Thẩm Trác Hoài không tin, trên thế giới này, anh ta không tin ai cả, anh ta chỉ tin chính mình.
"Đòi lại công bằng? Là ở ngay trước mắt bản soái, công khai quyến rũ đàn ông? Tô Mạn, em đúng là có bản lĩnh.
"
Anh ta cười lạnh một tiếng, giọng điệu như mang theo sự chế giễu.
Nhưng Tô Mạn lại nói:
"Đại soái không quan tâm đến ý nguyện của em, khi em bị bệnh lại làm chuyện đó với em, sau đó cũng không quan tâm đến Mạn Nhi một câu, Mạn Nhi không phải là đá, em là người có trái tim.
Tỉnh dậy cũng muốn được đại soái ôm vào lòng dỗ dành vài câu hay nhưng sau khi Mạn Nhi tỉnh lại, trong phòng không có một bóng người.
"
Nói rồi, Tô Mạn lại đỏ hoe mắt:
"Không chỉ vậy, đại soái đi dự tiệc cũng không nói với Mạn Nhi, nghĩ đến chuyện hạ độc trong viện của em, đại soái cũng không định điều tra kỹ, đại soái không muốn quản, còn không cho Mạn Nhi tự điều tra sao?"
Anh ta lạnh lùng nhìn Tô Mạn, trong mắt nhuốm một tia giận dữ:
"Em nói tự mình điều tra, là tìm Tống Vân Từ? Để hắn giúp em điều tra?"
Tô Mạn bình tĩnh nói:
"Tống tướng quân chính nghĩa lẫm nhiên, binh lính dưới trướng càng dũng mãnh thiện chiến, em nghĩ Tống tướng quân nhất định sẽ không làm ngơ.
"
Với sự hiểu biết của Tô Mạn về nguyên thân, ngây thơ chính trực là cách giải thích tốt nhất cho nguyên thân.
Một cô gái từ nhỏ đã được nhận nuôi, lớn lên ở chốn thanh lâu, tuy đã chứng kiến nhiều chuyện ghê tởm dơ bẩn nhưng rốt cuộc cũng chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tầm nhìn hạn hẹp, ngây thơ dễ lừa.
Trước đó Tô Mạn đã để lộ quá nhiều sơ hở, giờ cô phải giữ vững thiết lập nhân vật, chỉ cần lừa được Thẩm Trác Hoài, cô mới có cơ hội thay đổi vận mệnh.
"Tô Mạn, em có quên là, ai mới là đàn ông của em?!"
Thẩm Trác Hoài trừng mắt nhìn cô, đầy tức giận.
Cho đến khi xe dừng lại trước cửa phủ soái, Tô Mạn bị Thẩm Trác Hoài kéo xuống xe, một đường vừa kéo vừa lôi vào phủ soái.
Hai người lính đứng gác hai bên cổng thấy vậy đều giật mình, chưa kịp phản ứng thì nghe thấy đại soái lạnh lùng ra lệnh cho họ.
"Đi đưa đại thiếp đến đại sảnh.
"
Hai người lính không dám chậm trễ, vội vàng bước nhanh về phía nơi ở của Liễu Ý.
"Anh biết là Liễu Ý làm sao?"
Tô Mạn đột ngột nhìn về phía Thẩm Trác Hoài.
Tâm trạng của Tô Mạn bây giờ rất phức tạp, hóa ra Thẩm Trác Hoài vẫn luôn biết.
Anh ta biết rõ người hạ độc là ai nhưng lại không vội ra tay, vậy có phải là nếu cô không làm ra trò này, Thẩm Trác Hoài sẽ bao che cho Liễu Ý, không định trừng trị cô ta theo pháp luật không.
Tô Mạn cảm thấy bi ai, cô vốn tưởng rằng một đại soái của chín tỉnh Đông Bắc, làm việc hẳn phải sấm sét quyết đoán, công minh liêm chính.
Huống hồ Liễu Ý lại ở ngay trước mắt anh ta, ngang nhiên hạ độc trong phủ soái, thế mà Thẩm Trác Hoài vẫn chọn cách nhắm một mắt mở một mắt.
Cô thật sự hối hận khi đọc một cuốn sách như vậy, Thẩm Trác Hoài căn bản không xứng làm nam chính!
Thẩm Trác Hoài quay đầu lại, đối diện với vẻ mặt chán ghét của Tô Mạn, anh ta dường như bị vẻ mặt này của cô chọc giận.
Anh ta cười lạnh một tiếng:
"Biểu cảm của em là gì vậy? Cút về cho bổn soái!"
Tô Mạn cảm thấy khó chịu:
"Có phải nếu hôm nay em không nhắc đến chuyện này, đại soái sẽ coi như chưa từng xảy ra không?"
"Bổn soái muốn làm gì, còn phải qua sự đồng ý của em sao?"
Anh ta làm bất cứ chuyện gì cũng đều do anh ta quyết định.
Anh ta chưa từng nghe lời ai, càng không có ai có thể ra lệnh cho anh ta, thậm chí là chống đối anh ta.
"Một người ngạo mạn như đại soái, quả thực không cần nghe lời ai nhưng đại soái có từng nghe một câu không, trao đổi chân thành.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...