Editor: Tin
Mắt thấy bóng dáng Cố Nam Vãn sắp biến mất trong rừng, Lục Thiểu Thiểu vội vàng đuổi theo, "Vãn Vãn, muội chờ ta.
" Mấy người La Tư Phần vốn đang ngồi một bên nhắm mắt tu luyện cũng đuổi theo, giờ phút này, bọn họ nhìn Cố Nam Vãn, tâm tình có chút phức tạp.
Cố Nam Vãn cước bộ hơi dừng lại, cô nhìn Lục Thiểu Thiểu thở hồng hộc ngăn trước mặt cô, dời ánh mắt, thản nhiên nói, "Ta cảm thấy chúng ta nên tách ra đi thì tốt hơn.
"
Lục Thiểu Thiểu nghe vậy nhịn không được tiến lên hai bước, có chút vội vàng hỏi, "Muội còn đang tức giận vì chuyện lúc trước sao? Vãn Vãn, muội có chuyện gì từ từ nói, muội đi một mình ta thật sự không an tâm.
"
Ánh mắt Cố Nam Vãn hướng về phía rừng, mấy con thỏ cẩn thận xuyên qua rừng cây, không hẹn mà cùng chạy về hướng bắc, "Ta không tức giận.
"
Dư quang cô đảo qua Trầm Từ Dao đang không che dấu ác ý đầy mắt, thấy nàng gắt gao nhìn chằm chằm mình, như là hận không thể lột da mình ra, Cố Nam Vãn đẩy bụi cây bên cạnh ra, thuận miệng nói, "Các ngươi không muốn nhìn thấy ta, ta cũng không muốn nhìn thấy các ngươi, chi bằng tách ra, ta không cần điểm tích lũy của các ngươi, không chiếm công lao của các ngươi, các ngươi cũng đừng đến quấy rầy ta.
"
Dường như không ngờ rằng cô sẽ nói thẳng ra như vậy, không chỉ có Lục Thiểu Thiểu, ngay cả Trầm Từ Dao cũng cứng đờ, nàng theo bản năng nói, "Nói được làm được, hiện tại nói thì dễ, đến cuối cùng ngươi cũng đừng vác mặt đến tìm chúng ta xin điểm tích lũy.
"
Cố Nam Vãn Vãn đẩy bụi cây trước mặt, không quay đầu lại nói, "Vết thương trên mặt không đau nữa sao?"
Khuôn mặt Trầm Từ Dao có chút vặn vẹo, nàng vốn đã bị đám ong độc kia tra tấn đầu óc choáng váng, Cố Nam Vãn có thể nói là vừa vặn đụng phải họng súng của nàng, tay áo nàng vung lên, lụa mỏng giữa khuỷu tay trong nháy mắt hóa thành lợi kiếm cứng rắn, đánh về phía Cố Nam Vãn, "Ngươi dám.
"
Ánh mắt Cố Nam Vãn tối sầm lại.
La Tư Phần vẫn lẳng lặng đứng ở một bên thấy thế nhíu mày, thân hình hắn vừa động, bắt lấy trường kiếm hướng Cố Nam Vãn, "Không thể đả thương người.
"
Trầm Từ Dao nhíu mày, nàng lớn tiếng quát, "Ngươi ngăn ta làm gì, ta hôm nay nhất định phải hảo hảo giáo huấn nó.
"
Cố Nam Vãn hừ nhẹ một tiếng, không chút do dự đi vào trong rừng rậm xanh biếc.
Lục Thiểu Thiểu ngẩn ra, ánh mắt nàng dừng trên người La Tư Phần sắc mặt thản nhiên, thoáng có chút kinh ngạc, đây đã là lần thứ hai hắn giúp Cố Nam Vãn, Lục Thiểu Thiểu cắn môi, đáy lòng càng thêm khó chịu, nhưng nhìn Cố Nam Vãn không quay đầu trực tiếp rời đi, Lục Thiểu Thiểu không nhịn được tiến lên hai bước, "Vãn Vãn.
"
Trầm Từ Dao trực tiếp ngăn trước mặt nàng, thanh âm có chút bén nhọn: "Phế vật này đi không được hai bước đâu, nó sẽ quay lại khóc lóc cầu xin chúng ta thu lưu nó thôi.
Ngươi quản nó làm gì?" Lúc trước vận khí tốt, không biết làm sao may mắn nhặt được một cái mạng trong đàn ong kia, lần sau nàng muốn xem xem phế vật này chết như thế nào.
Vô luận thế nào, nàng lần này nhất định phải khiến phế vật kia ngoan ngoãn nhường vị trí cho nàng.
Thấy Lục Thiểu Thiểu còn muốn đuổi theo, hai nam tu vẫn trầm mặc cũng có chút bất mãn, "Điểm tích lũy quan trọng hơn, hiện tại quan trọng là tích góp thêm chút điểm tích lũy.
" Bọn họ lần này gia nhập tiểu đội này, thật ra không phải vì quan hệ tốt với nhau, thuần túy là vì hai người Lục Thiểu Thiểu và La Tư Phần có tu vi cao hơn một chút, bọn họ muốn theo lấy thứ hạng tốt.
Bọn họ tới bí cảnh để tìm chút danh tiếng trong đại hội lần này, chứng minh thực lực của mình.
Nhưng mà, đã một ngày trôi qua, bọn họ chẳng những không bắt được con linh thú hay cướp được ngọc bài nào, thậm chí còn bởi vì Lục Thiểu Thiểu xúc động, mỗi người ít nhiều chịu khổ, điểm tích lũy cũng bị những kẻ khác bỏ xa một đoạn.
Cứ như vậy đến lúc ra khỏi bí cảnh thì bọn họ ăn nói thế nào với gia tộc đây.
"Thiểu Thiểu, ta biết ngươi không yên lòng phế vật kia, nhưng bây giờ đại hội quan trọng hơn, ngươi phải phân rõ nặng nhẹ.
" Trầm Từ Dao khó có khi nghiêm khắc, Lục Thiểu Thiểu cắn cắn môi, nàng nhìn phương hướng Cố Nam Vãn rời đi, giây lát, nàng mới nhỏ giọng nói, "Vậy chúng ta đi cùng một đường với muội ấy có được không, như vậy có thể chiếu cố Vãn Vãn một chút, cũng không chậm trễ mọi người bắt linh thú.
"
Nói xong, nàng có chút mong chờ nhìn mọi người.
Những người còn lại trầm mặc một lúc.
Cuối cùng, vẫn là La Tư Phần dẫn đầu phá vỡ phần trầm mặc này, "Có thể.
" Lục Thiểu Thiểu nghe vậy lộ ra nụ cười thật lớn, nàng khẽ cười hai tiếng, đôi mắt nhất thời cong thành hình trăng lưỡi liềm, những đệ tử vốn còn có chút oán khí thấy bộ dạng này của nàng cũng nói không nên lời, mấy người nhanh chóng đuổi theo phương hướng Cố Nam Vãn.
Bóng cây đung đưa, đập vào mắt đều là một mảnh xanh biếc tràn đầy sức sống, gió lạnh đặc trưng trong rừng mang đi sự nóng nảy trong lòng cô, dọc đường đi Cố Nam Vãn vẫn luôn để ý đến động vật nhỏ xung quanh, những động vật kia trời sinh có khát vọng với linh lực, bọn chúng sẽ tuân theo bản năng tìm kiếm nơi có linh lực nồng đậm, thích hợp để sinh tồn.
Nơi nào càng có linh lực dồi dào, linh thảo cũng càng trân quý.
Cố Nam Vãn định tìm một chỗ tốt tìm thêm linh thảo, đợi đến khi những đại lão bắt đầu chém giết, cô sẽ trốn vào trong quan tài.
Đối với cô mà nói, tuỳ tiện giữ ngọc bài đến cuối cùng chính là thắng lợi.
Cố Nam Vãn thân mình mạnh mẽ nhảy lên trên đại thụ, cô cẩn thận đánh giá bốn phía, đợi cô nhận thấy được mấy đạo khí tức không gần không xa đi theo sau cô, Cố Nam Vãn bất đắc dĩ thở dài, cũng không biết Lục Thiểu Thiểu hôm nay là uống nhầm thuốc gì.
Bình thường cũng không thấy Lục Thiểu Thiểu quan tâm cô đến như vậy, lúc này ngược lại tỷ muội tình thâm.
Cô mặt không thay đổi nhổ một gốc linh thảo lên, nhét vào túi trữ vật.
Sắc trời dần tối.
Trong rừng không còn yên tĩnh như ban ngày, dần dần náo nhiệt lên, linh thú ban ngày nghỉ ngơi lúc này từ trong sơn động bò ra, tìm kiếm con mồi xung quanh.
Cố Nam Vãn cũng không dám chạy loạn như ban ngày, cô khom lưng nằm trong cành lá, tính tìm một nơi an toàn nghỉ ngơi một đêm trước, lại nghe xa xa truyền đến tiếng bước chân, sau đó linh thú xa lạ chân đạp liệt diễm, toàn thân đỏ thẫm, gầm nhẹ từ dưới chân cô chạy qua, linh thảo trên mặt đất dưới ngọn lửa thiêu đốt nháy mắt hóa thành tro tàn.
Ánh mắt Cố Nam Vãn dừng về phía tây nam, một lát sau, đã thấy một bầy tê giác lớn rối chạy qua dưới chân cô, khói bụi bốc lên bốn phía, thỉnh thoảng có mấy con linh thú đơn độc vội vàng chạy qua.
Cố Nam Vãn nhìn phương hướng bọn chúng đến, nhịn không được tò mò, cũng không biết nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
Bí cảnh này còn chưa có người thăm dò qua, còn không biết góc tối ẩn giấu nguy hiểm gì, cô cũng không dám tự tiện hành động.
Cố Nam Vãn đứng lên, liền thấy không biết từ lúc nào phía trên bí cảnh này tựa hồ lại tối hơn ba phần, vô số phi điểu từ trong rừng kinh hãi.
Mùi máu tươi như có như không từ bốn phía truyền đến, lượn lờ ở chóp mũi cô.
Cố Nam Vãn đáy lòng run lên.
Trong sơn động tối tăm, ánh sáng lay động, gió đêm thổi qua sơn động tựa như ma quỷ gào khóc.
Từng giọt nước lạnh lẽo từ đỉnh động rơi xuống, nhỏ xuống gò má hai người, bốn phía một mảnh yên tĩnh, bọn họ cơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của mình.
Hai tu sĩ kia thần sắc hoảng sợ nhìn nam tu tuấn mỹ đứng trước mặt họ, rõ ràng lời đồn là lòng đầy khoan dung, gần với tồn tại của thần phật nhất, nhưng mà giờ khắc này, hắn đứng ngược sáng, khuôn mặt tuấn mỹ ở trong tối, họ không thấy rõ thần sắc của hắn, chỉ mơ hồ có thể thấy được đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm và kim ấn trên trán hắn.
Gió đêm thổi qua mái tóc dài màu bạc của hắn.
Bọn họ giống như nhìn thấy lệ quỷ, sợ hãi nhịn không được lan tràn trong lòng, thậm chí còn sợ hơn vừa rồi bị Trầm Sâm đánh gãy chân.
Bọn hắn trước khi vào bí cảnh thậm chí còn không biết Vong Trần Tự lại có một vị trưởng lão tọa trấn như vậy, cho đến ngày đó, chưởng môn tất cung tất kính mời hắn xuất sơn, bọn hắn mới lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết này.
Hai tu sĩ kia siết chặt nắm đấm, cuối cùng, vẫn là một người trong đó không chịu nổi áp bách này, nhịn không được mở miệng nói, "Trưởng lão, không biết vì sao ngài lại muốn bắt chúng ta đến đây?"
Thích Ngô Yến lạnh lùng liếc một cái, Trầm Sâm lập tức biết được ý tứ của hắn, hắn tiến lên hai bước, một cước dẫm lên cái chân gãy của người kia, người kia lúc này kêu thảm thiết một tiếng, thống khổ cuộn mình lại.
"Trưởng lão, ngài đây là có ý gì, lén lút dùng hình, tông môn cấm" Tu sĩ kia cắn chặt răng, đã thấy Trầm Sâm ở bên đùi hắn điểm hai cái, sau một khắc, hắn chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều giống như bị đè ép cùng một chỗ, thống khổ không chịu nổi, máu tươi từ lỗ chân lông hắn chảy ra, tu sĩ kia suýt nữa đau ngất đi.
Trầm Sâm lười biếng nói, "Ai cho phép ngươi nói chuyện?"
Trong lúc nhất thời, cả sơn động đều là tiếng kêu thảm thiết thê lương của hắn.
Nam tu khác thiếu chút nữa bị dọa mất mật, hắn lúc trước nhận được nhiệm vụ, nhưng không dám động thủ, thẳng đến khi đại nhân hứa hẹn, vong hoan tán vô sắc vô vị, căn bản không ai có thể nhận ra được dược kia tồn tại, hơn nữa hắn cho rất nhiều, hắn bị ma quỷ ám ảnh mới đi nhận nhiệm vụ này.
Lại không ngờ rằng, còn chưa đắc ý mấy ngày đã trực tiếp thần không biết quỷ không hay bị dẫn tới nơi này, giờ phút này, hắn nhìn Thích Ngô Yến mặt không đổi sắc, trong lòng chỉ có sợ hãi, hắn siết chặt tảng đá dưới thân, run rẩy nói, "Trưởng lão, nếu ngài giết chúng ta, ngài sẽ không biết là ai muốn hại ngài, hạ Vong Hoan Tán cho ngài, trưởng lão xin ngài giơ cao đánh khẽ.
"
Trầm Sâm vốn còn đang hưng trí bừng bừng tham gia náo nhiệt, một giây sau, biểu tình của hắn trong nháy mắt trống rỗng, "! ! "
Trầm Sâm mờ mịt nhìn nam tu kia, trong lúc nhất thời vẫn chưa hồi phục lại, ánh mắt hắn lui tới lui đi giữa hai tu sĩ và Thích Ngô Yến.
Vong hoan hoa Vong Hoan Tán.
Vong Hoan Tán kia thật sự quá nổi danh, cho dù là hắn cũng biết được sự lợi hại của Vong Hoan Tán, đây chính là xuân dược phóng đãng nhất trong Tầm Hoan Tông, một khi trúng chiêu, cho dù là thần tiên giáng thế, chỉ cần trúng Vong Hoan Tán kia, cũng đừng mong xách quần rời đi.
Nhiều năm qua hắn vẫn đi theo bên cạnh Thích Ngô Yến, giết người phóng hỏa chôn xác cho Thích Ngô Yến, quả thực còn hiểu rõ Thích Ngô Yến hơn bản thân mình, Thích Ngô Yến những năm gần đây thanh tâm quả dục, một chút nữ sắc cũng không đụng vào, đừng nói nữ nhân, ngay cả muỗi cái cũng không đến gần thân thể hắn được.
Thích Ngô Yến trúng Vong Hoan Tán.
Ánh mắt hắn nhịn không được rơi vào lưng quần Thích Ngô Yến.
Thích Ngô Yến từ trên cao nhìn tu sĩ kia, ánh mắt của hắn tối sầm lại, tu sĩ kia chỉ cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, ngay sau đó từng đợt sương đen trong nháy mắt từ dưới đất lan ra, nuốt chửng hắn vào trong đó.
Thích Ngô Yến nhíu mày, hắn không quan tâm ai ám toán hắn, đối với hắn mà nói, những người kia không có bất kỳ khác biệt gì.
Hắn vốn định giết nữ tử kia và hai tên ngu xuẩn này.
Lại không nghĩ tới, lại phát sinh chuyện khó nói như vậy.
Không thể phủ nhận, một hàng chữ long phi phượng múa kia, đích xác ở trong đầu hắn lưu lại ký ức không thể xóa nhòa, thậm chí, hắn hiếm khi chần chờ một lát, lưu lại cho nữ tử kia một mạng.
Để nàng chết dễ dàng như vậy, thật sự là quá tiện nghi cho nàng.
Có một số thứ, đối với một nam nhân mà nói nhất định phải có, có thể không dùng, nhưng không thể bị nghi ngờ.
Ví dụ như phương diện không thể nói kia.
Cho dù là Thích Ngô Yến, cũng không thể ngoại lệ.
Tin: Cả ngày làm NCKH trong lab, hít dung môi hơi nhiều, có chỗ nào lag xin bỏ qua ạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...