Thậm chí ngay cả quá trình in ấn hắn vừa mới nói cũng là hắn tùy tiện xem qua tạp thư, làm sao biết công nghệ in ấn cụ thể của triều đại này như thế nào.
Nhưng hắn muốn tiếp tục trò chuyện với Lý Dư, vì vậy hắn chọn lựa một câu nghe có vẻ giống câu trả lời: "Đương nhiên là khắc chữ lên một khối gỗ nhỏ, nếu cần thì lấy ra ghép thành một trang.
"
Như vậy cho dù khắc sai chữ cũng không cần khắc lại toàn bộ, còn có thể sử dụng nhiều lần, mang đi in nội dung bất đồng.
Lý Dư gật đầu, lần nữa xác định thiết lập của thế giới này hoàn toàn được quyết định bởi nhận thức về cổ đại của tác giả, không liên quan đến lịch sự chân thật.
Rất tốt, Lý Dư nghĩ, thế giới này càng giống một quyển sách, cô lại càng có thể vượt qua sợ hãi, buông tay buông chân đi tìm đường chết.
Chỉ chốc lát sau, Quế Lan ma ma trở về, Lý Dư không cùng Lý Văn Khiêm tán gẫu đề tài này nữa.
Hai người chuyên tâm chơi cờ, Lý Dư cuối cùng thắng một ván, lấy lại được thể diện.
Lý Văn Khiêm còn phải lên lớp, liền chủ động đứng dậy cáo từ Lý Dư.
Lý Dư tiễn người ra cửa, lưu luyến nói: "Có thời gian nhớ ghé thăm ta nhé.
”
Lý Văn Khiêm chần chờ, Lý Dư liền bán thảm: "Ta bị nhốt ở đây rất nhàm chán.
”
Lý Văn Khiêm tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại biết rõ tư vị cô độc, cũng đã lâu không ở chung với người khác như vậy, nghe vậy nhịn không được đáp ứng Lý Dư: "Chỉ cần ta có thời gian, nhất định sẽ đến thăm cô cô.
"
"Bé ngoan.
" Lý Dư đưa tay sờ đầu hắn, nghĩ thầm: Lý Văn Khiêm còn chưa vào ở Diên Anh Điện, nam chính hơn phân nửa sẽ tiếp tục giày vò Lý Văn Khiêm đến chết, mình ở gần Lý Văn Khiêm nói không chừng có thể giống như Tiểu Thập Tam trong sách, bị người ta cho một vé lên đường.
Lý Dư còn đang suy nghĩ tìm đường chết như thế nào, không biết cuộc đối thoại giữa mình và Lý Văn Khiêm bị ám vệ Thu Thủy Doanh ẩn giấu trong bóng tối ghi lại, chỉnh lý thành tấu chương báo cáo lên bàn của hoàng đế.
Sau đại hỏa Đông Cung, hoàng đế không chỉ an bài Quế Lan ở Lang Hoàn Điện, còn an bài hộ vệ bên cạnh Lý Văn Khiêm và Tiểu Thập Tam, đồng thời ghi chép lời nói và việc làm của bọn hắn.
Nhưng làm vua một nước, hoàng đế không thể mỗi ngày đều có thời gian đi tìm hiểu Lý Văn Khiêm cùng Tiểu Thập Tam ngày ngày làm gì, bởi vậy đã liên tục năm ngày chưa từng xem qua tấu chương Thu Thủy Doanh trình lên.
Lý Dư bên kia cũng giống vậy, hoàng đế chỉ sau khi Lý Dư tỉnh lại mấy ngày, triệu Quế Lan tới hỏi vài câu về cuộc sống hằng ngày của Lý Dư.
Ví dụ như lúc Lý Dư vừa tỉnh lại, cô vốn không chịu uống thuốc, một bộ quyết tâm muốn chết.
Hoàng đế nghe xong nhớ tới Lý Dư ở trong đám cháy dứt khoát kiên quyết xoay người, cho rằng Lý Dư dù phát điên cũng oán hận hắn lúc trước quyết định để cho cô đi hòa thân, bằng không tại sao lại một lòng tìm chết, rõ ràng chính là muốn dùng cái chết khiến hắn khó chịu.
Vì thế hoàng đế trong cơn tức giận buông lời tàn nhẫn, nói: "Nếu nó không muốn uống thuốc, vậy thì không cần chuẩn bị cho nó nữa!"
Nói xong không bao lâu, hoàng đế liền hối hận, dù sao Lý Dư là thân sinh cốt nhục của hắn, lại bị kẻ gian lừa gạt mới có thể cho rằng hòa thân tựa như địa ngục thế gian.
Hiện giờ Lý Dư đã điên, trong lòng còn sợ hãi hòa thân cũng là chuyện thường tình.
Nhưng ngại thể diện, hoàng đế vẫn chưa thu hồi lời nói của mình.
Sau đó lại qua vài ngày, Lý Dư bởi vì không uống thuốc nên thân thể không thấy chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng không có chuyển biến xấu.
Thái y đang cảm thấy kỳ quái, Lý Dư lại chủ động đề nghị uống thuốc.
“Ta bỏ cuộc rồi.
" Cô nói thế này: “Hoặc là sống hoặc là chết, nửa chết nửa sống là khó chịu nhất.
”
Lý Dư trong lúc vô tình cho bậc thang khiến hoàng đế trong lòng thoải mái không ít, đồng thời hoàng đế còn có chút cảm khái…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...