Sáng hôm sau, Hạ Xán cùng Tô Tễ Tinh đi đến siêu thị người Hoa gần đó, muốn mua đồ để nấu một bữa cơm cho ông bà Tô.
Mua đủ nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị, hai người thanh toán xong đang định ra xe lái về, khi đi ra ngoài thì thấy ở công viên nhỏ bên cạnh siêu thị, có người đang chụp ảnh cưới.
Kỳ lạ ở chỗ, hai người đang chụp ảnh cưới là hai cô gái mặc váy cô dâu, không thấy chú rể nào hết, Tô Tễ Tinh không nén nổi hiếu kỳ, giữ Hạ Xán lại nhìn thêm một lúc.
Nhìn mãi mới hiểu, thì ra đây là một cặp đôi đồng tính đang chụp ảnh cưới, hai cô gái đều mặc váy cưới trắng tinh đẹp đẽ, đứng dưới ánh mặt trời, trước ống kính máy ảnh, bày ra đủ loại tư thế thân mật như hôn môi, ôm ấp không cố kỵ điều gì, để máy ảnh lưu giữ thời khắc tốt đẹp, hạnh phúc nhất của họ, cũng trở thành một khung cảnh đẹp cho những người đi ngang vô tình nhìn thấy.
Hạ Xán nhìn một chốc thì thu lại ánh nhìn, anh thấy Tô Tễ Tinh vẫn đang nhìn cặp cô dâu nọ không chớp mắt, thì duỗi tay búng trán cậu một cái, “Làm sao, hâm mộ họ à?”
Tô Tễ Tinh lúc này mới nhận ra mình đã xem quá nhập tâm, cậu vội thu mắt, ngượng ngùng sờ sờ trán, “Đâu có, em chỉ thấy hai người họ mặc váy cưới thật đẹp.”
Hạ Xán nhướng mày, ngữ khí chua chua, “Ahh, thì ra là ngắm mỹ nữ.”
Tô Tễ Tinh nâng tay chọt chọt anh, cười mắng: “Đúng đó, không phục à, vậy anh cũng mặc thử váy cưới cho em xem, em đảm bảo sẽ chỉ nhìn một mình anh.”
Hạ Xán ‘chậc chậc’ hai tiếng, “Để anh mặc váy cưới cũng được, nhưng váy cưới không phải quần áo bình thường, không thể mặc lung tung, em chuẩn bị khi nào cùng anh kết hôn?”
Tô Tễ Tinh nhíu mày vẻ mặt khó tin: “??? Anh điên rồi à? Ai muốn kết hôn với anh chứ?”
“Không phải à?” Hạ Xán tiếc nuối chẹp miệng, “Anh còn tưởng em hâm mộ người ta chụp ảnh cưới, là vì muốn kết hôn.”
Tô Tễ Tinh lung lay túi nilon, căm giận nói: “Anh cầu hôn chưa? Không cầu hôn mà đòi kết hôn? Mơ đẹp quá nhỉ!”
Hạ Xán lập tức truy vấn: “Thế tức là chỉ cần anh cầu hôn, em sẽ đồng ý kết hôn?”
Tô Tễ Tinh nghẹn: “Em...”
Hạ Xán bỗng đặt túi xuống đất, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, Tô Tễ Tinh cả kinh nghĩ Hạ Xán định quỳ một gối cầu hôn mình, cậu vội ném đồ xuống cúi người đỡ lấy anh, bị dọa đến nói cũng không mạch lạc nữa, “Anh, anh đừng, đừng, đừng làm bậy! Em còn chưa chuẩn bị gì hết!”
“Chuẩn bị cái gì?” Hạ Xán ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn Tô Tễ Tinh, ánh cười đong đầy ánh mắt, chỉ tay xuống dưới, “Anh chỉ định buộc lại dây giày, em nghĩ anh định làm gì à?”
Tô Tễ Tinh cúi đầu nhìn thì thấy đúng là dây giày thể thao của Hạ Xán đã lỏng.
Cho nên...!Hạ Xán ngồi xổm xuống chỉ để buộc lại dây giày, không phải định cầu hôn.
Tô Tễ Tinh ngượng đến đỏ lựng cả mặt, cậu tức giận vỗ mạnh Hạ Xán một cái: “Cậu cố ý!”
Hại cậu khẩn trương một hồi, giờ trái tim vẫn đập dồn dập, lúc vừa rồi còn cảm giác như sắp nhảy ra ngoài cổ họng.
Hạ Xán buộc xong dây giày đứng dậy, phủi phủi bụi, khóe miệng mỉm cười hỏi: “Nếu vừa rồi anh cầu hôn thật, em có đồng ý không?”
Tô Tễ Tinh trợn mắt nhìn trời, “Đồng ý cái đầu anh ý! Em nhất định sẽ cự tuyệt anh thật tàn nhẫn! Có quỷ mới kết hôn với anh!”
Hạ Xán không tin, “Gạt người.”
Tô Tễ Tinh hất cằm: “Không phải.”
Hạ Xán nhéo cằm cậu, cười khẽ: “Nếu thật sự không muốn kết hôn cùng anh, thì vừa rồi em sẽ không nói chính mình chưa chuẩn bị tốt, em nói thế có ý là đợi khi nào em chuẩn bị tốt sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh.”
Tô Tễ Tinh không cãi lại anh, mím chặt môi quay mặt đi, cậu đang định khom lưng nhặt túi đồ lên, “Kệ anh muốn nói sao thì nói, lần sau anh còn trêu em như thế, đừng trách em trở mặt đấy!”
Hạ Xán bỗng duỗi tay ngăn Tô Tễ Tinh lại, ôm lấy cậu, “Anh biết em vẫn chưa chuẩn bị tốt, anh cũng vậy, cho nên lúc này anh sẽ chưa cầu hôn, nhưng anh muốn em biết rằng, quãng đời sau này của mình anh chỉ muốn được ở bên cạnh em, chờ đến lúc cả hai chúng ta đều chuẩn bị tốt, em đừng từ chối anh, được không, A Tinh?”
Thật ra vừa rồi nhìn thấy hai cô dâu chụp ảnh cưới, không phải Tô Tễ Tinh bị hai cô dâu mỹ lệ hấp dẫn ánh mắt mà trong đầu cậu lúc đó cũng có một khát vọng được chụp ảnh cưới cùng Hạ Xán.
Lúc nãy tưởng Hạ Xán định cầu hôn, trong lòng cậu trừ bỏ cảm giác khẩn trương đến đầu óc trống rông ra, thì không thể phủ nhận rằng còn có chút chờ mong, cậu không chắc nếu Hạ Xán cầu hôn thật thì mình sẽ từ chối hay đồng ý, nhưng có một điều cậu dám khẳng định đó là cậu không muốn nhìn thấy Hạ Xán khổ sở.
Nhưng nếu sự việc còn chưa xảy ra, thì cậu cũng không cần suy nghĩ đến nó làm gì.
Tô Tễ Tinh cũng ôm lấy eo Hạ Xán, từ từ nhưng kiên định gật đầu.
Hạ Xán buông Tô Tễ Tinh ra, hôn môi cậu, nơi đây là nước ngoài, không có cánh săn ảnh như hổ rình mồi, cũng không cần kiêng dè ánh mắt người qua đường, ở đây không ai quen biết họ, bọn họ có thể tùy ý ôm nhau, hôn nhau.
Bỗng nghe bên cạnh truyền đến tiếng hoan hô cổ vũ, hai người tách môi nhau quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì ra là cặp cô dâu đang chụp ảnh cưới nhìn thấy họ hôn nhau, đang vỗ tay cổ vũ bọn họ, trong đó còn có một cô dâu ném hoa cưới về phía Tô Tễ Tinh.
Tô Tễ Tinh ôm hoa cưới, ngượng ngùng nói tiếng ‘Thanks’ với cô dâu nọ, rồi quay đầu chạm phải ánh mắt của Hạ Xán, cả hai đều mỉm cười, nụ cười thật ngọt, môi cũng ngọt, trong lòng vì thế mà ngọt theo, dường như đến cả không khí cũng bị sự ngọt ngào này bao phủ.
Hai người xách đồ lên xe, lúc ở trên xe, điện thoại Hạ Xán nhận được một email.
Hạ Xán đọc xong thư bỗng nắm chặt lấy tay Tô Tễ Tinh, thình lình nói: “Học viện điện ảnh nghệ thuật Nam California ở Mỹ đã đồng ý đơn xin học của anh rồi”
Tô Tễ Tinh vẫn chưa hiểu gì, mờ mịt hỏi: “Hả? Gì cơ?”
Hạ Xán nhìn cậu cười nói: “Anh chuẩn bị ra nước ngoài học, chuyển nghề sang làm đạo diễn.”
Tô Tễ Tinh trợn tròn mắt: “...!Vì sao? Trước đó anh cũng chưa từng nói với em muốn học đạo diễn.”
“Thật ra anh đã sớm tính đến chuyện này, mấy năm nay luôn bận rộn đóng phim, cũng đã đến lúc dừng lại tăng thêm kiến thức cho mình, nửa năm trước anh đã gửi đơn xin đến trường học, đợi khi được nhận sẽ nói với em.” Hạ Xán bình tĩnh nói, “Làm diễn viên, phải đối mặt với quá nhiều thứ, anh không muốn cuộc sống riêng của mình luôn bị mọi người soi mói nghị luận, nếu anh đổi sang làm đạo diễn, lui về hậu trường, thì những con mắt nhìn vào anh, nhìn vào chúng ta sẽ giảm đi rất nhiều.”
Tô Tễ Tinh nghe đến ngơ ngẩn, sao cậu lại không rõ những nỗ lực của Hạ Xán chứ, nếu anh tiếp tục làm diễn viên thì cũng có nghĩa một đoạn thời gian rất dài sau này tình yêu của bọn họ sẽ phải che giấu trong bóng tối, thậm chí nếu công khai sẽ bị người hâm mộ của anh phản đối, nghiêm trọng hơn còn có thể ảnh hưởng đến nghiệp diễn của anh.
Vốn dĩ cậu đã chuẩn bị tinh thần cho mối tình phải che giấu lâu dài này, nhưng đột nhiên Hạ Xán lại nói với cậu rằng, anh không làm diễn viên nữa, Tô Tễ Tinh ngạc nhiên vô cùng.
Tô Tễ Tinh cắn môi, vẻ mặt tiếc hận: “Nhưng...!Anh diễn xuất tốt như vậy, còn có rất nhiều người hâm mộ chung thành, nếu cứ thế từ bỏ sẽ rất đáng tiếc đó.”
“Anh không thấy đáng tiếc.” Hạ Xán xoa tóc Tô Tễ Tinh, cười nhẹ, “Diễn quá nhiều, chính anh cũng thấy ngán, hay em cho rằng anh đổi nghề làm đạo diễn sẽ không kiếm cơm được?”
Tô Tễ Tinh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đương nhiên không, em tin anh nhất định có thể cho ra những bộ phim điện ảnh hay nhất!”
“Vậy thì đúng rồi.” Hạ Xán ôm lấy Tô Tễ Tinh, hai người dựa đầu vào nhau, “Nhưng anh không làm diễn viên nữa, còn phải ra nước ngoài học, tức là một đoạn thời gian rất dài sau này chỉ sợ anh sẽ không có thu nhập gì, đều phải dựa vào em nuôi anh, đến lúc ấy em có chê anh vô dụng không?”
Số tiền mấy năm nay Hạ Xán kiếm được, sớm đã đủ cho anh tiêu xài cả đời, dù không còn thu nhập từ đóng phim, vẫn còn thu nhập từ những khoản đầu tư khác, đâu có đáng thương như anh nói.
Tô Tễ Tinh biết anh đang cố tình bán thảm, nên càng không tỏ ra thương hại gì anh, bình tĩnh hỏi lại: “Thế làm sao bây giờ?”
Hạ Xán đề nghị: “Hay em kéo dài hợp đồng của anh thêm vài năm, coi như anh bán mình cho em.”
Tô Tễ Tinh ngẫm lại, bất mãn chọc Hạ Xán: “Này, anh là bán mình cho em hay ăn vạ em thế hả! Ký hợp đồng là để anh kiếm tiền về cho em, chứ không phải để em phải nuôi anh!”
“Đây là em đang đầu tư, chờ đến lúc phim rạp của anh thành công vang dội ở phòng vé, khoản đầu tư này sẽ thu lời.” Hạ Xán lắc vai Tô Tễ Tinh, nói với vẻ mong đợi, “Đến lúc đó, chúng ta sẽ kết hôn, thế nào?”
“Đợi chút, lời này sao em nghe quen quen thế nhỉ? Tô Tễ Tinh đẩy mặt Hạ Xán ra, thờ ơ nói, “Không phải lần trước em nói khi nào anh đoạt được ảnh đế, chúng ta sẽ công khai?”
Hạ Xán giả ngu, “Có à? Anh không nhớ.”
Tô Tễ Tinh khoanh tay ra vẻ lạnh lùng hỏi: “Anh định nhảy cóc hả? Nghĩ đẹp quá ha!”
Hạ Xán hùng hồn nói: “Không sao cả, cho dù anh làm đạo diễn cũng đâu có nghĩa sau này sẽ không thể đóng phim nữa, chúng ta có thể kết hôn rồi công khai, hai cái này đâu có mẫu thuẫn gì nhau, em thấy có đúng không?”
Nghe anh giảo biện Tô Tễ Tinh phì cười, cậu dùng ngón tay chọc chọc ngực Hạ Xán, “Hạ Xán, anh là đồ lưu manh!”
Hạ Xán giữ chặt Tô Tễ Tinh ôm vào lòng mình, trìu mến nói bên tai cậu: “Không lưu manh, sao có thể giữ em cả đời?”
Tô Tễ Tinh dựa người lên ngực Hạ Xán, hai người cứ dựa vào nhau như thế nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, giống như đang soi sáng cho tương lai của bọn họ vậy.
Hoàn chính văn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...