Giờ trong xe chỉ có hai người.
Thẩm Thứ cúi đầu, thầm nghĩ cái gì tới rồi cũng tới.
Đời trước chưa từng phạm phải sai lầm trí mạng như này, cậu kêu rên một tiếng trong lòng, ngẩng đầu, nói với Diệp Tri Tri một cách chân thành: “Thật xin lỗi chị Tri Tri, tôi không nên ngủ cùng ngài Kiều.
Lúc ấy tôi thực sự không biết quan hệ của hai người.”
Diệp Tri Tri vốn dĩ đang vui sướng ăn đồ ăn vặt, nghe được những lời này thì sững sờ.
Cô chớp mắt, chậm rãi nuốt đồ ăn xuống, hỏi lại Thẩm Thứ: “Hai người từng ngủ với nhau?”
Thẩm Thứ đau khổ, áy náy trả lời: “Đúng vậy.”
Không khí trầm mặc vài giây, trong xe bảo mẫu lại bỗng phát ra âm thanh tựa như tiếng heo bị giết.
“Hahahaha!”
Diệp Tri Tri không thể kìm được mà cười ha hả, túi khoai lát đóng gói trong tay rơi xuống sàn xe.
Thẩm Thứ cảm thấy có điều gì đó không ổn, biểu cảm chân thành tha thiết trên mặt dần dần biến mất.
Cậu đoán sai rồi?
Diệp Tri Tri biết cậu và Kiều Nhung từng ngủ với nhau mà lại vui vẻ như vậy, cô ấy rõ ràng không phải cô vợ hắn giấu trong nhà mà!
Cậu thở dài một hơi, đồng thời cảm thấy mất mặt.
Diệp Tri Tri vẫn đang cười không ngừng được, vừa cười haha vừa đưa tay lau nước mắt, biểu cảm phong phú, hoàn toàn không còn chút hình tượng nào.
Thẩm Thứ bị cô cười đến mức không biết phải làm sao, xấu hổ nhỏ giọng kiến nghị: “Chị Tri Tri, cô dù gì cũng là một tiểu hoa đán, phải có sự tự giác của một nữ minh tinh chứ? Trang điểm trên mặt cũng trôi hết rồi.”
“Thật ư?” Diệp Tri Tri nghe được hình tượng bị tổn hại, hoa dung thất sắc(*).
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, lấy gương ra nhìn.
Hoa dung thất sắc
Sau đó, vừa cất gương đi chưa được một giây, cô lại cười thành tiếng.
Thẩm Thứ cảm thấy mình sống không còn gì luyến tiếc, hỏi cô: “Chị Tri Tri, lời nói của tôi buồn cười vậy sao?”
“Ừ!” Diệp Tri Tri mắt sáng rực gật đầu thật mạnh, lại xua tay nói: “Đừng gọi tôi là chị, cậu là người anh trai tôi coi trọng.
Nói không chừng về sau, tôi còn phải gọi cậu một tiếng anh dâu.”
Thẩm Thứ ngơ người, cả mặt là biểu cảm kinh ngạc như bị sét đánh.
Đôi mắt đơn phượng thường ngày làm chuyên gia trang điểm cảm thán chợt mở to, ẩn chứa ba phần chấn động, bảy phần khó tin.
Một lát sau, cậu mới có thể tìm lại giọng nói của mình, gian nan hỏi Diệp Tri Tri: “Cho nên cô là em gái ngài Kiều?”
“Đúng vậy nha.” Diệp Tri Tri vẫn cười hì hì, nói: “Có phải là kinh ngạc lắm không? Thật ra tôi là em gái ruột của Kiều Nhung, tên thật là Kiều Chi(*), Diệp Tri Tri là nghệ danh xuất đạo của tôi thôi.”
Kiều Chi
Thẩm Thứ đỡ trán, giọng nói suy yếu trả lời: “Đúng là ngoài ý muốn, thật kinh ngạc.”
Diệp Tri Tri nhìn cậu, bổ sung thêm: “Chuyện này tôi chỉ nói cho mỗi cậu thôi, đừng nói cho ai khác nhé.”
“Được.” Thẩm Thứ gật đầu, khóc không ra nước mắt mà đồng ý.
Cậu cảm thấy mình bây giờ đúng là vô cùng thê lương.
Mẹ nó, thế mà cậu đã phân tích sai rồi.
Diệp Tri Tri không phải vợ Kiều Nhung mà lại là em gái ruột của anh.
Chuyện quan trọng như thế mà tác giả của “Không yêu” lại không nhắc tới.
Không đúng, nếu tác giả không nhắc đến thì sẽ không có sự sắp đặt như này.
Tác giả cặn bã hình như ở một chương nào đó đã từng viết, đại lão Kiều Nhung không hề yêu ai, chỉ yêu thương đúng một người là em gái bảo bối của mình.
Hiển nhiên, người em gái này chính là Diệp Tri Tri.
Thế mà hồi trước cậu không nghĩ ra? Rốt cuộc cậu làm sao vậy nhỉ? Đầu óc úng nước à?
Quá mất mặt!
Thẩm Thứ ôm mặt, không muốn đối mặt với cuộc sống nữa.
Diệp Tri Tri vẫn tiếp tục: “Thật ra chuyện này anh trai tôi cũng muốn nói cho cậu.
Anh ấy nói là anh không kết hôn, cậu đừng tự dọa mình, hâh…”
Nguyên gốc lời nói của Kiều Nhung là: Chi Chi, em dọa con mồi nhỏ của anh rồi.
Cho nên, chuyển lời giúp anh, anh chưa kết hôn, hai người chúng ta cũng không phải vợ chồng.
Nhớ lại ngữ khí nghiền ngẫm qua điện thoại khi ấy, Diệp Tri Tri lại lần nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Không thể tượng tưởng được người anh trai vô tình, biến thái, đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, lại còn là người hô mưa gọi gió ở giới giải trí cũng sẽ quan tâm suy nghĩ của người khác như vậy.
Thẩm Thứ không muốn nói chuyện nữa, chỉ muốn đào một cái hố rồi chôn mình xuống.
Diệp Tri Tri cười đủ rồi, dừng lại hỏi cậu: “Tiểu Thứ Thứ, cậu từng lăn giường với anh trai tôi thật sao? Sao cậu làm được vậy? Quá lợi hại rồi! Mau kể tôi nghe chút!”
Thanh âm rầu rĩ từ giữa hai bàn tay truyền tới: “Nữ thần Tri Tri, cô buông tha cho tôi đi.”
Diệp Tri Tri nhìn dáng vẻ của cậu, mất mát bĩu môi: “Được rồi, tôi thừa biết đức hạnh của anh trai mình như nào.”
“Chỉ là…” cô lại tin tưởng mười phần nói, “Không liên quan, nếu cậu coi trọng anh ấy, tôi chắc chắn tác hợp cho hai người.”
Dù sao anh trai nhà mình đã gần 30 tuổi rồi còn chưa thành gia lập thất, ông nội cũng đã nôn nóng.
“Đừng đừng đừng!” Thẩm Thứ vừa nghe xong, tay cũng không che mặt nữa, cuống quít lắc đầu.
Giọng nói vô cùng cẩn thận vô cùng khiêm tốn: “Ngài Kiều là người như nào chứ, tôi lại là một kẻ vô danh tuyển 38, làm sao xứng?”
Nội tâm cậu lại kêu gào: Tôi còn muốn tồn tại để hưởng thụ nhân sinh, cảm thụ nắng mưa của thiên nhiên!
Vì thế, đại lão nên chọn Phó ảnh đế đi, như vậy tính mạng ba người chúng ta đều được đảm bảo.
Coi như là tích một cái công đức.
“Haiz,” Diệp Tri Tri tỏ vẻ thất vọng, thở dài: “Vậy là cậu không thích anh trai tôi sao? Cũng phải, cái loại tính cách như anh ấy làm sao có người thích được, đã định cả đời cô đơn rồi.”
Cô nhìn Thẩm Thứ vẫn đang lễ phép mỉm cười, ở trong lòng thương tiếc nói: Đáng thương tiểu Thứ Thứ, cậu bị anh trai tôi ngắm trúng rồi, nói không chừng là chạy không thoát khỏi bàn tay của anh ấy.
Cô hơi đồng cảm với Thẩm Thứ, vỗ vai cậu một cái, trượng nghĩa mười phần nói: “Tiểu Thứ Thứ, cậu lớn lên đẹp trai như vậy, tính cách lại thú vị, tôi thích! Từ nay, hai chúng ta là chị em tốt, về sau trong cái giới này để tôi che chở cho cậu.”
Thẩm Thứ cạn lời: …
Thật không ngờ Diệp Tri Tri, một tiểu hoa đán trong giới giải trí lại là hào môn bạch phú mỹ!
Cậu mặt không cảm xúc nhìn đối phương, ai oán hỏi: “Tại sao lại không phải là anh em tốt?”
Vốn nên là tình địch xung khắc như nước với lửa nhưng cuối cùng lại thành bạn tốt, toàn thể nhân viên đoàn phim nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy tam quan của bản thân vỡ nát rồi.
Trong chốc lát, tin tức này đều truyền đi khắp nơi.
Nhưng bởi vì không có tin tức chính xác, lại sợ bị kim chủ đại lão tra ra được, còn có thể bị nhà làm phim và đạo diễn Dương đuổi đi.
Thế thì không thể sinh tồn trong ngành này được nữa, mọi người chỉ có thể làm một đám chồn lẳng lặng ăn dưa.
Ba tháng sau, “Tình cờ yêu em” thuận lợi đóng máy.
Ở tiệc đóng máy, đạo diễn Dương Lỗi uống quá chén, lôi kéo tay Thẩm Thứ, dặn dò cậu phải kiên định làm người, phải dùng chính năng lực của mình để xông pha trong giới giải trí này.
Tuyệt đối không thể đi đường tắt.
Còn nói cái bộ phim hiện đại này đúng là đang lãng phí kỹ thuật diễn của Thẩm Thứ, muốn đề cử cậu đi đóng các bộ phim khác do bạn bè ông tham gia…
Đạo diễn Dương lải nhải đến tận khi bữa tiệc kết thúc, mọi người chào tạm biệt nhau rồi đi.
Thẩm Thứ vì trong người có men say nên chỉ tản bộ dọc đường, câu được câu không tự hỏi nhân sinh.
Với cậu mà nói, món nợ một trăm vạn có thể trả hết ngay nhưng cậu vẫn không thể tùy ý mà làm… bởi vì cậu vẫn còn khế ước bán mình ở Bác Diệu Mutual.
Việc cấp bách bây giờ vẫn là kiếm tiền, sớm ngày có được hai ngàn vạn (20 triệu) để trả tiền vi phạm hợp đồng.
Như vậy thì sẽ sớm có được tự do rồi, có thể thoải mái làm những gì mình muốn làm.
Trước khi xuyên, Thẩm Thứ đã ở giới giải trí lăn lê bò lết hơn mười năm với thân phận diễn viên.
Cậu đã là một minh tinh già coi nhẹ tiền bạc từ lâu.
Có người từng đánh giá cậu có thể diễn vô cùng tự nhiên, sinh động, xuất sắc trong từng bộ phim khác nhau.
Dù cậu không xuất thân chính quy nhưng kỹ thuật diễn lại không thua bất kỳ diễn viên chuyên nghiệp nào.
Nhưng thật ra đóng phim cũng không phải ý định ban đầu của Thẩm Thứ khi tiến vào giới giải trí, không phải mục đích cậu lăn lộn trong cái giới này, cũng không phải việc cậu thích làm nhất.
Cậu thực chất là một sinh viên tốt nghiệp ở viện âm nhạc hàng đầu cả nước.
Chỉ là, sau khi tốt nghiệp, cậu mới bộc lộ chút tài năng ở giới âm nhạc lại vì vài chuyện ngoài ý muốn mà bị phong sát.
Đoạn ký ức đen tối đó là điều Thẩm Thứ không muốn nhớ tới.
Không có cách nào để phát hành bài hát kiếm tiền, vì cuộc sống, cậu không thể không tạm thời buông bỏ những âm điệu mình yêu thích, đứng lên tìm công việc.
Cậu từng tới quán bar làm ca sĩ, từng làm thu ngân ở siêu thị, cũng từng làm thầy giáo dạy thanh nhạc…
Và trước sau vẫn như một, không muốn từ bỏ ước mơ làm ca sĩ.
Cuối cùng, cậu vẫn quyết định ở lại giới giải trí, đi lên từ một diễn viên quần chúng, đi một đường vòng khác để hoàn thành ước nguyện.
Thẩm Thứ vẫn luôn chờ đợi khi cậu thành danh sẽ tìm cơ hội phát hành album của riêng mình.
Chỉ là ngàn tính vạn tính, giới âm nhạc Hoa ngữ lại từ từ suy sụp, ngành công nghiệp băng đĩa ngày càng sa sút.
Cậu chỉ có thể dựa vào chính mình, lần này một quyết định lại kéo dài tận mười mấy năm.
Mục tiêu càng ngày càng gần ngay trước mắt, vậy mà chỉ một tai nạn xe cộ, tên tài xế vô lương tâm đưa cậu tới thế giới này.
Toàn bộ nỗ lực năm xưa tựa như hóa thành bọt nước, biến mất không còn dấu vết.
Chẳng qua, điều làm Thẩm Thứ vui mừng chính là tới nơi này cũng không phải không có chỗ tốt.
Trong khoảng thời gian ở đoàn phim, cậu lại phát hiện ra một chuyện đáng kinh ngạc.
Tác giả của “Không yêu” tạo ra một giới âm nhạc khác biệt hoàn toàn với thế giới hiện thực.
Ở thế giới này, ý thức về bản quyền của mọi người đều rất mạnh, việc sản xuất bản lậu không thể tồn tại.
Ngành công nghiệp nhạc băng đĩa cũng không vì khoa học kỹ thuật phát triển mà chịu ảnh hưởng lớn.
Ca sĩ có thể có môi trường tốt để sáng tác nhạc, có thể phát hành album kiếm tiền, có thể đưa bài hát của mình lên các bảng xếp hạng âm nhạc.
Mỗi năm còn có thể tham gia các lễ trao giải cho các bài hát thịnh hành trong năm…
Ở nơi này, giới âm nhạc Hoa ngữ không có chênh lệch quá nhiều với giới âm nhạc Âu Mỹ, đều phồn thịnh như nhau.
Quả là một xã hội âm nhạc hoàn hảo.
Hoàn hảo đến mức ca sĩ ở đây đều tự do mà tùy tính.
Giống như… trên quảng trường đối diện bỗng có ba người con trai cầm đàn guitar và microphone, theo sau còn hai người cầm theo camera, có lẽ là để quay lại tiết mục này.
Thẩm Thứ ngồi xuống hàng ghế dài ở quảng trường, yên lặng mà nhìn bọn họ.
Ba người đứng yên một chỗ, cầm đàn lên bắt đầu ca hát.
Bài đầu tiên là bài hát kinh điển “Luyến khúc 1980”.
Thẩm Thứ nhớ ra thế giới này cũng có người sáng tác ca khúc đó, chỉ là không phải người ca sĩ giống như trong hiện thực.
Gió đêm mang theo hơi lạnh, chân trời ửng đỏ làm nổi bật mùa hạ.
Trên quảng trường, một đàn bồ câu bay ngang qua, có người ăn xong cơm chiều ra tản bộ, bị tiếng hát hấp dẫn, dừng lại nghe.
Ba người kia tựa như có tình cảm mãnh liệt, một khúc vừa kết thúc, lại bắt đầu hát một bài Thẩm Thứ chưa bao giờ nghe qua, có lẽ là ca khúc bọn họ ngẫu hứng sáng tác.
Nhiệt huyết trong lòng họ làm cậu cảm động, lại mười phần ngưỡng mộ.
Cậu vốn dĩ sinh ra là một người với dáng vẻ không dính khói lửa nhân gian, ở trong đám người vô cùng nổi bật.
Cảnh tượng cậu chuyên chú nghe ca cũng thành phong cảnh mỹ lệ ở quảng trường.
Nhiếp ảnh gia đương nhiên không thể bỏ lỡ khung cảnh như thế này, hắn đứng chụp cậu hơn nửa ngày trời.
Ba người đang đứng ca hát cũng chú ý tới Thẩm Thứ, trong đó có một người mang kính đen, đầu để tóc thắt bím, đi thẳng tới trước mặt cậu hỏi: “Người anh em, khi nghe những bài hát này cậu có suy nghĩ gì?”
Thẩm Thứ thấy người con trai này đi tới đây thì ngạc nhiên, thấy hắn hỏi, cậu lại không nhịn được nói ra suy tư trong lòng: “Tôi đang nghĩ, một ngày nào đó, tôi cũng muốn được như vậy.
Được tự do ca hát, sáng tác, phát hành album.”
Giọng nói cậu ẩn chứa kích động, toàn bộ khí chất thanh lãnh thoát tục đều biến mất khi cậu mở miệng.
Người con trai sửng sốt một chút, sau lại cười rộ lên, hỏi cậu: “Vậy cậu là ca sĩ ư?”
Thẩm Thứ ngượng ngùng gãi đầu, trả lời: “Bây giờ vẫn chưa phải.”
Người trước mặt lại một lần nữa bị cậu làm cho cười, mời Thẩm Thứ cũng hai người bạn của hắn cùng nhau hát một bài.
Thẩm Thứ hào phóng gật đầu đồng ý, cùng ba người họ bắt đầu hát một giai điệu du dương.
Đây là trải nghiệm khó quên với Thẩm Thứ, vốn tưởng rằng chuyện cũng đã qua đi.
Không ngờ tới một tháng sau, cậu lại hot trên mạng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...