Sau khi Bách Nam đưa Thẩm Thứ tới biệt thự thì rời đi ngay.
Khi Thẩm Thứ nhìn thấy Kiều Nhung, đối phương đã thay một bộ quần áo ngủ sạch sẽ, nhàn nhã ngồi ở phòng khách, dáng vẻ lười biếng lại mang theo vài phần say mê.
Thẩm Thứ bĩu môi, thầm nghĩ nếu không phải ông đây đêm nay hy sinh vì nghĩa cứu anh thì có khi giờ anh đã thất thân dưới tay phó ảnh đế rồi đấy.
Thế mà anh còn có tâm trạng ngồi đây uống rượu.
Kiều Nhung giương mắt nhìn Thẩm Thứ, dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, đặt ly rượu lên bàn, trầm giọng hỏi: “Trong lòng đang mắng tôi hả?”
Thẩm Thứ ngay lập tức đổi thành nụ cười dối trá khách sáo, thề thốt phủ nhận: “Đâu có đâu, tôi sao dám chứ.”
Kiều Nhung khoanh tay dựa vào sofa, vô cùng hứng thú hỏi lại: “Sao cậu lại không dám?”
Giọng điệu anh khi nói những lời này hơi khắc nghiệt, nhưng Thẩm Thứ phát hiện khóe miệng anh vẫn luôn nhếch lên, trong đáy mắt còn có ý cười tràn ngập.
Tâm trạng căng thẳng của Thẩm Thứ lập tức biến mất, nghĩ thầm ông đây sao nói được.
Lúc lăn giường hôn cũng đã hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, chỗ không nên nhìn cũng thấy hết rồi, sao đại lão lại phải giả bộ trước mặt cậu nữa?
Hóa ra chỉ là đang nói đùa thôi.
Cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lớn mật hỏi Kiều Nhung: “Ngài Kiều, muộn như vậy mà ngài còn gọi tôi tới, sẽ không vì muốn trêu đùa tôi đấy chứ?”
Đại lão ngày thường nhàm chán như vậy à!
Kiều Nhung ngắn gọn đáp lời: “Không.”
Anh đứng dậy khỏi sofa, đôi chân dài bước tới phía huyền quan nơi Thẩm Thứ đang đứng.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, anh cúi người sát gần cậu, thấp giọng nói: “Tất nhiên là đưa cậu tới làm chuyện thú vị.”
Thanh âm Kiều Nhung xen lẫn vài phần ái muội, thế mà Thẩm Thứ lại chẳng mảy may bị mê hoặc, táo bạo trợn trắng mắt đáp lại cái nhìn chăm chú của anh.
Làm chuyện thú vị?
Đại lão hôm nay hẳn là dùng nửa thân dưới suy nghĩ rồi!
Kiều Nhung thấy cậu không dao động, cười nhẹ một tiếng, nhìn vào mắt cậu rồi khẳng định: “Tôi biết trong ly sâm panh Phó Thời Kiêu đưa tôi có cái gì.”
Thẩm Thứ ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ngọn đèn dầu trong phòng chiếu vào đôi mắt phượng của cậu, tựa ngôi sao điểm xuyết trên bầu trời đen tuyền, trông vừa xán lạn, lại vừa mê người.
Ánh mắt Kiều Nhung tối đi, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên thâm trầm: “Tôi rất hiểu Phó Thời Kiêu, cũng vô cùng hiểu rõ tâm tư của hắn.” Anh giải thích với Thẩm Thứ.
Thẩm Thứ: …
Thẩm Thứ 100% không tin những lời này.
Cậu đánh giá Kiều Nhung một lượt, trong lòng nấn ná không dám hỏi: Đại lão, anh không phải đang khoác lác đấy chứ? Nếu anh biết ly sâm panh đó có vấn đề, thế sao lại suýt nữa uống cạn cái ly đó vậy?
Kiều Nhung thấy được tia nghi ngờ trong mắt cậu, nháy mắt hiểu rõ trong đầu cậu suy nghĩ cái gì, vừa tức giận vừa muốn cười.
Anh bước lên một bước, cường thế vây chặt Thẩm Thứ trong góc tường, cúi đầu cảnh cáo: “Đừng có suy nghĩ linh tinh.”
“Lúc đấy, tôi chỉ là muốn nhìn thử xem cậu chạy tới giải vây cho tôi như nào thôi.”
Thẩm Thứ: …
Thẩm Thứ: Đêm nay ông đây qua ải trảm tướng(*), hóa ra tấm lòng nhiệt tình đều vứt cho chó gặm rồi!
(*) ẩn dụ về sự cố gắng chiến thắng đối thủ và bước vào vòng tiếp theo, cũng có thể chỉ sự tiến bộ, nỗ lực vượt qua khó khăn.
Thẩm Thứ không vui vẻ gì đẩy Kiều Nhung ra, vốn là muốn đẩy anh ra lại bỗng không kịp phòng bị mà đụng vào cơ bụng rắn chắc bên trong chiếc áo ngủ tơ tằm.
Thẩm Thứ nuốt nước miếng, khuôn mặt không nhịn được mà đỏ lên.
Trong lòng cậu lén lút nghĩ: Không biết cơ bụng đại lão tập luyện như nào, mỗi lần sờ lên đều tuyệt như vậy…
Có hơi thèm thật rồi đó.
“A…” Kiều Nhung thấy thế thì cười rộ lên.
“Thật ra, tôi có uống một ngụm.” Anh chợt sửa lại lời mình nói.
Thẩm Thứ ban đầu không hiểu, không biết câu nói không đầu không đuôi này là có ý gì, ánh mắt kỳ quái nhìn anh.
Sau đó, cậu bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ thầm quả là trước đó đại lão chỉ đang khoác lác.
Cậu rủ mắt nhìn trộm về phía nửa người dưới của Kiều Nhung.
Cách một lớp tơ tằm mỏng manh, nơi đó của Kiều Nhung không lộ ra chút khác thường nào cả, vẫn bình thường như mọi ngày.
Thẩm Thứ nhận ra có vẻ mình bị lừa rồi.
Nhưng Kiều Nhung cũng không cho cậu cơ hội chạy trốn, một tay bế cậu lên bước nhanh tới phòng ngủ lầu hai.
Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: “Cho nên, cậu đến giúp tôi giải dược chút đi.”
Thẩm Thứ: …
Thẩm Thứ: Cho nên đại lão đêm nay anh cứ không ngừng uống cái ly sâm panh đó à?
Thẩm Thứ lại lần nữa tỉnh lại trên giường lớn trong phòng ngủ của Kiều Nhung, cũng đã quen thuộc mùi tuyết tùng như có như không quanh quẩn trong gian nhà rồi.
Cậu nhấc chăn lên đi xuống giường, từ từ mặc lại chiếc áo khoác rồi ngồi bên mép giường, không thể kìm lòng nổi mà nhớ lại dư vị tinh tế đêm qua.
Cậu cứ cảm thấy Kiều Nhung bây giờ không hề giống như xưa.
Lúc hai người làm tối qua, Thẩm Thứ vô tình nhận ra sự khắc chế và sự dịu dàng của anh.
Sáng nay tỉnh lại phát hiện bản thân mình không có chỗ nào không khỏe cả.
Còn cả ánh mắt tràn ngập tình yêu Kiều Nhung nhìn mình khi trao giải nữa…
Thẩm Thứ tin mình không nhìn lầm, cũng không cảm nhận sai.
Cậu vuốt ve cằm buồn rầu nghĩ vì sao mà đại lão càng ngày càng có thâm tình chân thành?
Chẳng lẽ anh ta cũng động lòng với ông đây rồi?
Bỗng cảm thấy có chút vui vẻ là bị sao vậy!
Nhưng còn chưa tới lúc cậu tiếp tục vụng trộm nghĩ, Kiều Nhung đã khoanh tay đứng ở cửa.
“Lần này không chạy nữa?” Giọng điệu anh tùy ý hỏi Thẩm Thứ, nghe ra được tâm tình anh cũng không tồi.
Thẩm Thứ buông tay, tỏ vẻ bây giờ cậu thực sự cũng không có suy nghĩ đó.
Kiều Nhung cười cười, nói với cậu: “Đi tắm rửa đi rồi xuống lầu ăn cơm.”
Thẩm Thứ: *** **, ông đây còn được hưởng thụ đãi ngộ này nữa hả? Đại lão, anh mà cứ dịu dàng săn sóc tôi như vậy là tôi yêu anh thật á.
Thẩm Thứ nghe lời Kiều Nhung đi tắm rửa, sau đó đi xuống phòng ăn lầu một ăn sáng.
Trên bàn ăn đã bày đủ loại món ăn, Kiều Nhung đang ngồi trên ghế xem hai tập văn kiện.
Thẩm Thứ không quấy rầy anh, kéo ghế đối diện ra ngồi xuống.
Kiều Nhung để hai tập văn kiện lại túi, để sang một bên, ý muốn cùng Thẩm Thứ ăn cơm.
Thẩm Thứ tò mò: “Ngài Kiều, bữa sáng là ngài đi mua sao? Chắc không phải ngài làm đâu nhỉ?”
Kiều Nhung ngẩng đầu nhìn cậu, trả lời: “Là Bách Nam mua.”
Thẩm Thứ gật đầu: “Ò.”
Làm trợ lý của anh cũng chả dễ dàng, khó trách có thể lái chiếc xe triệu bạc.
Cậu lấy đũa kẹp một cái bánh bao chiên vào đĩa của mình, cắn một miếng nhỏ, ngạc nhiên nhìn về phía Kiều Nhung, khoa tay múa chân khen ngợi: “Cái này ăn thật ngon!”
Ánh mắt Kiều Nhung hiện lên vài phần ý cười nhàn nhạt, cũng gắp một cái bánh bao chiên.
Hai người không nói nữa.
Ánh nắng ấm áp của mùa đông xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào làm cho cả phòng ăn như tràn ngập không khí sôi nổi sáng sớm.
Cả căn biệt thự không hề trống trải quạnh quẽ nữa mà bừng bừng sức sống.
Hai người ăn xong bữa sáng, Thẩm Thứ đang âm thầm cân nhắc xem có nên đi hay không thì Kiều Nhung bỗng nhiên đưa một văn kiện cho cậu.
Thẩm Thứ:?????
Kiều Nhung nhìn cậu, lời ít ý nhiều mà nói: “Ký.”
Thẩm Thứ nhìn túi văn kiện trên bàn, lại nhìn ánh mắt không gợn sóng của Kiều Nhung, nháy mắt nổi giận.
“Kiều Nhung.” cậu đập bàn bang một tiếng, đứng lên trên ghế, lần đầu tiên chỉ thẳng tên họ mà nói, “Anh rốt cuộc coi ông đây là cái gì, muốn ngủ thì ngủ, muốn bao nuôi thì bao nuôi?”
Thẩm Thứ cảm thấy đặc biệt khó chịu, giống như trái tim bị người ta đem ra lăng trì.
Tự tôn cao cao tại thượng của cậu bị Kiều Nhung vô tình giẫm đạp, một tấm chân tình sắp đưa ra cũng bị Kiều Nhung lạnh nhạt làm lơ.
Cậu cảm thấy vô cùng tủi thân, câu hỏi cũng mang theo sự run rẩy không khống chế được.
Khí thế hùng hổ quanh thân vì vậy mà cũng yếu đi vài phần.
Kiều Nhung trầm ổn ngồi trên ghế nhìn câu, vốn dĩ đang vì nửa câu chất vấn ban đầu mà trở nên âm u nhưng nghe được nửa câu sau lại muốn cười.
Thẩm Thứ nhìn thẳng anh, không thể hiểu nổi.
*** **, ông đây khổ sở như vậy mà anh còn cười được?
Đại lão, rốt cuộc anh có trái tim không vậy?
Kiều Nhung phát hiện cậu lại hiểu lầm mình, vẻ mặt bất đắc dĩ chỉ vào túi văn kiện bị ném sang một bên, kiên nhẫn nói: “Cậu mở ra xem trước rồi nói.”
Thẩm Thứ: Xem cái gì mà xem, còn không phải là cái kiểu muốn làm kim chủ bao nuôi người khác à.
Dưới ánh nhìn chăm chú và cổ vũ của Kiều Nhung, cậu chần chừ cầm lấy túi văn kiện, cởi dây nhỏ ra.
Rút ra văn kiện Kiều Nhung vừa mới xem, nhìn thấy một hàng chữ đậm tiêu chuẩn – Hợp đồng ký kết nghệ sĩ.
Động tác trên tay Thẩm Thứ cứng đờ, nghĩ thầm không thể nào, ông đây sẽ không bị vả mặt chứ.
Cậu nhanh chóng lật xem văn kiện, phát hiện nội dung giống như trên bìa đã viết, đây thực sự là một hợp đồng ký kết nghệ sĩ của Tinh Nghi Entertainment.
Hơn nữa, lúc cậu xem lướt qua, nội dung hợp đồng cực kỳ có lợi đối với phía nghệ sĩ.
Nếu ai ký được phần hợp đồng này, đó chắc chắn là người sẽ được Tinh Nghi Entertainment trả giá cao để mà nâng lên thành siêu sao.
Thẩm Thứ: Vừa rồi đại lão nói gì, bảo mình ký hợp đồng?
Cậu không rõ chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt mê man chớp chớp mắt nhìn Kiều Nhung.
Kiều Nhung giương cằm lên, ý bảo cậu tiếp tục xem túi văn kiện thứ hai.
Văn kiện thứ hai cũng là một bản hợp đồng ký kết với nghệ sĩ, Thẩm Thứ lại cảm thấy trang bìa có chút quen mắt.
Sau khi cậu mở ra, phát hiện bản hợp đồng này đúng là của nguyên chủ ký với Bác Diệu Mutual, hơn nữa còn là bản còn lại trong tay Thái Chu.
Trong đầu Thẩm Thứ chợt lóe lên một khả năng nhưng ngay lập tức bị cậu phủ nhận.
Tuy rằng đại lão quả thật là nhiều tiền nhưng sao anh có thể nhàn rỗi tới mức trả cho mình hai ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng?
Sau đó còn muốn đích thân đưa mình ký?
Không thể nào?
Kiều Nhung như là đoán được suy nghĩ của cậu, đúng lúc mở miệng hỏi: “Như thế nào, không thể tin được?”
Thẩm Thứ lần đầu tiên khiếp sợ như thế này, Cái tính luôn nhanh mồm dẻo miệng, có thể ở trên mạng lấy một địch mười giờ lại đang lắp bắp, không biết nói gì.
“Cái này…” Cậu cầm hai bản hợp đồng, ánh mắt trông mong nhìn Kiều Nhung.
Kiều Nhung giống như cảm thấy một loạt phản ứng của cậu quá thú vị, bỗng nhiên vui vẻ cười ha hả.
Thẩm Thứ: Tức giận!
Nhưng nhìn lại tiền vi phạm hợp đồng hai ngàn vạn kia, mời quý ngài đây cứ thoải mái cười.
Kiều Nhung cười đủ rồi, vẫn hỏi Thẩm Thứ như cũ: “Không ký sao?”
“Cơ hội đồng ý được bao nuôi chỉ có một lần, cậu đã bỏ lỡ rồi.
Bây giờ đừng để lỡ mất chuyện quan trọng hơn.”
“Không phải trước đấy ở bữa tiệc cậu hỏi tại sao không ký kết để sản xuất đĩa nhạc cho cậu sao?”
“Đây là đáp án.”
Thẩm Thứ: *** **!!!
Hiện tại, cậu đã xác nhận và khẳng định, đại lão thật sự muốn ký với cậu!
Rốt cuộc cậu cũng có thể thoát khỏi hai cái người dẫn mối Từ Tử Minh và Thái Chu rồi.
Rốt cuộc cũng có thể để sự nghiệp đi vào quỹ đạo!
Cậu vô cùng vô cùng hạnh phúc!
Rất muốn lao ra hét một trận cho đã!
Một đợt kích động qua đi, Thẩm Thứ thoáng bình tĩnh lại, nhớ lại phản ứng trước đó của mình, mười phần ngượng ngùng xin lỗi Kiều Nhung.
“Thật xin lỗi ngài Kiều, là tôi hiểu lầm ngài.”
“Nhưng mà tôi vẫn muốn biết nguyên nhân tại sao Tinh Nghi Entertainment lại không tiếc tiền mà trả phí vi phạm hợp đồng cho tôi.”
“Là bởi vì quan hệ bây giờ của chúng ta sao?”
Kiều Nhung lập tức hiểu rõ băn khoăn trong lòng Thẩm Thứ, khóe môi đẹp nhấc lên, ánh mắt lộ ra tia tán thưởng.
Anh nói giống như việc công xử theo phép công: “Tôi thừa nhận là có nguyên nhân này, nhưng khi tôi lựa chọn muốn ký với cậu, lý do này chỉ chiếm một phần nhỏ thôi.”
“Thứ tôi nhìn trúng là thực lực của cậu.
Bác Diệu Mutual vốn chẳng bồi dưỡng cậu tí nào, vậy mà cậu vẫn có thể trở thành một minh tinh nổi tiếng.
Nếu như tương lai tiếp nhận càng nhiều tài nguyên tốt hơn, cậu nhất định sẽ càng thêm rực rỡ lóa mắt.”
“Tuy rằng tôi không biết giới hạn của phần thực lực này năm ở đâu, nhưng tôi tin tưởng ánh mắt của mình.
Cậu nhất định có thể nhẹ nhàng mà vượt trội hơn Phó Thời Kiêu.”
“Cho nên, tôi đã thông qua một hồi nghiêm túc suy xét mới quyết định ký với cậu.
Hiện tại cũng mời cậu ngồi xuống nghiêm túc suy xét lời nói của tôi, có thể chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...