"Ngươi thật sự không đến Bách Hoa yến?"
"Ừm, không đến."
Trương Bá Ngộ nhíu mày, hắn nhìn Triệu Thanh Thư ngồi ở phía đối diện, trong lòng có chút ngoài ý muốn.
Sau đó, hắn vung lên quạt xếp, cười rất phong lưu: "Được dịp ngươi không đi, đến lúc đó ta cùng Oánh Oánh ở bên nhau, ngươi chớ có hối hận a."
Gương mặt Triệu Thanh Thư không có biểu cảm nào, hắn cầm chén trà rồi nhấp một ngụm: "Sẽ không, nếu Oánh Oánh thật sự thích ngươi, ta nhất định sẽ chúc phúc."
Trương Bá Ngộ thu quạt xếp, động tác của hắn phát ra một tiếng lạch cạch, hắn cắt ngang: "Ngươi người này a, vẫn cứ không thú vị như vậy, rõ ràng là cực kỳ thích Oánh Oánh, cố tình phải làm ra dáng vẻ này."
Nghe vậy, Triệu Thanh Thư cười cười: "Tình địch như ngươi còn lo lắng thay ta sao.
Huống hồ, trời lạnh như vậy, quạt xếp kia của ngươi cứ quạt tới quạt lui, cũng không ngại lạnh."
"Ta rất vừa ý, đây chính là tiêu sái.
Ngươi nói xem, thương thế muội muội ngươi như thế nào rồi? Hiện giờ rất tốt sao? Ta cũng có trách nhiệm trong chuyện hôm đó."
"Đã không có việc gì, không cần để ở trong lòng."
Vừa nói đến muội muội nhà mình, Triệu Thanh Thư lại không khỏi lo lắng.
Trương Bá Ngộ nhìn gương mặt vị công tử ôn nhuận đối diện mình dần dần buồn rầu, lại nghĩ tới chuyện Triệu Thanh Tử bị thương lần đó.
"Đang lo lắng chuyện của Thanh Tử muội muội sao? Nếu là lời của Ngô Ưu nói, ngươi thật sự không cần để ý tới chuyện đó, lúc trước tiểu tử kia quấn lấy ta, sau lại nói thích muội muội ngươi, có lẽ qua một đoạn thời gian nữa nàng sẽ thích người khác."
Triệu Thanh Thư nghe vậy thì có chút không tán đồng: "Tốt xấu gì nàng cũng là cô nương, cớ gì lại gọi nàng là tiểu tử."
Huống hồ, điều Triệu Thanh Thư lo lắng căn bản không phải là Ngô Ưu, mà là muội muội nhà mình xảy ra vấn đề.
Nghĩ nghĩ, tinh thần của Triệu Thanh Thư không khỏi có chút phiêu xa, lại nghĩ tới chuyện quá khứ.
Năm đó mẫu thân hắn gả thấp, phụ thân chỉ là một học trò có vài phần tài hoa.
Đối với người bình thường mà nói, đây là thiên đại chuyện tốt, nhưng chí hướng của phụ thân hắn lại ở triều đình, thân phận phò mã liền chặt đứt hết thảy con đường làm quan của hắn.
Mẫu thân lấy quyền thế uy hiếp, coi như là có được hạnh phúc mà chính nàng mong muốn.
Ai ngờ, chuyện này lại khiến cho nửa đời sau của nàng đau khổ.
Triệu Thanh Thư không có xa cầu tình thương của phụ thân, mà mẫu thân ưu sầu quá độ, cho nên khi Thanh Tử năm tuổi, nàng đã bỏ lại hai huynh muội bọn họ, buông tay rời khỏi nhân gian.
Cũng vào năm đó, một hồi sốt cao suýt chút nữa khiến hắn mất đi muội muội, nhưng mà đến khi được cứu chữa, hai chân của Thanh Tử đã không còn cảm giác gì nữa.
Hắn cao hứng, cao hứng vì muội muội không bỏ lại mình như mẫu thân, nhưng hắn lại thống khổ vì nhân sinh của Thanh Tử từ nay về sau sẽ trở nên khó khăn vô cùng.
Cho nên hắn thầm hạ quyết tâm, bản thân nhất định phải bảo vệ tốt muội muội.
Nhìn sắc mặt Triệu Thanh Thư không thích hợp, Trương Bá Ngộ thu lại quạt xếp trong tay, ném chuẩn xác vào đầu Triệu Thanh Thư.
Triệu Thanh Thư bị khiếp sợ, thoát ra khỏi dòng kí ức, nhìn thấy cây quạy vừa rơi trên mặt đất, lại thấy đầu sỏ gây tội còn đang cười, hắn cũng muốn nổi giận.
"Được rồi được rồi, đừng nóng giận.
Ngươi xem, nước trà đều đã lạnh, lại ngồi thì sẽ quấy rầy việc làm ăn của người ta, chúng ta đi ra ngoài dạo đi."
Trương Bá Ngộ vừa nói vừa đi, hắn đi đến bên cạnh Triệu Thanh Thư rồi nhặt cây quạt lên, sau đó khoác bả vai của Triệu Thanh Thư, đưa hắn rời khỏi nhã gian.
Hôm nay, hai người cũng dùng bữa ở Đằng Vân Trai.
Sau khi rời khỏi Đằng Vân Trai, bọn họ đang định đến Phúc Cẩm Vân nhìn xem, bởi vì Bách Hoa yến sắp đến, cho nên Trương Bá Ngộ muốn mua kiện trang sức thật đẹp cho người trong lòng của mình.
Lý do như vậy làm Triệu Thanh Thư có chút không thoải mái, nhưng hắn không lay chuyển được Trương Bá Ngộ, chỉ phải đi cùng hắn ta.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: Thôi, dù sao cũng có thể mua một chút lễ vật cho muội muội, gần đây muội muội dường như rất thích trang điểm, tuy rằng có thể là bởi vì có tình lang...!
Nhưng trang điểm cũng không phải là chuyện gì xấu, bao lâu nay trang sức của muội muội chỉ có mấy thứ, cũng sớm nên mua thêm.
Hai người đi ở trên phố, Trương Bá Ngộ cười vui vẻ như mặt trời tỏa nắng, nhưng Triệu Thanh Thư ngược lại xụ mặt, giống như có ai thiếu tiền hắn mà không trả.
Xung quanh đều là giọng nói vang dội của những người bán hàng rong, có chút ồn ào.
Triệu Thanh Thư không quá yêu thích náo nhiệt, hắn vừa định bước đi nhanh hơn, nhưng lại nghe thấy cái tên quen thuộc.
Trương Bá Ngộ đi vài bước mới phát hiện người không theo kịp, hắn quay đầu nhìn Triệu Thanh Thư đang đứng yên ở bên đường, giống như đang nghe cái gì đó.
Hắn đi tới, vỗ vỗ bờ vai của Triệu Thanh Thư: "Làm sao vậy?"
Triệu Thanh Thư chợt hoàn hồn, nhàn nhạt đáp: "Không có việc gì, đi thôi."
Trong khoảng thời gian này tới nay, Ngô Ưu ngày đêm đều tự hỏi, không biết nên làm sao để thay đổi cốt truyện vốn có, nhưng nàng vẫn không tìm được phương án giải quyết.
Trong cốt truyện ban đầu, Triệu Thanh Tử đã mua chuộc binh lính thủ vệ Bách Hoa yến, cài vào một nữ đạo tặc nổi danh trên giang hồ.
Nàng vốn định để nữ tặc đánh ngất Trương Bá Ngộ, sau đó lại bắt cóc nữ chủ Lý Oánh Oánh, cuối cùng nghĩ cách làm Triệu Thanh Thư cứu Lý Oánh Oánh.
Nhưng nàng cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra sai lầm, nữ đạo tặc kia nhận nhiệm vụ này không phải vì tiền, mà là có mục đích của riêng mình, mục đích của nàng ta chính là ám sát hoàng đế.
Tức khắc, Bách Hoa yến đại loạn, nữ tặc đánh một chưởng không có kết quả, quyết đoán chạy thoát, Hoàng Thượng tức giận, mệnh lệnh tra rõ việc này.
Vì để tránh bị hiềm nghi, Triệu Thanh Tử đều âm thầm diệt trừ tất cả những người có liên quan đến nàng trong chuyện này, ngay cả người nhà của bọn họ cũng không lưu lại một người nào.
Ngô Ưu càng nghĩ càng đau đầu, chủ yếu là bởi vì nguyên tác miêu tả việc này rất ít, thậm chí còn không nói đến tên của nữ đạo tặc kia, sau đó nàng ta cũng không tiếp tục xuất hiện trong cốt truyện nữa, nhân vật này dường như là được tạo ra chỉ để đặc biệt miêu tả vai ác máu lạnh, hung ác.
Nhưng mà, hình như nữ tặc chính là người cuối cùng vào bàn, nếu vậy liệu bản thân nàng có thể ôm cây đợi thỏ?
Kỳ thật, biện pháp tốt nhất chính là làm Triệu Thanh Thư đừng đi, nếu là có thể trực tiếp đánh hắn một cái, làm hắn không thể xuống giường...!
Ngô Ưu bỗng nhiên giật cả mình, cảm thấy ý tưởng này của mình chính là đặc biệt tìm đường chết, nếu nàng đánh Triệu Thanh Thư thành như vậy, e là Triệu Thanh Tử có thể xé xác nàng luôn đi!
Gia hỏa này thậm chí còn để ý đến ca ca hơn bản thân, nàng ấy huynh khống [1] thời kì cuối, đã không còn cách cứu chữa.
[1] Huynh khống (兄控): thương yêu, cưng chiều huynh đến mức cuồng.
Vậy ôm cây đợi thỏ đi...!Tuy rằng biện pháp này đặc biệt ngốc, nhưng Ngô Ưu tự cảm thấy bản thân cũng không phải là người thông minh gì.
Sau khi nghĩ thông suốt, Ngô Ưu buông xuống bút lông trong tay, nàng buồn chán cho nên muốn đi luyện võ, rốt cuộc hết thảy bày biện trong nhà đều đơn giản, chỉ có luyện võ trường kia là xa hoa nhất.
Nhưng mà điều đó lại khiến Ngô Ưu muốn phàn nàn, phủ đệ của người khác đều trồng hoa cỏ, các loại cây cối xanh tươi, bài trí đẹp vô cùng.
Tướng quân phủ kỳ thật rất độc đáo, người khác trồng cây còn hắn làm ruộng, thậm chí còn có công cụ sản xuất.
Nhưng như vậy lại không có ai chăm sóc, tất cả đều hoang vu.
Nghe nói trước kia đều do phụ thân của nguyên chủ xử lý, sau này hắn lại bận rộn công việc, đại tiểu thư lại là người mặc kệ sự đời, hạ nhân thì lười nhác, cũng dần dần trở thành như vậy.
Đi đến luyện võ trường, Ngô Ưu trước tiên đến nhà kho xem xét, muốn nhìn một chút xem nguyên chủ có bao nhiêu vũ khí.
Kết quả vừa mở ra cửa nhà kho, bản thân nàng suýt chút nữa thì bị đè chết.
Nguyên chủ ngươi không thể thu dọn đàng hoàng một chút sao!!
Cũng may nhà kho này nhỏ, nếu là nhà kho lớn mà xếp thành đống như thế này, Hoàng đế bệ hạ phỏng chừng cho rằng ngươi muốn mưu phản...!
Nhưng mà muốn kiểm tra những thứ này cũng không dễ dàng, nàng cố sức một lần nữa cất vũ khí vào, lại một lần nữa khóa kỹ cửa nhà kho.
Khi nàng đang chuẩn bị quay về, chân lại đá tới một thứ gì đó.
Nàng chỉ nghe tiếng leng keng vang lên, một thanh dao găm đã bị Ngô Ưu đá bay thật xa.
Còn để sót một cái.
Ngô Ưu tiến đến nhặt nó lên, nàng rút ra vỏ dao găm rồi nhìn nó, toàn thân dao găm đen nhánh, dưới ánh mặt trời nó phản chiếu một chút ánh sáng sặc sỡ.
Nàng cầm trong tay thử múa may vài cái, rất là thuận tay, có thể nhìn ra là vũ khí rất tốt.
Dao găm này nhỏ, thích hợp để nữ tử sử dụng.
Hôm qua ra ngoài, bởi vì nghèo nên nàng không có mua được lễ vật thích hợp, không bằng đem thanh dao găm này đưa cho Triệu Thanh Tử đi, thứ này cũng rất thích hợp để phòng thân.
Tuy rằng so với Triệu Thanh Tử mà nói, e là người muốn làm hại Triệu Thanh Tử càng phải phòng thân nhiều hơn.
Bản thân Ngô Ưu rất yêu thích thanh dao găm này, nàng cầm trong tay liên tục nhìn ngắm, đột nhiên phát hiện trên cán dao thượng hạng của thanh dao găm hình như có khắc chữ, nàng dùng ống tay áo xoa xoa, nhìn chăm chú hai chữ "Tiểu Hắc" được khắc ở mặt trên...!
Lục tìm ký ức trong đầu, nàng phát hiện tên này vẫn là do nguyên chủ tự mình khắc lên, nàng sờ sờ cái trán, cảm giác có chút không nói nên lời.
Tiếp tục lục lọi ký ức, nàng phát hiện còn có Tiểu Hồng, Tiểu Lam, Tiểu Lục...!
Nàng tìm một cái hộp đỏ thẫm, bỏ dao găm vào đó rồi đặt lên bàn, Ngô Ưu ngồi ở bên cửa sổ bắt đầu xuất thần.
Bản thân nàng đã xuyên vào quyển sách này hơn nửa tháng.
Lúc ban đầu, bởi vì không có cảm giác an toàn, cho nên nàng đều liều chết khóa lại cửa sổ, sợ chính mình vừa lơ đãng thì đã bị Triệu Thanh Tử xử lý.
Qua lâu như vậy, nàng phát hiện Triệu Thanh Tử cũng không có động tác, cảm giác khủng hoảng trong lòng Ngô Ưu mới giảm bớt một chút.
Có được sinh mệnh khác, kỳ thật trong lòng của Ngô Ưu rất cảm kích.
Có đôi khi, nàng cũng sẽ suy nghĩ hồn phách của nguyên chủ đi đến nơi nào? Vì sao bản thân sẽ đến nơi này? Vì cái gì cố tình sẽ là nàng?
Nàng cũng sẽ nhớ tới người nhà và bằng hữu ở kiếp trước, liệu bọn họ có vì mình rời đi mà rơi lệ hay không?
Ngô Ưu luôn quen thích ứng trong mọi tình cảnh, nàng không thích tranh cũng không yêu đoạt, chán ghét những chuyện phiền toái.
Nguyện vọng lớn nhất ở kiếp trước đó là sau khi tốt nghiệp thì có thể đi làm ở một bệnh viện tốt, an ổn vượt qua cả đời.
Nàng không khỏi cười khẽ ra tiếng: "Hiện tại sự tình ấu trĩ! Cùng ý tưởng vốn có khác nhau một trời một vực."
Phiền toái này vẫn là do nàng một chân bước vào, đối với Triệu Thanh Thư, Ngô Ưu kỳ thật rất hâm mộ, hắn có được một muội muội cực kỳ thương yêu hắn, chỉ đáng tiếc rằng cách Triệu Thanh Tử dùng quá sai lầm.
Nàng nhàm chán bắt đầu nghịch tóc của mình, trong mắt đong đầy mơ ước, không biết nàng có thể gặp được một người mà mãn tâm mãn nhãn của người đó đều là nàng hay không?
Lúc này, Bách Hoa yến đang được chuẩn bị khẩn trương, có một lượng lớn binh lính, thị nữ và thái giám vội tới vội đi bên ngoài nơi tổ chức Bách Hoa yến.
Có một ít bá tánh dừng lại và quan sát từ xa.
Có thể thấy, náo nhiệt kỳ thật ở đâu cũng đều giống như nhau.
Đứng trong đám đông là một vị đội đấu lạp [2], nhìn từ thân hình và tư thái, hẳn là một nữ tử.
[2] Đấu lạp (斗笠): Mũ rộng vành, có dán giấy dầu để dùng khi trời mưa.
Nữ tử không cao, thậm chí có thể nói là có chút thấp bé, nàng chen đến trước đám người mới thấy rõ tình huống của Bách Hoa yến ở nơi xa.
Nhìn thấy Bách Hoa yến còn chưa bắt đầu mà đã phòng thủ nghiêm mật, trong mắt nàng hiện lên ảo não, vốn còn có một vị quý nhân âm thầm liên hệ với nàng, nói rằng có thể hỗ trợ để nàng đi vào.
Nhưng khi gần đến Bách Hoa yến, người đó lại nói với nàng không cần thực hiện kế hoạch, thậm chí còn trả luôn thù lao lúc ban đầu.
Nhưng nàng không có đòi tiền a, nàng chính là muốn mệnh, hiện giờ như vậy làm thế nào cho phải.
Đột nhiên, nàng phát hiện có đường thủy, hẳn là thông với hồ nước bên trong sân, ánh mắt của nữ tử sáng lên.
Đường thủy kia có thể là quá mức nhỏ hẹp đối với thường nhân, nhưng với nàng thì lại không có vấn đề gì.
Trong mắt nàng lóe lên tia dữ tợn, cẩu hoàng đế, xem ta lấy mạng chó của ngươi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...