Tiết trời dần ấm lên như báo hiệu qua một năm mới, trước khi ai đó kịp nhận ra thì sắc xuân đã về rồi.
Tuy Thẩm Thứ không tham gia chuyến lưu diễn toàn quốc của “Minh Tinh Phá Tường” nhưng điều này cũng không gây ảnh hưởng mấy đến nhân khí siêu cao của cậu ở thời điểm hiện tại.
Sau khi bộ phim “Tình Cờ Yêu Em” thành công gây tiếng vang lớn làm đông đảo người trong giới đạo diễn phim thấy được thực lực cùng khả năng thu hút khán giả của cậu, họ nháo nhào tung cành ô liu cho cậu.
Cũng chính vì lẽ đó, phía bên trái bàn làm việc của Quản Bằng hiện nay đang chất đầy kịch bản, và mặc dù mấy cuốn kịch bản đấy đều về tình yêu thời hiện đại nhưng tất cả đều mời Thẩm Thứ vào vai nam chính.
Còn phía bên phải bàn là những lời mời tham gia mấy chương trình thực tế đang trong giai đoạn chuẩn bị thuộc một số nền tảng trực tuyến khác nhau.
Thẩm Thứ đã có biểu hiện rất tốt trong “Thần tượng! Chiến đấu đi!” khiến rất nhiều đạo diễn chương trình đều đồng ý rằng bản thân cậu có thiên phú trong việc đem đến sự giải trí đến cho người xem.
Vì vậy, họ cũng cực lực mời cậu tham gia chương trình của mình.
Trước khi Thẩm Thứ tới công ty, Quản Bằng đã sàng lọc tất cả kịch bản và chương trình qua một lần, đồng thời cũng háo hức xắn tay áo lên sắp xếp kín lịch trình cho Thẩm Thứ hết nguyên một năm.
Tuy năm ngoái là năm Thẩm Thứ bùng nổ sự nổi tiếng nhưng Quản Bằng tình nguyện đơn phương cho rằng sự nghiệp của cậu trong một năm tới chắc chắn sẽ bước lên một tầm cao mới, và sớm muộn gì Thẩm Thứ cũng sẽ trở thành một sự tồn tại siêu việt trong giới giải trí vượt qua cả ảnh đế Phó Thời Kiêu, trở thành một siêu sao khác được Tinh Nghi Entertainment đào tạo ra.
Rốt cuộc, sau khi Thẩm Thứ nhìn thấy một bàn toàn công việc với công việc thì cậu thẳng thừng từ chối sắp xếp của Quản Bằng.
Quản Bẳng không thể hiểu nổi vì sao cậu lại từ chối nên anh ta cuống cuồng bắt cậu đưa ra lý do hợp lý: “Khoan đã, Tiểu Thứ, tại sao!?”
Thẩm Thứ, con người biệt tăm biệt tích suốt hai tháng trời trong kỳ nghỉ dưỡng, bỗng cảm thấy rất có lỗi với anh đại diện tràn đầy nhiệt huyết nhà mình.
Nhưng cậu vẫn thẳng thắn nói cho Quản Bằng về kế hoạch sắp tới của bản thân: “Anh Bằng, thầy Mộ Dương đã gọi điện thoại cho em cách đây ít lâu và bảo rằng nửa đầu năm nay thầy ấy sẽ giúp em sáng tác album.
Vì vậy, em định sẽ ở nhà vài tháng để tập trung sáng tác ca khúc cho album này.”
Nghe Thẩm Thứ nói về kế hoạch của mình, Quản Bằng chán nản nằm dài lên bàn.
Một lúc lâu sau, anh ta mới ngẩng đầu lên ỉu xìu nói: “Dùng đầu gối cũng có thể đoán được chắc chắn ngài Kiều đồng ý vụ này với cậu rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Thứ lưỡng lự hỏi anh ta: “Anh Bằng, anh biết mối quan hệ của em với Kiều Nhung à?”
Quản Bằng khựng lại một chút rồi lúng túng đáp: “Hồi đầu năm trợ lý Bách có nói với anh rồi.”
Thẩm Thứ có hơi bất ngờ.
Gần đây, quan hệ giữa cậu và Kiều Nhung giống như thời tiết từ đông sang xuân vậy, tình cảm hai người đang được hâm nóng lên từng ngày.
Tuy nhiên, cậu vẫn chưa đồng ý trở thành người yêu với Kiều Nhung vì cậu vẫn luôn cảm thấy mối quan hệ này còn thiếu một chút gì đó.
Quay về hiện tại, Thẩm Thứ tự hỏi không biết Kiều Nhung nói cho Quản Bằng mối quan hệ của họ như thế nào, vì thế cậu tò mò hỏi: “Bách Nam nói gì với anh thế?”
Quản Bằng gãi đầu, ngại ngùng ho khan một tiếng rồi lắp ba lắp bắp đáp: “Thì, thì là, trợ lý Bách bảo cậu là người yêu của ngài Kiều chứ không phải bà con họ hàng xa gì, với lại tình cảm hai người hiện giờ đang rất tốt.”
Nghe vậy, Thẩm Thứ bật cười.
Đôi mắt đào hoa của cậu cong cong thể hiện rõ trong lòng người nào đó đang rạo rực sắc xuân, biểu hiện điển hình của những người đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Chỉ Quản Bằng chỉ cảm thấy chết trong lòng nhiều chút khi nhìn thấy hình ảnh cay mắt này.
Anh ta nói Thẩm Thư trong vô vọng: “Tiểu Thứ à, anh Bằng của cậu còn chưa tìm được người yêu để cưới hỏi đó! Vốn dĩ tôi còn tưởng mình có thể trông cậy vào cậu làm nên một phen sự nghiệp rồi tôi mới có thể yên tâm mà đi rước vợ về dinh! Thế nhưng bây giờ cậu lại…!”
“Bạn trai của cậu là đại lão một tay che trời trong ngành giải trí đó, là ông chủ của Tinh Nghi Entertainment nữa đó.
Bây giờ tài nguyên trên trời rớt xuống trước mặt cậu cả đống, chẳng lẽ cậu không muốn tận hưởng hết đống tài nguyên đó sao? Hai năm qua cậu đã khổ cực như thế kia rồi, bây giờ cậu chỉ cần đóng thêm một bộ phim truyền hình nữa, sau đó chạy thêm vài ba chương trình thực tế thôi là cậu đã có thể đứng vững ở trong cái giới này rồi, đến lúc đó công việc của cậu sẽ trở thành một vòng luân chuyển hiệu quả rồi.”
“Hay là bây giờ cậu thử tưởng tượng xem, nếu như sau này cậu chia tay ngài Kiều rồi thì cậu phải làm sao đây? Cho nên, cậu phải nắm chắc cơ hội hiện tại rồi thừa thắng xông lên, nỗ lực để bản thân cậu có chỗ đứng cao thật cao, có thể nhìn xa thật xa ở trong giới này.
Chỉ có như thế thì cậu mới có vốn liếng để tiếp tục sánh đôi với ngài Kiều, cậu thấy có đúng không?”
“Phụt…” Thẩm Thứ không khỏi bật cười thành tiếng, cậu thầm nghĩ, ai nói ông đây sẽ bị Kiều Nhung đá cơ?
Tuy đúng là Quản Bằng có ý đồ riêng thật, nhưng anh ta cũng thật sự lo lắng cho cậu.
Thẩm Thứ đứng lên vỗ vai, an ủi anh ta: “Anh Bằng yên tâm, em chắc chắn sẽ giúp anh tìm được cô vợ, cơ mà chắc sẽ không cẩu huyết hay kịch tính như trong mấy bộ phim truyền hình đâu.”
“Anh phải tin tưởng năng lực của nghệ sĩ dưới trướng mình, cũng phải tin vào vận khí của bản thân chứ, đúng không?” Thẩm Thứ nháy mắt với người đại diện nhà mình.
Quản Bằng nổi hết da gà da vịt, cuối cùng thỏa hiệp với cậu.
Anh ta thay mặt Thẩm Thứ từ chối hết kịch bản phim và chương trình thực tế, đồng thời cũng thu xếp công việc giúp cậu có nửa năm chuyên tâm sáng tác và sản xuất album của mình.
Vì vậy, Thẩm Thứ bắt đầu một cuộc sống vô tư vô lự đóng đô ở nhà, không lo cơm áo gạo tiền mà tập trung vào sáng tác bài hát.
Trước khi xuyên vào quyển tiểu thuyết này, Thẩm Thứ đã từng sáng tác rất nhiều ca khúc chưa được xuất bản nên việc đầu tiên cậu làm là viết lại những ca khúc ấy dựa theo trí nhớ rồi chọn lọc ra những giai điệu phù hợp với chủ đề album đợt này.
Sau đó, cậu dồn toàn bộ tế bào não vào việc sáng tác những ca khúc mới.
Tuy nhiên, có một điều Thẩm Thứ không bao giờ ngờ tới, đấy là trong khoảng thời gian cậu ăn dầm nằm dề trong nhà để sáng tác thì Kiều Nhung, đại lão ngày xưa toàn họp với họp, hình như cũng nhàn rỗi hơn hẳn.
Lý do là vì mỗi tối anh đều sẽ có mặt tại biệt thự đúng giờ vô cùng.
Đối với việc này thì Thẩm Thứ cạn hết cả lời.
Cậu có cơ sở để nghi ngờ rằng Kiều Nhung giống như mấy nhân viên của Tinh Nghi vậy, nhưng thay vì đến công ty đúng giờ quẹt thẻ đi làm thì anh lại đến nhà cậu đúng giờ để quẹt thẻ điểm danh, tất cả chỉ để được “làm” cậu.
Ừm, có nghị lực và tinh thần tràn đầy nhiệt huyết y như lúc cậu sáng tác nhạc vậy.
Hôm nay, vào thời khắc mấu chốt khi Thẩm Thứ đang trong giai đoạn bùng nổ cảm hứng để hì hục soạn ra đoạn nhạc thì Kiều Nhung lại bấm chuông cửa biệt thự.
Linh cảm dồi dào bỗng dưng bị đứt gánh giữa đường khiến Thẩm Thứ tức giận đến độ xù lông đứng lên đi mở cửa.
Đối diện với Kiều Nhung vẫn đang bình tĩnh, nhàn nhã ở ngoài cửa, Thẩm Thứ sa sầm mặt mày xổ một tràng để lên án hành vi ác độc của anh.
Nghe một hồi thì Kiều Nhung hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, nhưng mà vì đây là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng một Thẩm Thứ xù lông nên anh không những không thấy hối hận mà ngược lại còn vui vẻ trong lòng, cười rộ lên.
Thẩm Thứ: …
Thẩm Thứ bị nụ cười của anh làm cho sững sờ, kế đó cậu tiếp tục nổi sùng lên chất vấn anh: “Kiều Nhung, anh cười cái gì vậy hả?”
Linh cảm của ông đây không cánh mà bay mất tiêu rồi, anh còn dám vui vẻ như vậy???
Kiều Nhung đẩy cửa biệt thự ra một cách ung dung rồi đi vào huyền quan, buồn cười đáp: “Dáng vẻ em tức giận rất đáng yêu.”
Trong lòng Thẩm Thứ từ oán hận biến thành trợn mắt khinh bỉ.
Khóe miệng Kiều Nhung nhếch lên, vì tâm trạng đang tốt nên anh kiên nhẫn giải thích: “Hôm nay thay vì vờ ra vẻ lấy lòng như trước đây thì em thẳng thắn nổi giận với anh, điều này chứng tỏ trong lòng em đã thầm chấp nhận mối quan hệ người yêu của đôi ta, cũng chứng tỏ em muốn anh trở thành bạn trai của em.
Vì thế, tất nhiên anh phải vui rồi.”
Thẩm Thứ: Đại lão, sao anh có gan nói thẳng ra như thế vậy, ông đây còn chưa có chấp nhận anh!
Thẩm Thứ dần dần nguôi giận, bây giờ cậu chỉ đành bất lực để Kiều Nhung vào phòng khách.
Sau khi Kiều Nhung ngồi xuống sô pha thì anh trông thấy đống bản thảo trải đầy trên mặt đất, bấy giờ mới dần ngưng cười.
Anh ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi ngẩng đầu nói với Thẩm Thứ: “Thật xin lỗi, do anh suy nghĩ chưa được chu toàn nên mấy ngày nay đã quấy rầy thời gian sáng tác của em rồi.”
Nghe thế, Thẩm Thứ đang cúi người vứt đống nháp bị cậu vo tròn thành cục vào thùng rác thì bất ngờ ngẩng lên nhìn anh.
Trong lòng cậu thầm nghĩ, sao tự dưng khách sáo thế, chẳng phải cả hai đã quá quen với tính cách của nhau rồi à.
Nhưng Kiều Nhung lại cười nhạt nói tiếp: “Anh thích nghe tiếng hát của em, và vẫn luôn ủng hộ em sáng tác ra những bài hát cho riêng mình.
Vì thế sau này anh sẽ cố gắng thử hiểu cảm giác của em, còn về việc làm sao để thúc đẩy tình cảm đôi ta thì anh đang có ý tưởng mới.”
Thẩm Thứ trông thấy vẻ mặt mưu mô quen thuộc của anh thì trong lòng bỗng có dự cảm không lành.
Tối hôm đó, Kiều Nhung không nán lại lâu mà rời đi sớm.
Trước khi đi, anh còn đặc biệt hỏi thăm về thời gian làm việc và nghỉ ngơi sắp tới của cậu.
Thẩm Thứ tiễn đại lão về xong thì không ngừng suy nghĩ về lời nói của anh ban nãy đến nỗi chả buồn vùi đầu vào sáng tác nữa.
Song, sáng sớm hôm sau, anh đã biết “ý tưởng mới” của Kiều Nhung là gì rồi.
Thẩm Thứ vừa thức dậy liền nghe thấy dưới lầu có người bấm chuông.
Cậu vừa thầm nghĩ Kiều Nhung không giống như loại đàn ông dính người như thế, vừa buồn cười đi xuống tầng dưới để mở cửa cho anh.
Kết quả, người đứng bên ngoài không phải là Kiều Nhung mà là Bách Nam và vài công nhân của công ty chuyển đồ.
Thẩm Thứ trông thấy Bách Nam ra hiệu cho mấy công nhân chuyển một cây đàn dương cầm đen tuyền vô cùng đắt đỏ vào nhà mình.
Người chỉnh âm đàn được liên hệ từ trước bây giờ đang tập trung chỉnh đàn, mặt Thẩm Thứ như in đầy dầu chấm hỏi quay sang nhìn Bách Nam.
Đại lão định làm gì vậy???
Trợ lý ưu tú Bách Nam tri kỷ giải đáp thắc mắc của cậu đúng lúc: “Ngài Thẩm, ngài Kiều bảo gần đây ngài ấy chọc giận cậu, mà cũng vừa hay cậu biết đánh đàn nên ngài ấy đã đặc biệt tặng cậu cây đàn dương cầm không xài trong nhà mình để xin lỗi.
Đây là cây đàn trong bộ sưu tập của mẹ ngài Kiều khi còn sống.”
Thẩm Thứ ngẩn ra, sững sờ hỏi: “Tôi có thể dùng cây đàn trong bộ sưu tập ư?”
Bách Nam nâng gọng kính lên, cười nhẹ đáp: “Ngài Thẩm chỉ cần nhận lấy tấm lòng của ngài Kiều là được rồi.
Dù sao thì đây cũng là quyết định của ngài ấy.”
Thẩm Thứ: …
Thẩm Thứ đợi suốt một đêm nhưng nguyên ngày hôm đó Kiều Nhung vẫn không xuất hiện dù chỉ một lần.
Vì thế cậu quyết định ngày mai sẽ gọi điện cảm ơn anh sau.
Thế nhưng sáng sớm hôm sau, tiếng chuông biệt thự lại vang lên, Thẩm Thứ đoán Kiều Nhung cuối cùng cũng đến nên cậu nhanh chóng chạy đi mở cửa.
Rốt cuộc, bên ngoài vẫn là Bách Nam đến đưa cho cậu cây guitar gỗ khác.
Thẩm Thứ ôm guitar sát lại gần để nhìn kỹ một phen thì phát hiện đây là cây guitar màu trắng phiên bản giới hạn mới được ra mắt của Gibson trong năm nay.
Cây guitar được làm bằng gỗ cây vân sam Thụy Điển không chỉ có vẻ ngoài ưa nhìn mà còn có âm sắc tuyệt vời, rất thích hợp để đàn hát, và quan trọng hơn hết là chỉ có 20 cây đàn trên toàn thế giới.
Thẩm Thứ:!!!
Thẩm Thứ kinh ngạc hỏi Bách Nam: “Sao Kiều Nhung có được cây đàn này vậy?”
Bách Nam nở nụ cười khiêm tốn, đáp: “Cây đàn gỗ này vừa mới được tung ra thị trường ở Mỹ thì ngài Kiều đã ngay lập tức nhờ người mua một cây.
Ngài ấy vẫn luôn tìm cơ hội để tặng nó cho cậu.”
Thẩm Thứ vươn tay vuốt nhẹ thân đàn guitar Gibson này, vẻ mặt vô thức hiện ra nét hoài niệm.
Trước khi xuyên vào quyển tiểu thuyết này, cậu từng mua một cây đàn guitar y hệt để tự tặng cho chính mình sau khi ký hợp đồng thành công với một công ty thu âm.
Thế nhưng tiếc rằng trước khi cậu chờ được đến ngày có thể ôm theo nó đứng trên sân khấu của riêng mình thì bản thân đã bị giới âm nhạc phong sát.
Sau nhiều lần chuyển nhà, không biết vì sao cậu lại đánh mất cây guitar vô cùng quan trọng ấy, mãi mãi không tìm được.
Và giờ đây, khi cậu dũng cảm bước tiếp trên con đường âm nhạc ở một thế giới khác để thực hiện ước mơ hằng mong đợi của mình thì Kiều Nhung đã bất ngờ tặng cho cậu cây guitar y hệt thuở nào.
Đợi Bách Nam rời đi rồi Thẩm Thứ với lên điện thoại gọi cho Kiều Nhung trong cơn xúc động.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, ở đầu dây bên kia, giọng điệu Kiều Nhung mang theo chút đắc ý nói: “Thẩm Thứ, cuối cùng em cũng chịu chủ động gọi cho anh rồi.
Tặng em cây piano và guitar ấy, em thích không?”
Thẩm Thứ: …
Ông đây chưa bao giờ đam mê giàu sang phú quý, cũng chưa bao giờ khuất phục trước cường quyền, cơ mà ông đây tình nguyện cúi đầu vì piano và guitar!
QAQ!
Thẩm Thứ rất nhanh chóng thích nghi với một mặt co được duỗi được của bản thân, thậm chí còn dám lên tiếng khiêu khích Kiều Nhung: “Em thích lắm! Anh còn bảo bối nào khác nữa không, cứ gửi hết một lượt qua đây đi.
Cây đàn dương cầm quý giá như thế, cho dù em không ngồi lên đánh đi chăng nữa thì để đấy ngắm thôi cũng có thể tuôn trào cảm hứng.”
Kiều Nhung trong điện thoại cúi đầu cười, lần đầu tiên hỏi cậu với chất giọng dịu dàng khác với trước đây: “Vậy, anh đóng gói chính mình lại, tặng cho em nhé?”
——————–.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...