Editor: conmeoluoi_289
Tần Lịch vỗ đầu Thiếu tướng một cái, vẻ mặt không biết làm sao, "Ngươi* từ nơi nào nhặt được mèo hoang?"
(*: chỗ này tui khum biết dùng cách xưng hô như nào với Thiếu tướng nữa mn ạ, tính dùng 'cưng' nhưng mà nghĩ lại tính cách Tần Lịch chắc ko dùng cái này đc nên để như vậy luôn)
Tề Ngạn đến gần, nhìn con mèo gầy yếu trên người đầy bụi bặm, cau mày, "Đại khái là từ trong đống kiến trúc bỏ hoang ở phụ cận kéo ra đi, sáng nay lúc đi dạo tớ dường như có nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ."
Lúc ấy hắn không quá để ý, liền đem Thiếu tướng dắt trở về.
Kết quả trong chớp mắt, tên này lại chạy ra ngoài, bây giờ còn đem con mèo này trở lại.
Trong lúc nói chuyện, con mèo đã nhoài người đến trên giày Kỷ Ly, lớn tiếng kêu lớn đến lợi hại.
Kỷ Ly không đành lòng, khom người đem nó nhặt lên.
Trên mũi mèo con có vết sẹo hồng hồng do bị trầy da, con ngươi màu xanh ngọc trong đôi mắt khẽ nhếch lên lộ ra điểm ánh sáng, nhìn qua vừa đáng thương lại đáng yêu.
"Này...! Thiếu tướng cực thích lôi đồ từ trong đống phế thải, còn tưởng rằng đem về sẽ được khen ngợi." Tề Ngạn không khỏi than thở.
Đầu ngón tay Kỷ Ly nhẹ nhàng nhéo gáy mèo con, tò mò giương mắt, "Tại sao vậy?"
Tần Lịch nhìn hắn một cái, nói tóm tắt, "Bốn năm trước tôi có tiến tổ đóng phim, cũng có dắt theo Thiếu tướng..."
Địa điểm quay chụp ở một sơn thôn nhỏ rất vắng vẻ, cách thành phố rất xa, giao thông cũng không thuận tiện.
Đoàn phim ở đó quay nửa tháng, kết quả trước khi rời đi đột nhiên gặp phải trời mưa như thác đổ.
Sau đó bên phía núi bị sạt lở rơi xuống rất nhiều đất đá, bao phủ, phá hư hơn nửa thôn, có không ít thôn dân không kịp chạy, vì thế mà bị kẹt lại trong nhà.
Trước khi đội ngũ cứu viện đuổi tới, mọi người tự phát tổ chức cứu viện.
"Thiếu tướng dựa vào khứu giác nhạy cảm của loài chó cứu được không ít người, sau đó chuyện này liền được cơ quan phòng cháy địa phương khen thưởng."
(có ai đọc tới đây thắc mắc tại sao bị sạt lở cứu người mà cơ quan PCCC khen thưởng hong, thì tại vì cơ quan này cũng đảm nhiệm cứu hộ cứu nạn nhoaa.
Tên gọi đầy đủ là Cơ quan Cảnh sát phòng cháy, chữa cháy và cứu nạn, cứu hộ)
Về sau nữa, chuyện này được truyền thông đưa tin, Thiếu tướng nhảy một cái liền trở thành chú chó nổi tiếng, thỉnh thoảng còn có chương trình chuyên làm về thú nuôi tìm tới.
Tề Ngạn cười bổ sung, "Chúng tôi tạo cho Thiếu tướng một cái tài khoản Weibo, người hâm mộ nó so với một ít minh tinh trong giới tính ra còn nhiều hơn."
Tần Lịch liếc nhìn bạn tốt một cái, ngăn lại, "Nào có kiểu so sánh như cậu vậy?"
Kỷ Ly cười cười không chen miệng, chẳng qua là vuốt ve mèo nhỏ trong ngực mình, lúc này mới có chốc lát, mèo nhỏ đã ngoan ngoãn lại.
Kỷ Ly thích mèo.
Vốn là nghĩ sau khi mình lui về tránh bóng, có thể có thời gian rãnh rỗi nuôi mèo, kết quả hắn ngay cả một con mèo cũng còn chưa có tìm được, ngược lại người lại là đã xuyên vào trong sách.
Tề Ngạn đề nghị, "Tôi đem con mèo này đưa đến cửa hàng thú cưng đi?"
"Đưa đến cửa hàng thú cưng đi, nhìn một chút xem có hay không người nhận nuôi." Tần Lịch đồng ý gật đầu.
Tần Lịch công việc hằng ngày bận rộn, nuôi Thiếu tướng trưởng thành như vậy thực ra còn dễ dàng, ngược lại không có thời gian hao tâm tổn trí để nuôi một con mèo còn nhỏ.
"Để tôi đi." Kỷ Ly bật thốt lên, "...Ở lầu dưới KTX chỗ tôi có một cửa hàng thú cưng, chờ lát nữa tôi tiện đường mang về xem."
Kỷ Ly ngược lại là muốn đem con mèo này mang về nuôi, chỉ tiếc, hắn bây giờ ngay cả một chút tiền để dành cũng sắp không lo nổi cho bản thân.
"Vậy được, con mèo này liền giao cho cậu." Tề Ngạn giành mở miệng trước.
Tần Lịch thấy vậy, chỉ đi theo gật đầu một cái.
Kỷ Ly ôm chặt mèo nhỏ trong ngực, trên môi nở nụ cười, "Vậy tôi trước thay quần áo, Lịch ca, Tề tiên sinh, hẹn gặp lại."
"Được."
Hai người đưa mắt nhìn thanh niên đi xa, chỉ có Thiếu tướng ở tại chỗ gấp đến độ đi vòng vòng, hận không thể trực tiếp theo sau.
"Ngươi cứ như vậy thích con mèo kia?" Tần Lịch không biết làm sao.
"Ngao ô." Thiếu tướng nâng đầu lên kêu ngao một tiếng, cái đuôi hiếm thấy dựng thẳng lên.
Tề Ngạn nhìn cây kem trong tay bạn tốt, lại gần, "Cái này không phải cậu tự mình mua chứ? Là Kỷ Ly cho? Hay là cậu mua đưa cho cậu ta?"
Tần Lịch nhìn xuống cây kem sắp tan chảy trong tay, nhanh chóng lên xe đem bỏ nó vào trong tủ lạnh.
"Nhìn thái độ cậu thật khác thường." Tề Ngạn hừ cười, cũng không có cố ý hỏi tới cuối cùng.
"Đúng rồi, cậu giúp tớ đi tìm lão Trịnh một chút." Tần Lịch xoay người dặn dò.
Tề Ngạn không rõ cho nên gật đầu một cái, "Chuyện gì? Cậu nói đi."
...!
Đợi sau khi Kỷ Ly thu thập thỏa đáng xong, đã là nửa giờ sau đó.
Hắn nhét vào trong balo chính mình một cái khăn lông mềm, mà giờ phút này mèo nhỏ đang co mình lại nằm trên đó ngoan ngoãn ngủ, nửa tiếng qua cũng không có lớn tiếng kêu.
Cốc cốc.
Cửa phòng hóa trang thô sơ bị người gõ, người phụ trách diễn viên đi tới nói, "Kỷ Ly, tôi đang tìm cậu đây."
"Tìm tôi?" Kỷ Ly không hiểu.
Người phụ trách đem bao lì xì đang nắm chặt trong tay đưa tới, cười, "Cho cậu, đây là Trịnh đạo diễn cố ý cho cậu bao lì xì đóng máy."
Kỷ Ly không phải diễn viên đặc biệt, cảnh quay cũng không nhiều.
Dựa theo thông lệ, nếu như đoàn đội công ty hắn không phô thanh thế, đoàn phim là sẽ không cố ý chúc mừng hắn đóng máy.
Nhưng mà cái bao lì xì này, đúng là tới ngoài ý muốn.
"Cho tôi bao lì xì?" Kỷ Ly cảm giác được độ dày trong bao đỏ, âm thầm kinh ngạc.
"Thù lao đóng phim mấy ngày này của cậu, đoàn phim sẽ dựa theo hợp đồng quy định thanh toán với phía công ty.
Còn bao lì xì này, là cho một mình cậu, chính cậu cất nó đi." Người phụ trách dặn dò.
"Được, thay tôi cám ơn Trịnh đạo diễn." Kỷ Ly nói.
"Tiếp theo còn có cảnh quay, tôi phải đi làm việc." Người phụ trách nở một nụ cười trả lời, xoay người mới âm thầm cảm khái ——
Ai, Tần Lịch lão sư cùng Trịnh đạo diễn đều là người tiếc tài, hợp tác với nhau vội nhét tới cho Kỷ Ly một cái bao lì xì đóng máy dày như vậy, hy vọng thành tích của đối phương sau này sẽ không phụ lòng bọn họ đã coi trọng đi.
Chờ người phụ trách rời đi, Kỷ Ly sau đó mới mở bao lì xì ra nhìn một cái, nhất thời vui sướng.
Số tiền được cho trong bao lì xì rất phúc hậu, quan trọng nhất chính là, có thể giúp hắn chịu đựng sinh hoạt cần thiết sắp tới.
Kỷ Ly đem bao lì xì nhét vào balo của mình, mèo nhỏ bên trong bị đánh thức, dùng móng vuốt nhỏ yếu ớt 'đạp' mu bàn tay hắn một chút, "Miao."
Nãi thanh nãi khí.
(ý chỉ: tiếng con nít ngây ngô)
Kỷ Ly sắp bị âm thanh này kêu đến mềm nhũn, ôn nhu nói, "Ngoan ngoãn, không đem ngươi đi cửa hàng thú cưng, ngươi cùng ta về nhà."
"Con sen" mới nhập môn nói được là làm được.
(ở đây bản raw ghi là 新晋铲屎官: quan chuyên xúc...shit nhưng mà t xin phép đổi thành 'con sen' cho nó dt hen)
Kỷ Ly sau khi quay về chạy thẳng đến cửa hàng thú cưng, mua cho mèo con thật nhiều vật dụng sinh hoạt cần thiết, còn đem nó đi tẩy giun cả trong lẫn ngoài.
Sau khi về đến nhà, Kỷ Ly trước khui bịch bột sữa dê, ngồi chồm hổm dưới đất kêu, "Tuyết Bánh, tới."
Tên này là hắn ở trên đường nghĩ ra, không vì lý do gì khác, chính là nghe thấy dễ thương.
Vết bẩn trên người mèo con đều đã được xử lý sạch sẽ, bộ lông màu trắng trên người cùng cái tên này cũng thật hỗ trợ nhau.
Tuyết Bánh rất thông minh, nghe tiếng kêu liền điểm điểm móng nhỏ chạy đến trước cái chén.
Đại khái là đang rất đói bụng, nó vừa nghe tới mùi sữa thơm phức liền đem đầu đưa vào trong chén, chân trước vững vàng chống, bởi vì dùng sức, bắp chân phía sau cũng sắp nhấc bay lên.
Kỷ Ly bị 'manh' đến tâm can run rẩy, dứt khoác ngay cả hình tượng cũng không để ý, trực tiếp nằm trên đất đần độn hỏi, "Tuyết Bánh, uống thật là ngon sao?"
"Miao~ "
Tuyết Bánh kéo dài âm 'miao' một tiếng, chờ sau khi ăn no, lại chui vào trong ngực Kỷ Ly.
Kỷ Ly đem nó bế lên, thân mật đụng một cái vào vết tích màu hồng nhỏ trên lỗ mũi nó, "Vậy sau này ngươi hãy cùng ta trải qua, có được hay không? Ta đóng phim kiếm tiền mua cho ngươi rất nhiều rất nhiều cá khô nhỏ."
Tuyết Bánh tựa hồ nghe hiểu lời này, vươn móng vuốt trong đệm thịt ra, hướng ngực Kỷ Ly vỗ một cái.
Bang, đóng dấu.
...!
Lịch trình của người mới rất trống, cũng không có quyền lợi tự nhận vai diễn.
Kỷ Ly không vội vào lúc này, an an phận phận ở KTX cùng Tuyết Bánh chung sống ba ngày.
Cho đến khi từ trong nhân vật 'Tống Chiêu' hoàn toàn thoát vai, hắn mới liên lạc với tổ trưởng tổ người mới Uông Thu Huy, phía bên kia chỉ định thời gian gặp mặt.
Kỷ Ly thu thập thỏa đáng, trước giờ hẹn nửa giờ đến bộ phận quản lý nghệ sĩ.
Cửa phòng làm việc Uông Thu Huy đang đóng chặt, qua lớp thủy tinh mờ trên cửa có thể thấy bóng người bên trong.
Có nhân viên rót ly nước cho Kỷ Ly, nói, "Cậu ở bên ngoài đợi một chút."
"Cảm ơn." Nụ cười Kỷ Ly hết sức mê người.
Nữ nhân viên không nhịn được nhìn nhiều thêm hai lần, trong lòng thầm nghĩ ——
Dáng dấp thật là đẹp mắt, tuyệt đối là nhan sắc đứng đầu trong nhóm người mới.
Muốn cô nói, ngay cả tiểu sinh Hạ Linh hiện nay công ty đang nâng lên cũng kém hắn mấy phần.
Đang suy nghĩ, trong phòng làm việc của Uông Thu Huy liền truyền tới âm thanh phản đối kịch liệt.
"Dựa vào cái gì! Thời điểm ban đầu các người ký với tôi, cũng không phải bảo đảm như vậy!"
"Ý đồ muốn lấy nhân khí của tôi, tài nguyên của tôi tự mình đi mang một tên người mới không có danh tiếng hay tác phẩm? Uông Thu Huy, anh tính toán thật giỏi!"
"Tống Lam đâu! Tống tổng giám người ở nơi nào? Tôi muốn trực tiếp tìm chị ta nói chuyện!"
Kỷ Ly liên tục bị mấy câu nói hấp dẫn sự chú ý, ánh mắt lần nữa quay lại phòng làm việc.
"Hạ Linh, lời này của cậu có chút cực đoan." Âm thanh bình tĩnh của Uông Thu Huy truyền tới.
"Cậu cầm là tài nguyên của công ty, hợp đồng là ký với Mộng Tưởng Truyền Thông, bây giờ chẳng qua là để cho người đại diện của cậu dẫn thêm một người mới nữa thôi, công ty không cần trải qua sự đồng ý của cậu."
Uông Thu Huy khẽ cười một tiếng, lời nói ra có chút lạnh.
"Cậu nếu cảm thấy không hài lòng, tốt lắm, chính cậu có bản lĩnh tìm tới tài nguyên đóng phim tốt hơn, nếu như công ty không cần xuất lực là có thể ngồi hưởng thụ lợi ích cậu mang lại, vậy tôi bảo đảm, sau này do cậu định đoạt!"
"Khuyên cậu sống phải hiểu biết chút, tuyển tú thời gian qua một năm ngắn ngủi, cậu không xuất đạo thì nhân khí cũng sẽ hao hết sạch, thật đúng là đem mình làm đỉnh lưu?"
Lời này nói thẳng ra, đâm vào tâm tư đâm đến hoàn toàn, cũng sắp chảy ra máu.
Một giây kế tiếp, cửa phòng làm việc liền bị người đột nhiên đẩy ra.
Một người thanh niên mang vẻ mặt giận dữ đi ra, chính là Hạ Lịnh cùng Uông Thu Huy nổi lên tranh chấp.
Kỷ Ly đứng tại chỗ không kịp lui về sau, chỉ có thể bị Hạ Linh rảo bước hung hăng đụng phải bả vai, va chạm nhau khiến cả hai bị đau, đồng thời ngừng lại.
"Có đem mắt sao? Chặn ở giữa đường làm gì?" Hạ Linh dùng sức liếc hắn một cái, sau đó sải bước mà đi.
Kỷ Ly bóp vai trái phát đau, ánh mắt không tự chủ tối sầm lại.
Rõ ràng là bản thân lỗ mãng đụng phải người khác, trái lại mở miệng liền trách hắn? Tính khí kiêu căng này là từ đâu tới.
"Lão Uông, lời anh mới nói kia quá trực tiếp, tốt xấu cũng giữ lại cho cậu ta mặt mũi a! Anh cũng đừng cùng tôi nói chuyện mang thêm người mới, Hạ Linh kia tính khí thiếu gia, tôi cũng sắp chịu không nổi..."
Một người đàn ông tóc húi cua từ phòng làm việc đi ra, dáng dấp có chút mập mạp, "Làm gì còn có thời gian rãnh rỗi mang người mới?"
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt hắn đúng lúc dừng lại ở trên người Kỷ Ly.
Hôm nay Kỷ Ly ăn mặc rất đơn giản, hơn nữa mấy ngày nay hắn nghỉ ngơi đủ, điều chỉnh trạng thái tốt, cả người cũng lộ ra một loại cảm giác thiếu niên thanh tú hoạt bát.
Người đàn ông tóc húi cua lộ mặt kinh ngạc, vốn là cảm xúc có chút không kiên nhẫn rõ ràng thay đổi, "Lão Uông, vị này là?"
"Cậu ta chính là người mới tôi muốn anh dẫn dắt, tên Kỷ Ly." Uông Thu Huy đốt thuốc lá, đến gần.
Hắn hít một hơi thuốc lá, ở trong khói thuốc lần nữa hướng về tầm mắt thanh niên, giới thiệu sơ lược, "Kỷ Ly, vị này là người đại diện sắp tới của cậu, Tôn Dũng, cậu có thể trực tiếp kêu anh ta là Dũng ca."
Vừa dứt lời, mi tâm Kỷ Ly nhíu một cái nhỏ đến khó phát hiện ——
Nếu hắn nhớ không lầm, người đại diện giựt dây nguyên chủ đi tiệc rượu 'đặc thù' trong sách kia, gọi là Tôn Dũng.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
# vô lương · tra người đại diện xuất hiện
# bổn văn là thăng cấp lưu sảng văn, Ly Ly muốn một bước đi tới, tính cách hắn sẽ không chịu khi dễ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...