Tô Tiểu Noãn nhanh chóng gửi lịch ghi hình đến, còn hỏi địa chỉ của Hứa Nhất Nặc để gửi vé cho cô.
Hứa Nhất Nặc tuân thủ theo nguyên tắc không để lộ thông tin cá nhân để tránh gặp những rắc rối.
Cô để địa chỉ là phòng bảo vệ ở khu chung cư, tên người nhận là “Ngôi sao Nam Cực”.
Mặc dù cô không biết vì sao nguyên chủ lại biết tên thật của nữ chính, có lẽ nữ chính đã biết được tên thật của cô, nhưng cô vẫn phải bảo vệ một cách thật lịch sự.
"OK, thống nhất như vậy nhé."
Hứa Nhất Nặc như trút được gánh nặng, đặt điện thoại xuống, một tay xoa xoa mái tóc xù của Triệu Diệc Tinh, thích thú nghịch tóc cậu, tay còn lại giơ lên, véo hai cái má giống như đang nhào bột.
"Có rất nhiều chị gái xinh đẹp, lại còn hát hay nhảy đẹp… Ừ, chắc chắn em sẽ cảm thấy rất vui.
Đi ngoài chơi một chuyến cũng tốt cho em.”
Trước kia, Hứa Nhất Nặc không có kinh nghiệm “đu idol” và trải nghiệm thực tế duy nhất của cô chính là xem qua vài buổi nhạc kịch.
Cô cũng có thể cảm nhận thông qua ký ức của cơ thể, chắc chắn đây là một trải nghiệm vui vẻ và rất thú vị.
Cô biết đứa trẻ này thông minh và hiểu chuyện, gia đình dạy bảo cậu nhóc rất tốt.
Nhưng cậu nhóc không muốn nhắc đến bố mẹ, chắc chắn lúc ở nhà gặp phải những chuyện khủng kiếp, nên dẫn đến những nơi náo nhiệt giao tiếp với mọi người nhiều hơn, vấn đề dẫn được cải thiện.
“Nhất Nặc vì muốn em vui nên mới quyết định đi đến đó chơi?" Triệu Diệc Tinh vì bị véo má nên giọng nói líu ríu, điều này thực sự khiến anh rất cảm động, dù bị véo má từ khuôn mặt đẹp trai nhất làng giải trí bị biến thành khuôn mặt cứng đờ, nhưng đều cùng là một người.
Hứa Nhất Nặc cười hì hì: “Không thể tin được nha, Chiêu Chiêu có thể cảm nhận được tâm ý của chị.
Chị thực sự rất là cảm động luôn đó.
”
“............”
"Dù sao cũng rất thú vị đó, thật mong đợi quá đi."
“......!Ồ.
”
Triệu Diệc Tinh xoa xoa mặt, nhìn về phía Hứa Nhất Nặc, trên khuôn mặt hiện lên dòng chữ: Tôi không mong đợi.
Hứa Nhất Nặc bật cười tự giải thích hành động này của cậu nhóc là đang xấu hổ, mở gói bánh gạo cay ra, đưa cậu nhóc ra ngoài kia chơi.
***
Nhá nhem tối, ánh nắng của buổi chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, Hứa Nhất Nặc thoát ra khỏi trạng thái làm việc, uể oải tháo cặp kính xuống.
"Chuẩn bị đến giờ cơm tối rồi, hôm nay em muốn ăn món gì?"
Triệu Diệc Tinh chưa đói, nhìn đồng hồ góc màn hình TV, "Tùy chị, để em xem trong tủ lạnh có những thứ gì.
”
Hứa Nhất Nặc vội vàng chạy tới, ấn cậu nhóc ngồi xuống ghế sofa, "Em cứ ngồi xem phim đi, để chị nấu cơm, nhanh thôi em ngoan ngoãn ngồi đây chờ.
”
Triệu Diệc Tinh ngạc nhiên: "Nhất Nặc? Nấu ăn?”
Hai từ này có thể liên kết với nhau được không? Kiến thức mới lạ được tăng lên thêm một bậc.
"Ánh mắt này của em có ý gì, còn nhỏ không được học theo."Ánh mắt trong trẻo tràn ngập sự nghi ngờ khiến Hứa Nhất Nặc cảm thấy có chút mất mặt, "Mấy món ăn gia đình, đọc qua là biết cách làm, em đừng có xem thường năng lực học tập của người lớn.”
"Ồ, rõ ràng là ngày hôm qua chị vẫn là gọi đồ ăn tới."
"Tối hôm qua chị đã chăm chỉ nghiên cứu suốt 2 tiếng, tay nghề của chị bây giờ đã ngang bằng đầu bếp 5 sao rồi, nhất định có thể chăm sóc em thật tốt"
Hứa Nhất Nặc xắn tay áo lên, khí thế bừng bừng bước vào nhà bếp.
Triệu Diệc Tinh nhìn theo bóng dáng của cô, tiếp tục ngồi xem phim hoạt hình, một lúc sau, không nhịn được liền nhảy xuống ghế sofa bước vào phòng bếp.
Nguyên liệu nấu ăn đặt bên cạnh thớt, cô đang từ tốn thái rau.
Cũng may, phòng bếp không bị nổ tung, thế giới vẫn an toàn, Triệu Diệc Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Nhất Nặc nghe được động tĩnh liền quay lại nhìn, Triệu Diệc Tinh tay đút quần đứng dựa vào khung cửa, mím chặt môi, trầm tĩnh lạnh lùng.
Tư thế đứng rất đẹp trai, chắc chắn học theo mấy bộ phim truyền hình lúc 8h, Hứa Nhất Nặc trái tim thiếu nữ rung động, nhưng là người lớn lại bị đứa nhỏ giám sát, cô cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Đi ra ngoài chờ đi, trong bếp có rất nhiều dầu mỡ."
"Quạt gió vẫn còn đang bật."
"Đây không phải quạt gió, mà lá máy hút mùi.
Mau đi ra ngoài, hít nhiều khói sẽ không cao lên được nữa.
”
“............”
"Em đi ra ngoài phòng khách nhìn đồng hồ, một tiếng nữa là chị làm xong hết."
Triệu Diệc Tinh bĩu môi, do dự đứng ở trước cửa một lúc, liền rời đi.
Ở ngoài phòng khách không thể tập trung xem phim hoạt động, liếc nhìn về phía phòng bếp, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đang di chuyển cùng tiếng sáo nấu, trái tim lơ lửng giữa không trung.
Lần đầu tiên thủ vai nam chính anh còn không lo lắng như vậy.
May là Hứa Nhất Nặc hoàn thành tốt trắc nghiệm nghĩa vụ người lớn, không để đứa trẻ đáng thương tội nghiệp phải chờ lâu, đúng một tiếng sau thức ăn được đặt lên bàn.
Triệu Diệc Tinh do dự một lúc lâu, quay đầu lại nhìn vẫn thấy phòng bếp vẫn bình yên, trong lòng yên tâm hơn, cẩn thận gắp miếng thịt bò lên cho vào miệng, thở phào nhẹ nhõm.
May là nó đã nấu chín.
Ừ… Thực ra, hương vị rất ổn.
"Chiêu Chiêu, thế nào, ổn chứ?"
Đây không phải lần đầu tiên Hứa Nhất Nặc vào bếp, không đến nỗi phá tung phòng bếp, trước đó cô đã từng làm trứng rán và luộc rau rồi.
Nhưng đây là lần đầu tiên bản thân nghiêm túc làm bàn đầy thức ăn, cô thêm gam màu tươi mới cho cuộc sống cô đơn buồn tẻ của công nhân chuyên gạch?
Sau khi thức suốt đêm học chăm chỉ, Hứa Nhất Nặc cố gắng phấn đấu để trở thành đầu bếp, giống tâm trạng học sinh lớp 12 trước đêm công bố điểm thi đại học.
“Thịt bò này rất nổi tiếng, blog trên Weibo nói càng tươi càng ngon, em cảm thấy có đúng không?"
Triệu Diệc Tinh ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt lấp lánh, trong đôi mắt không giấu sự mong chờ và lo lắng, từ từ đặt đũa xuống, cố hằng giọng nói: "Bình thường, ăn không quen nên cảm thấy không được ngon.
”
"Bộp" một tiếng, Hứa Nhất Nặc vỗ nhẹ lên đầu cậu nhóc, "Đồng ngôn vô kỵ [2], để chị nếm thử.
”
[2] Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ
..................
............
......
"Chúa ơi!! Đây đúng là mỹ vị nhân gian, vừa mềm mại thơm, hóa ra đây mới cách chế biến thịt bò đúng, so với lần trước em làm còn ngon hơn nhiều! "Hứa Nhất Nặc
cảm động đến mức rơi cả nước mắt, gắp thịt bò vào bát cậu nhóc, vừa nói, "Em có học thử cách làm này không? ”
"......" Không, tôi không muốn.
"Không ngờ chị nấu ăn cơm ngon hơn cả Chiêu Chiêu? Trẻ em phải chăm học hỏi, chị đồng ý chỉ dạy cho em.
”
"Hừ, không cần."
"Quên đi, chỉ cần đứng nhìn một lần là biết.
Ăn nhiều vào, đừng uổng phí công sức chị thức khuya tự học.
"Hứa Nhất Nặc nhịn không được cảm thán nói, "Mình quả thực rất thông minh.
”
Năng lực học tập thích ứng nhanh, công việc trước đây nhào luyện trau dồi thêm cho cô nhiều điều bổ ích, lúc nhập vào cơ thể này vẫn giữ nguyên sự thông minh và nhạy bén khiến cô cảm thấy rất hài lòng.
Triệu Diệc Tinh lúc đầu không hiểu, nhìn chằm chằm đĩa thịt bò xào trước mặt, liền hiểu ra.
Anh khẽ nhếch khóe môi lên, giọng nói mềm mại: "Đúng vậy, em có thể tự mình làm được.”
"Trẻ con biết giúp người lớn làm việc nhà là hành động đáng khen ngợi, nhưng không nên xuống bếp nấu ăn, có thời gian thì dành cho việc học tập sẽ tốt hơn"
Nụ cười của Triệu Diệc Tinh càng sâu hơn, lại nhét một miếng thịt bò vào miệng.
Hai phút sau, Hứa Nhất Nặc đột nhiên nhớ ra: "Đúng rồi, tại sao em không đi học, đang xin nghỉ à?"
Cô tốt nghiệp từ lâu, Hứa Nhất Nặc không có nhờ rõ thời gian đi học, mấy ngày nay cô chỉ nghĩ cậu nhóc không ai quản nên tự ý bỏ nhà đi, bố mẹ thì mải mê kiếm tiền kệ mặc cuộc sống cậu nhóc, chẳng lẽ nhà trường không biết sao?!
Hứa Nhất Nặc chưa hỏi số tuổi cụ thể của cậu nhóc, cô đoán cậu nhóc này chắc tầm từ 4 đến 7 tuổi, cho dù mẫu giáo hay tiểu học, thì nhà trường và giáo viên đều quản lý học sinh rất nghiêm khắc.
Hứa Nhất Nặc thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Chiêu Chiêu thú thật đi.
Có phải em lén bỏ nhà ra đi đúng không? Giấu bố mẹ, thầy cô và cả bạn bè? ”
Triệu Diệc Tinh suy nghĩ một lúc: "Họ đều biết.”
Hứa Nhất Nặc: "??? ”
Triệu Diệc Tinh: "Em đã nói với bọn họ, muốn xin nghỉ mấy ngày đợi tâm trạng em tốt hơn sẽ quay về.
”
Hứa Nhất Nặc: "Nói lúc nào?"
Triệu Diệc Tinh đặt đũa xuống, bật cười nói: "Vào hôm chị Nhất Nặc dẫn em đi đến quán cafe, lúc chị đang mải nói chuyện với chị Song Song.
Em đã gọi điện thoại thông báo cho thầy cô và bạn bè rồi.
”
Hứa Nhất Nặc ngượng ngùng nói: "Hóa ra như vậy? Ha ha, chị không để ý.
”
"Ừ, vì đó là quán cafe mà thần tượng của chị và chị Song Song từng ghé qua.
Em thấy hai người chụp ảnh selfie rất vui vẻ, không để ý đến Chiêu Chiêu là chuyện thường tình.
Chiêu Chiêu không để ý đâu, Chiêu Chiêu vẫn rất ổn.
”
"Hahaha, trẻ con đúng trí nhớ tốt thật đấy, chị không còn nhớ."
Hứa Nhất Nặc giật giật khóe miệng, lần đầu tiên cô nghe thấy đối phương dùng giọng điệu này, chắc chắn không ý tốt.
Còn nhỏ mà học được cách chế giễu người khác, thật là bực mình!
"Tiếp tục ăn đi, lúc ăn cơm không được nói chuyện." Hứa Nhất Nặc trực tiếp bỏ qua đề tài này, "Lúc ăn cơm và khi ngủ không được phép nói chuyện, nếu không thì sẽ bị lùn tịt đó.
Để chị đi lấy nước cho em, ăn cơm xong cùng nhau xem phim nhé.
”
Triệu Diệc Tinh nhấn mạnh trọng tâm: "Ừ, vậy như chị là không cao hay là cao.
”
Hứa Nhất Nặc bỏ chạy thục mạng.
Cậu nhóc này nhạy bén khiến cho người ta không kịp híp thở, lúc cô còn nhỏ không dám ăn nói như vậy với người lớn, không dám to gan, không có chỉ số thông minh cùng khả năng ăn nói sắc sảo.
Mẫu chốt là cô không dám, vì sợ bị đánh đòn.
Ăn xong bữa tối, Hứa Nhất Nặc nhận được điện thoại của Lâm Song Song, tối nay là ngày phát sóng tập cuối của bộ phim, fanclub đồng loạt để lại lời chúc.
Vẫn chưa thấy cô đăng bài nên Lâm Song Song cảm thấy có chút kỳ lại, vội chạy đến hỏi có phải vì công việc quá bận nên cô lỡ quên mất chuyện này.
Hứa Nhất Nặc mí mắt nhấp nháy liên tục, cô tiếp nhận ký ức của cơ thể này, nhưng sở thích “đu idol” của nguyên chủ cô không thể hoàn toàn thích ứng được, nếu cứ để mọi chuyện tiếp tục như vậy fan hâm mộ sẽ nghi ngờ liệu “Ngôi sao Nam Cực” có phải đã thoát fan.
Hứa Nhất Nặc vội vàng mở laptop lên: "Tớ còn giữ vài tấm ảnh được chụp lúc bọn mình đi đến đoàn làm phim.
Tý nữa, tớ đăng lên weibo chúc mừng bộ phim.
”
"Được rồi, cậu mau đăng lên đi, chúng tớ chia sẻ đẩy tương tác lên giúp cậu." Lâm Song Song phấn kích nói: "Tối nay chiếu tập cuối chắc chắn con trai càng trở nên nổi tiếng.
Lúc đó mọi người được chiêm ngưỡng tài năng và vẻ đẹp trai của con trai! ”
Hứa Nhất Nặc dập máy, quay lại nói với người vừa mới bước ra khỏi nhà tắm: "Tắm xong rồi à? Đúng lúc, TV đang chiếu tập 38.
Để chị đi gọt hoa quả, hôm nay tập cuối cùng hai chị em cùng xem nhé.
”
Triệu Diệc Tinh lau mấy giọt nước còn dính trên tóc "Không phải chị ghét anh ấy sao? ”
"Thoát fan không ảnh hưởng gì đến việc chị xem phim cả."
"Bình thường chị có xem đâu."
"Hôm nay thì khác, đây là tập cuối cùng." Hứa Nhất Nặc ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói, "Nghi thức là một phần rất quan trọng trong cuộc sống, tắm rửa sạch sẽ, thắp hương thành khẩn hóng chờ kết cục cuối cùng của bộ phim rồi chụp ảnh gửi bạn bè… đăng lên mạng, cuộc sống như vậy mới hạnh phúc.
”
Không biết vì sao, Hứa Nhất Nặc lúc trò chuyện với cậu ngày càng thoải mái, có đôi khi lười không giải thích, mặc kệ cậu nhóc còn hiểu hay không, trong đầu cô tin rằng chắc chắn cậu nhóc nghe hiểu.
Triệu Diệc Tinh bật cười, trước kia khi bộ phim của anh kết thúc, anh làm theo sắp xếp của đoàn làm phim chia sẻ weibo, anh thấy hàng loạt fanpage đồng loạt thay đổi ảnh đại diện, cùng nhau treo hashtag đẩy hotsearch lên.
Tuy nhiên khi nghe được giọng điệu nghiêm túc của Hứa Nhất Nặc, anh cảm thấy rất mới lạ.
Triệu Diệc Tinh chỉ vào đoạn trailer đang chiếu TV, nói: "Oa, idol của chị biết mình có thể khiến cuộc sống trở nên hạnh phúc như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui.
”
"Không có chuyện đó đâu, anh ta không thể nghe thấy, thoát fan."
“............”
Triệu Diệc Tinh hoài nghi liệu có phóng viên hoặc blog giải trí nhận tiền anti tung tin đồn thất thiệt, khiến cho Hứa Nhất Nặc do dự phân vân xem có thoát fan không.
Cô và bạn đi từng check-in tại quán cà phê anh từng ghé qua, nghiêm túc theo dõi bộ phim chia sẻ lên trên weibo, nhưng hình như cô ấy có vẻ không quá háo hức cuồng nhiệt.
Cũng may tập phim bắt đầu chiếu, Triệu Diệc Tinh thoát khỏi khỏi dòng suy nghĩ, Hứa Nhất Nặc bưng dĩa trái cây ra, túm lấy tay cậu nhóc ngồi xuống, vừa xem vừa ăn.
Trước khi, anh hiếm khi xem bộ phim mình đóng từ đầu đến cuối như thế này, nhưng vì mấy ngày hôm nay quá rảnh rỗi, nên anh xem đi xem lại rất nhiều lần.
Công lý chiến thắng cái ác, tất cả mọi thứ đều trở về cát bụi, tĩnh lặng buồn tẻ giống như sau một vụ nổ.
Triệu Diệc Tinh nhìn chằm chằm vào TV, hỏi: "Chị cảm thấy bộ phim này như thế nào? ”
Hứa Nhất Nặc đút quả dâu tây vào miệng cậu nhóc, bình thản nói: "Chị thấy khá hay.".
Kiếp trước cô từng là một mọt phim chính cống, trừ khi sấm sét nổi lên, nếu không thì không có bộ phim nào là cô bỏ qua.
Triệu Diệc Tinh muốn nghe cảm nhận chân thật của khán giả: "Ồ, chị thấy hay điểm nào? ”
"Nam nữ diễn viên chính đều rất đẹp, rất có cảm giác CP.
Ách… ý chị họ khá xứng đôi.
Lúc hai người bọn đứng một chỗ cũng tạo nên cảnh đẹp ý vui.
Các diễn viên phụ cũng rất đẹp.
”
“......!Còn gì nữa không?" Mặc dù anh rất tự tin về ngoại hình mình, nhưng không đến mức chỉ dựa ngoại hình để thu hút khán giả.
"Nhạc phim nghe cũng rất hay.
Chị đặc biệt chạy vào fanclub chỉ vì muốn nghe nhạc.
Ồ, Chiêu Chiêu, em có thấy các bài hát nhạc phim nghe rất tuyệt đúng không? Có muốn chị cho mượn nick nghe thử không? ”
“............!À, còn gì nữa không? ”
Trên TV, nam chính đứng ở đỉnh núi quan sát mọi vật, vẻ mặt lạnh lùng nói chuyện với người bên cạnh.
Đôi mắt Hứa Nhất Nặc lóe sáng lên, hai tay ôm ngực nói: "Giọng nói rất dễ nghe.
Chiêu Chiêu có cảm thấy giọng nói của ca ca này rất dễ nghe không.
”
Là một thanh khống (người thích nghe âm thanh hay, giống như nhan khống là mê cái đẹp á mọi người) chính hiệu, đương nhiên sẽ không bỏ qua vấn đề này.
“Khá hay.
Còn gì nữa không?" Mặc dù anh rất tự tin kỹ năng đọc lời thoại mình, nhưng bộ phim này đã mời các diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp về để lồng tiếng.
Hứa Nhất Nặc đắm chìm trong BGM, lấy lại tinh thần phát hiện cậu nhóc ngồi bên cạnh không hiểu vì sao đột nhiên ủ rũ, môi mím chặt, vừa đáng thương vừa bất lực, ánh mắt đảo qua lại giữa TV và cô.
Cô chợt nhận ra rằng liệu có phải cuộc nói chuyện này quá chín chắn, nên cậu nhóc nghe không hiểu.
Trẻ con luôn tò mò về thế giới xung quanh, nhưng lại quá bướng bỉnh và tự cao, dù cảm thấy không hiểu nhưng lại ngại không dám hỏi.
“Đương nhiên là có rồi… Ví dụ." Hứa Nhất Nặc quan sát thật kỹ, ánh mắt lóe sáng lên chỉ vào TV, nói, "Em nhìn ca ca này đi, trong mắt có ánh sáng.
”
"Ánh sáng?" Triệu Diệc Tinh mở to hai mắt, nghi ngờ nhìn mình trên màn hình.
Ánh sáng gì vậy?
"Anh ấy là nhân vật chính của thế giới này, ánh mắt đương nhiên không với những người khác."
"À..." Diễn xuất bằng mắt là một trong kỹ năng quan trọng nhất đối với diễn viên.
Triệu Diệc Tinh cảm thấy thoải mái hơn.
Hứa Nhất Nặc đoán cậu nhóc không hiểu, không cần giải thích quá cặn kẽ mấy chuyện này với trẻ con, nhưng khi cô nhìn thấy cặp mắt tò tò cậu nhóc, cảm thấy sự hồn nhiên của trẻ con cần trân trọng và nâng niu.
Cô bỏ qua một cảm giác quen thuộc lóe lên trong lòng, kiên nhẫn giải thích: "Em còn nhớ ở mấy tập trước? Ca ca này rất đáng thương.
”
Triệu Diệc Tinh: "Vẫn còn nhớ, vì bị người khác đổ oan nên có rất nhiều người mắng anh ấy.
”
Hứa Nhất Nặc: "Lúc đó, nhìn ánh mắt anh ấy vừa trong suốt vừa kiên định.
Khiến người khác nhìn thấy hy vọng trong đôi mắt”
Triệu Diệc Tinh: "Đó là..."
Hứa Nhất Nặc: "Hào quang của nhân vật chính trong truyền thuyết." ”
Triệu Diệc Tinh: "......"
"Chỉ dùng ánh mắt mà có thể truyền tải cảm xúc đến được khán giả… thực sự rất khó, đặc biệt lúc đó chị còn chưa hiểu rõ tình tiết." Hứa Nhất Nặc một tay nâng cằm, nhìn người trên màn hình TV một cách xuất thần, "Bộ phim này thực rất hay, em nhìn thử đi bây giờ anh ấy đang đứng ở vách núi, vẫn dáng vẻ tự tin bình ung dung, dáng vẻ bình tĩnh kiên định, khiến cho người ta muốn tiến lại gần.
”
"Tiến lại gần? Ý chị là sao? ”
Hứa Nhất Nặc bật cười cười: "Đương nhiên muốn xin một chút sự tự tin của anh ấy, như thể ở bất kì hoàn cảnh nào anh ấy cũng không bao giờ bỏ cuộc.
”
Triệu Diệc Tinh chớp chớp đôi mắt, nhìn chằm chằm Hứa Nhất Nặc một lúc, một lần nữa lại chuyển ánh mắt nhìn lên màn hình.
Anh cũng rất ấn tượng về cảnh quay này, toàn bộ cảnh quay được phông xanh, trước khi bắt đầu quay phim, đạo diễn nghiêm túc chỉ dẫn cho anh.
“Cậu đang đứng ở đấy, phía trước là vực sâu không đáy, gió thổi rất lớn.
Dù đang đứng nơi rất cao nhưng cậu không hề cảm thấy run sợ, vẫn tự tin bình tĩnh.
Từ từ rút kiếm nhìn xuống dưới núi, luôn sẵn sàng chiến đấu bảo vệ hòa bình."
Bộ phim chính thức kết thúc, hóa ra diễn xuất của anh quả thực truyền đã tải đến trái tim người xem.
"Được rồi, hết phim, đến giờ đi ngủ rồi." Hứa Nhất Nặc chuyển sang kênh thời sự, tiện tay nhéo mũi của anh, "Tuy em chưa thể hiểu hết nội dung của bộ phim.
Nhưng nhớ phải học theo anh trai kia nhớ chưa? Lúc nào cũng phải ngẩng cao đầu tự tin, dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng phải mang theo hào quang của nhân vật chính.
”
Triệu Diệc Tinh bị véo mũi, giọng nói bị biến đổi, vẫn cố ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Hứa Nhất Nặc, nghiêm túc nói: "Ừ, biết rồi.
”
Hứa Nhất Nặc nhìn thấy cánh cửa dần đóng chặt lại, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng mở cửa ra, hỏi người đang nằm trên giường: "Chiêu Chiêu, sáng mai em muốn ăn món gì? ”
Triệu Diệc Tinh từ trong chăn thò đầu ra: "Giống sáng nay.
”
"Được rồi."
Triệu Diệc Tinh nhìn bóng lưng Hứa Nhất Nặc khuất dần đằng sau cánh cửa, đột nhiên kích động, ngồi dậy hét lớn nói: "Nhất Nặc, chúc ngủ ngon.
”
Hứa Nhất Nặc bật cười, tuy rằng bình thường cậu nhóc khá bướng bỉnh và thông minh, nhưng không có ai không thích những đứa trẻ ngoan ngoãn lịch sự, cô lại mở cửa ra, dịu dàng nói: "Chúc em ngủ ngon, mơ giấc mơ đẹp, sáng mai nhớ dậy sớm ăn sáng.
”
Cô mở tủ lạnh ra nhìn, trong đầu suy nghĩ xem ngày mai nên làm món gì, chậm rãi quay về phòng khách, trò chuyện vui vẻ với các chị em trong nhóm chat.
Lâm Song Song đương nhiên chiến đấu rất hăng hái, phá kỷ lục rating.
Fan hâm mộ thống nhất hashtag cùng nhau đẩy tin tức lên hot search.
“Ngôi sao Nam Cực” là fan chân chính của nam chính, vào thời khắc quan trọng đương nhiên không thể vắng mặt.
Vì thế, Hứa Nhất Nặc lặng lẽ thoát khỏi nhóm chat.
Đăng mấy bài viết trên Weibo cho có lệ, liền logout đi ngủ.
Có thể vì nấu cơm đã tiêu hao sức lực của cô, đêm nay Hứa Nhất Nặc ngủ rất ngon, chờ đến khi mặt trời lên đến đỉnh cô mới chịu dậy, bây giờ cô vẫn còn cảm thấy tê chân.
Phòng khách yên tĩnh một cách bất thường, Hứa Nhất Nặc nhíu mày nhìn đồng hồ treo trên tường, đi đến phòng ngủ dành cho khách, gõ cửa.
"Chiêu Chiêu, mau dậy đi."
............
Chờ một lúc vẫn không nhận được câu trả lời, Hứa Nhất Nặc trong lòng hoảng sợ, vội vàng mở cửa ra.
“............??”
Căn phòng không một bóng người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...