì đó, nói: "Vốn dĩ ta không quan tâm những việc này, nhưng mà Ngô Ưu hiện giờ ở trong quân, ta cảm thấy muốn nói việc này cho ngươi."
Triệu Thanh Tử hứng thú, nàng hỏi: "Là chuyện gì? Có liên quan đến A Ưu không?"
"Đúng vậy, ta nghe các đồng liêu ở Quốc Tử Giám tán gẫu, biết được Thái Tử đã xếp nhân thủ vào trong quân, mấy ngày nữa hẳn là sẽ đến."
Thái Tử làm việc còn rất lộ liễu, thế nhưng ngay cả người của Quốc Tử Giám đều có thể biết.
Triệu Thanh Tử không nói nên lời, cũng không biết Thái Tử nghe theo ai, một chút lòng dạ cũng không có, thế nhưng dã tâm lại rất lớn.
"Ta đã biết, ca ca."
Thấy muội muội thoải mái như vậy, Triệu Thanh Thư biết chính mình nhiều lo lắng: "Ngươi từ nhỏ thông tuệ, nhìn ngươi như vậy ta liền an tâm rồi, chúng ta không nên dính dáng đến hoàng thất."
"Ta biết, ca ca không cần lo lắng."
Nhưng chuyện mà Triệu Thanh Thư lo lắng nhất kỳ thật không phải là cái này, hắn lo lắng chính là Ngô Ưu: "Lần này Ngô Ưu tòng quân, khi lại lần nữa trở về thân phận của nàng sẽ hoàn toàn thay đổi."
Thấy ca ca khen Ngô Ưu, Triệu Thanh Tử khóe miệng cong cong: "Đó là đương nhiên, võ công của nàng thì không cần phải nói, hơn nữa nàng cũng không ngốc, thậm chí có chút mưu lược."
Nàng vui tươi hớn hở làm Triệu Thanh Thư có chút sốt ruột, kỳ thật hắn muốn nói chính là, đến lúc đó Ngô Ưu có thể chướng mắt nhà bọn họ hay không, nhưng Triệu Thanh Thư sẽ không dùng suy đoán của mình khiến muội muội ngột ngạt: "Đúng vậy, từ sau khi nàng biểu lộ tâm ý với ngươi, mọi chuyện mà nàng làm đều thực khác thường, nhưng như vậy cũng tốt hơn trước kia."
Ánh mắt Triệu Thanh Tử sáng lên: "Ca ca gần đây có ái mộ nữ tử nào, muốn dẫn về làm tẩu tử của ta hay không?"
Nàng hỏi như vậy là vì có chút tư tâm, căn cứ theo phong tục của Đại Hân, giữa huynh đệ tỷ muội người lớn tuổi phải thành hôn trước thì người tuổi nhỏ mới có thể thành hôn.
Trong lòng Triệu Thanh Tử thật sự vội vàng, nếu như ca ca còn chưa thành hôn mà nàng lại cùng Ngô Ưu thành hôn, ca ca sẽ trở thành trò cười, nhưng vốn dĩ Vĩnh Định hầu phủ này từ lâu đã là trò cười trong miệng người khác.
Triệu Thanh Thư thấy ánh mắt nàng sáng ngời, như là vô cùng chờ mong, hắn lập tức hiểu ra trong lòng nàng nghĩ cái gì: "Tử nhi muốn gả cho người ta như vậy a.
Ca ca biết ngươi đang lo lắng cái gì, ngươi không cần để ý lời của người khác, nếu như để ý ta cũng sẽ không được như ngày hôm nay."
Biểu tình Triệu Thanh Thư bình tĩnh, Triệu Thanh Tử biết hắn thật sự nghĩ như vậy.
Nếu như hắn để ý lời đồn vớ vẩn bên ngoài, e là bây giờ đã biến thành dáng vẻ khác, có lẽ sẽ trở nên giống như nàng, Triệu Thanh Tử thở dài: "Ta đã hiểu rồi, ca ca."
"Nếu như có thể, ngươi về sau liền gả đến Ngô gia, ta biết ngươi rất chán ghét phụ thân, rời xa gia đình kỳ quái này cũng tốt."
Tuy Triệu Thanh Tử vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn chưa từng nói qua với ca ca, không nghĩ tới hắn đã suy xét xa thế này, nàng nhịn không được hỏi: "Ca ca, vậy còn ngươi?"
Triệu Thanh Thư cười lắc đầu: "Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ chiếu cố tốt bản thân, đến lúc đó của hồi môn của mẫu thân có thể sẽ có tác dụng, ta cũng sẽ tận lực cho ngươi thêm một ít."
Triệu Thanh Tử trầm mặc, sau đó nàng liền nở nụ cười: "Được, ta nghe theo ca ca."
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, lúc sau Triệu Thanh Thư đứng dậy rời khỏi phòng.
Triệu Thanh Tử thu lại ý cười trên mặt, than một tiếng: "Kỳ thật ta cũng xem như là người may mắn."
Tĩnh Dung đứng ở phía sau Triệu Thanh Tử, vẫn chưa nói chuyện.
Triệu Thanh Tử tùy tay ném quyển sách "Thập Thất Ký" ở trên bàn, nhìn về phía Tĩnh Dung: "Lệ nương bọn họ hiện giờ ở đâu? Khi nào có thể đến kinh thành?"
"Sắp rồi tiểu thư, ngày mốt là có thể đến."
Ngày mốt sẽ tới rất nhanh, Triệu Thanh Tử suy nghĩ một lúc lại nói với Tĩnh Dung: "Phải cẩn thận, đừng để bọn họ đào tẩu, việc này không thể để Giang Hồng biết."
"Tiểu thư yên tâm, võ công của các nàng đã bị phế, tay chân cũng đã bị đánh gãy, người áp giải thật sự vô cùng cẩn thận."
Triệu Thanh Tử lúc này mới an tâm chút: "Vậy thì được, Trương Văn Lý bên kia có động tĩnh gì hay không?"
"Trương Văn Lý hết thảy đều bình thường, trước mắt hắn đang ở Cẩm Châu cùng người nhà."
Triệu Thanh Tử lại phân phó một tiếng: "Nhìn chằm chằm hắn cho ta."
"Vâng, tiểu thư."
Hết thảy đều đã được chuẩn bị ổn thoả, cũng chỉ phải đợi Đại Hân đánh thắng trận chiến này.
Triệu Thanh Tử có mười phần nắm chắc Đại Hân sẽ thắng, sau khi chiến thắng hoàng đế nhất định sẽ có dị động, làm không tốt thì Trương Văn Kỳ sẽ trở thành Trương Văn Lý tiếp theo, nhưng Triệu Thanh Tử chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra.
Mạc phủ ở Cẩm Châu, Mạc lão gia đang dùng bữa, ngoài cửa liền xuất hiện bóng người mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, hắn mắt cũng chưa nâng mà chỉ tiếp tục lùa cơm.
Trương Văn Lý thấy Mạc lão gia lãnh đạm như vậy cũng không tức giận, hắn không hề khách khí với Mạc lão gia, trực tiếp ngồi ở trước bàn cơm nhìn Mạc lão gia dùng bữa.
Nào có ai thích bị người khác nhìn chăm chú lúc ăn cơm, Mạc lão gia cảm thấy cơm canh cũng không còn nuốt trôi, hắn buông đũa, thần sắc thập phần không kiên nhẫn: "Trương tướng quân đã có gia thất, như thế nào lại đến nơi này của ta? Chẳng lẽ là phu nhân tướng quân làm đồ ăn không ngon?"
Trương Văn Lý bắt chéo chân, hai tay gối ra sau đầu: "Nói vô số lần rồi, Mạc lão gia vẫn gọi ta là tướng quân, cái này ta sao mà chịu nổi.
Còn nữa, phu nhân nhà ta nấu cơm ăn rất ngon, không cần Mạc lão gia quan tâm, nhưng mà ta đã lâu không gặp Mạc phu nhân, ngươi rốt cuộc đang suy tính gì vậy?"
Mạc lão gia cả kinh, không ngờ Trương Văn Lý đã nhận ra điều bất thường: "Phu nhân nhớ mong nữ nhi, vì vậy nàng đã đi đến kinh thành."
Trương Văn Lý nhìn khuôn mặt Mạc lão gia, thấy thần sắc hắn bình đạm, không giống như là có gì quỷ dị, Trương Văn Lý lại hỏi: "Ngươi có thể tiếp nữ nhi trở về, hà tất để hai người các nàng đợi ở tha hương."
"Cẩm Châu quá nhỏ, việc buôn bán ở kinh thành càng lúc càng tốt, dù sao đều phải tới đó để khuếch trương."
Trương Văn Lý cảm thấy lời này có chút buồn cười: "Mạc lão gia thật sự coi mình là thương nhân rồi?"
Mạc lão gia gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó: "Ta vốn là vì ích lợi mới hợp tác với sơn phỉ, sớm hay muộn gì Đại Hân cũng là của Dục Triều, về sau ta làm công thần, ở kinh thành buôn bán thì sẽ càng thuận tiện, đều vì lợi ích mà thôi."
Lời này nói có đạo lý, Trương Văn Lý vô pháp phản bác, chỉ có thể cười nói: "Mạc lão gia cũng thật biết tính toán, được rồi, ngươi cũng không chào đón ta, ta liền không ở nơi này chịu khinh bỉ."
Nói xong, Trương Văn Lý đứng lên đi ra ngoài, Mạc lão gia nhìn thân ảnh hắn biến mất ở cửa, lập tức phân phó hạ nhân dọn thức ăn xuống, sau đó một mình hắn trở về phòng.
Hắn cầm lấy giấy bút trên bàn bắt đầu viết thư, hắn viết hai phần, một phần là thư nhà cho thê nữ, một phần khác là cho Triệu Thanh Tử, hắn đem tình huống nơi này báo cáo cho Triệu Thanh Tử một chút.
Sau khi viết xong, Mạc lão gia đưa lá thư giao cho người của Triệu Thanh Tử.
Mạc lão gia mơ hồ cảm giác được, thời điểm kết thúc hết thảy sắp tới rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...