Chương 30: Anh trai cô biết không?
Sau khi người kia rời đi, Bùi Tây Lâm nhìn vào biểu cảm kinh ngạc nhỏ của Tang Ninh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nét mặt anh hơi cứng nhắc: “Anh trai cô đâu?”
“...”
Tang Ninh nhìn anh với đôi mắt sáng rực, định hỏi tại sao anh lại đuổi người ta đi, nhưng thấy không hợp hoàn cảnh nên cô nuốt lại lời định nói, chỉ sang bên kia: “Đang nói chuyện với gái đẹp kia.”
Bùi Tây Lâm nhìn theo hướng cô chỉ, Cố Vấn Tân bị bao vây ở giữa ba bốn cô gái, đang trò chuyện vui vẻ với bọn họ.
Anh nhíu mày, khẽ cười nói: “Cậu ta cũng yên tâm phết nhỉ.”
Tang Ninh không nhịn được cong môi cười. Cô nhìn xung quanh một vòng, lơ đi những ánh mắt đang nhìn cô với Bùi Tây Lâm kia, nhỏ tiếng nói: “Thầy Bùi, anh thân với người vừa nãy lắm hả?”
“Có quen.” Bùi Tây Lâm trả lời.
Tang Ninh ngước mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Tây Lâm nhìn ra được cô muốn hỏi cái gì bèn đưa tay gõ nhẹ lên đầu mũi cô, khẽ nói: “Cậu ta là con trai nhà họ Lý.”
Tang Ninh sững lại, trong đầu lướt qua một cái tên như này.
Rất quen.
Rất quen tai.
Khi Bùi Tây Lâm tưởng Tang Ninh không có ấn tượng gì với người này, thì cô lấy lại tinh thần nói: "Lần đầu tiên tôi gặp được người thật."
Cô nhìn Bùi Tây Lâm với ánh mắt thản nhiên: "Lúc trước chỉ nhìn thấy trên tin tức thôi."
Nhà họ Lý hợp tác gắn bó với nhà họ Cố, Tang Ninh không chắc có từng hợp tác với nhà họ Tang không. Nhưng cô phải biết người này.
Cái giới này của bọn họ nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Cho dù cô không qua lại với người trong giới nhiều đi nữa, cũng không thể không biết đứa con trai nhà họ Lý - người trong một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì có một trăm ngày lên hot search vì dây dưa với nghệ sĩ nữ của giới giải trí.
Người này tên là Lý Dương Trạc, là con trai nhỏ nhất nhà họ Lý.
Cậu ta với mấy người anh trai của mình không giống nhau lắm. Cậu ta không có công việc đàng hoàng, ngày nào cũng vung tiền ăn chơi uống rượu ghẹo nghệ sĩ nữ, có mặt trên đủ các loại tin tức tình ái.
Trước kia Tang Ninh từng nghe Giản Hủy bóc phốt, nói người này trông chẳng ra làm sao, nhưng gái đẹp cậu ta đã từng yêu đương thì nhiều vô số kể, mà phần lớn đều là cam tâm tình nguyện. Nguyên nhân rất đơn giản, cậu ta có tiền, ra tay hào phóng.
Bùi Tây Lâm ừ một tiếng.
Tang Ninh mím môi, cũng không biết nói gì cho tốt. Xung quanh đang náo nhiệt ồn ào, hai người họ lại yên lặng ngồi ở hai đầu sô pha.
Im lặng được một lúc, Tang Ninh thấy không chịu nổi bầu không khí này nữa, cô quay đầu sang: “Thầy Bùi, anh chưa vào đoàn phim sao?”
Bùi Tây Lâm: “Nghỉ ngơi một thời gian.”
Anh không phải một người vội vàng vào đoàn phim. Nếu như không có kịch bản tốt hay kịch bản mình thích, anh có thể ẩn thân nghỉ ngơi nửa năm. Vì thế, fan của anh vừa yêu lại vừa giận anh.
Mỗi lần khoe thành tích, fan của Bùi Tây Lâm sẽ vô cùng nở mày nở mặt. Nhưng nói đến độ tích cực hoạt động và tâm sự nghiệp thì Bùi Tây Lâm dường như không có một chút nào.
Anh đi đóng phim, hoàn toàn dựa trên sự yêu thích.
Tang Ninh à một tiếng.
Chủ đề lại kẹt một lần nữa.
Cô bỗng nhiên nghe thấy Bùi Tây Lâm hỏi: “Cô thì sao?”
Tang Ninh nói thật: “Tôi vừa mới đóng máy xong, nghỉ ngơi vài ngày rồi vào đoàn phim tiếp.”
Bùi Tây Lâm nhướn mày: “Phim điện ảnh hay là phim truyền hình?”
“Một bộ phim chiếu mạng đầu tư thấp thôi.” Tang Ninh nói với anh: “Nhưng kịch bản cũng không tệ.”
Cô vừa mới ra mắt, không quá quan trọng có bao nhiêu kịch bản hay là vị trí xếp trước xếp sau gì đó. Tang Ninh muốn rèn luyện kỹ năng diễn xuất hơn rồi từ từ phất lên.
Nghe thấy câu kịch bản cũng không tệ này, Bùi Tây Lâm không nói thêm gì nữa. Đôi mắt anh thâm sâu, trông vừa đa tình lại vừa quyến rũ.
“Cố lên.”
Tang Ninh cong môi cười, nghiêm túc nói: “Nhất định rồi.”
Hai người đang tán gẫu với nhau, cuối cùng Cố Vấn Tân cũng nhớ ra Tang Ninh: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”
Tang Ninh liếc anh ấy: “Anh à, người bạn mà anh nói sẽ giới thiệu cho em đâu rồi?”
Cố Vấn Tân ngập ngừng: “Bây giờ sẽ giới thiệu cho em.”
Anh ấy đưa tay ra với Tang Ninh: “Đi thôi.”
Tang Ninh do dự chốc lát, nhìn Bùi Tây Lâm: “Thầy Bùi, tôi đi trước nhé.”
Bùi Tây Lâm gật đầu.
Sau khi hai người đi, Bùi Tây Lâm lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Triệu Mậu, bảo cậu ấy tới đây đón mình.
Anh chuẩn bị đi về.
Tin nhắn vừa gửi đi thì bên cạnh xuất hiện một giọng nữ lạ lẫm: “Thầy Bùi.”
Khi nghe thấy xưng hô này, Bùi Tây Lâm đưa mắt nhìn người phụ nữ xa lạ trước mặt. Anh gật đầu với vẻ mặt lạnh nhạt, thái độ xa cách.
Người tới không để ý đến sự lạnh nhạt của anh, tự ngồi xuống vị trí bên cạnh anh như thân thuộc lắm: “Thầy Bùi, em là fan của anh đó.”
Vẻ mặt của Bùi Tây Lâm không thay đổi.
Anh vốn muốn đi thẳng, nhưng lại cảm thấy như thế này không tôn trọng người ta lắm. Anh suy nghĩ chốc lát rồi rời đi ngay lập tức. Người phụ nữ nhìn thấy anh làm thế, bỗng nhiên trở nên tự tin hẳn lên.
“Em từng xem rất nhiều tác phẩm của anh, em thích anh nhất…”
_
Ở bên kia, sau khi gặp mặt vài người mà Cố Vấn Tân giới thiệu xong, Tang Ninh đi tán phét với Giản Hủy, người vừa mới nói chuyện với trai đẹp và đã lấy được thông tin liên lạc.
Bỗng nhiên Giản Hủy đẩy cánh tay cô: “Đệt, cô hot girl mạng kia đang quyến rũ thần tượng cậu kìa.”
Tang Ninh: “Đâu?”
Giản Hủy nhìn chằm chằm nơi gần đó, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỗ thầy Bùi bên kia kìa.”
Lúc Tang Ninh đưa mắt nhìn qua đó thì vừa khéo thấy vẻ không kiên nhẫn lướt nhanh qua trên gương mặt Bùi Tây Lâm. Cô nhướng mày, chuyển tầm mắt sang người phụ nữ kia: “Người phụ nữ kia là ai vậy?”
“Một hot girl mạng rất nổi tiếng đó, cậu không biết à?” Giản Hủy ngạc nhiên.
Tang Ninh nhìn cô ấy với vẻ mặt vô tội: “Cậu cảm thấy tớ trông giống như biết cô ta à?”
Giản Hủy nghĩ lại, cũng đúng.
Trước đây, Tang Ninh chỉ theo dõi Tô Dương, ngoài Tô Dương ra thì tất cả nhân vật công chúng cô chẳng để ý ai cả. Bây giờ vào giới rồi, ngày nào cô không đóng phim hay đi quay chương trình tạp kỹ thì chỉ có đi học diễn xuất. Bận rộn đến mức một đứa bạn thân như cô ấy còn không gặp được người, chứ đừng nói theo dõi người nổi tiếng trên mạng.
Nghĩ tới đây, cô ấy phổ cập lại cho Tang Ninh: “Cô hot girl mạng đó là bạn gái của con trai út nhà họ Lý, Nghe nói rất được con trai út nhà họ Lý chiều chuộng. Hơn nữa, dựa vào scandal với Lý Dương Trạc mà cô ta có độ nổi tiếng khá cao. Tớ nghe người ta nói, gần đây cô ta đang chuẩn bị vào giới giải trí đấy.”
Nghe xong, Tang Ninh bình thản nói: “Thế à.”
Tang Ninh còn nói buổi tụ tập như này sao có thể có người nổi tiếng trên mạng được. Hóa ra là Lý Dương Trạc đưa theo vào.
“Cậu chỉ có phản ứng thế này thôi sao?” Giản Hủy không thể tin được trợn to mắt.
Tang Ninh nhìn vào mắt cô ấy, cảm thấy hơi khó hiểu: “Thế tớ nên nói gì?”
Giản Hủy cạn lời: “Cô ta đang quyến rũ thần tượng của tớ đấy! Chúng ta qua đó phá hoại chút đi.”
Tang Ninh bị chọc cười với suy nghĩ trẻ con của cô ấy: “Thôi đừng.”
“Không được.” Giản Hủy nghiến răng: “Tớ không thể chịu đựng được cô ta ngồi bên cạnh thần tượng của tớ. Tớ lo là hai người họ sẽ bị chụp, đến lúc đấy truyền lên trên mạng thì không chừng những thành phần anti fan kia sẽ nói thầy Bùi nữa.”
Tang Ninh ngẫm nghĩ một lát: “Không chịu đựng được thì chúng ta có thể dùng cách khác để khiến thầy Bùi rời khỏi đó mà.”
Giản Hủy quay ngoắt đầu sang: “Cách gì thế?”
Tang Ninh còn chưa nghĩ ra, thì đã thấy Bùi Tây Lâm ở bên đó đứng dậy, thái độ hờ hững: “Kìa.” Cô ra hiệu: “Thầy Bùi của cậu đã không nhịn được trước rồi.”
Giản Hủy nhìn kỹ lại, ánh mắt sáng rực lên: “Tớ biết mà, thầy Bùi không phải là người cô ta có thể quyến rũ được đâu. Đó là thầy Bùi không rời đi lúc cô ta ngồi ngồi ở đó, chắc chắn là cảm thấy đi quá dứt khoát, hơi không nể mặt người ta.” Tang Ninh đồng ý với những gì cô ấy nói.
Dựa vào khoảng thời gian gần đây cô quen biết Bùi Tây Lâm, anh quả thật đúng là đối xử với ai cũng lạnh nhạt nhưng cũng sẽ chú ý đến cảm xúc của người ta.
Lúc đang nói chuyện, Tang Ninh bỗng bị Giản Hủy túm lấy tay kéo dậy: “Hình như thầy Bùi chuẩn bị đi rồi, cậu với tớ qua đó chào anh ấy đi.”
“...”
Tang Ninh còn chưa kịp đấu tranh đã bị kéo đến trước mặt Bùi Tây Lâm.
“Thầy Bùi.” Giản Hủy nở nụ cười rất ngượng ngùng: “Anh chuẩn bị đi hả?”
Bùi Tây Lâm nhìn thấy là hai người họ thì dừng bước chân lại: “Ừm.”
Anh nhìn hai người rồi nói: “Tôi còn chút việc, các cô chơi vui vẻ nhé.”
Giản Hủy cười tươi rói nói: “Vâng vâng vâng, thầy Bùi chú ý an toàn nha, hẹn lần sau gặp mặt.”
Giản Hủy nhìn Bùi Tây Lâm rời đi, cảm khái nói: “Thần tượng của tớ không hổ là thần tượng của tớ, đến cả bóng lưng cũng đẹp trai đến thế.”
Tang Ninh: “Cũng tạm được.”
Giản Hủy trợn tròn mắt: “Cậu bảo cũng tạm sao? Cậu nói xem có một người đẹp trai hơn anh ấy không?”
“...” Tang Ninh nhìn vào đôi mắt to tròn ngạc nhiên của cô ấy, nghĩ trong đầu một lát: “Anh Uẩn?”
Giản Hủy bĩu môi: “Tớ vẫn thích kiểu như thầy Bùi, đường nét rõ ràng hơn, trông ngầu hơn.”
Cô ấy nói thầm: “Thầy Lâm cho người ta cảm giác quá dịu dàng, giống như là điều hòa trung tâm vậy.”
Tang Ninh im lặng hồi lâu, thay cô ấy tổng kết lại: “Tớ biết là cậu chỉ thích kiểu người không thèm để ý đến cậu mà.”
Giản Hủy nghẹn cứng cổ.
Hai người đấu võ mồm, chẳng coi buổi tiệc này ra gì cả, cứ nói nói cười cười.
Đến 11 giờ, Tang Ninh nói với Cố Vấn Tân một câu, rồi rời khỏi với Giản Hủy.
Một buổi tiệc tối nay cô làm quen được với khá nhiều người, cũng có không ít người biết cô là em họ của Cố Vấn Tân.
Trong cái giới này của bọn họ, quen biết thêm nhiều người thì sẽ có nhiều thêm cơ hội. Tang Ninh cũng chẳng kiêng kị gì chuyện mọi người biết cô là con gái của ai, là em gái của ai. Thứ cô muốn thì cô sẽ cố gắng giành được, sẽ khiến mình phát triển hơn.
Nhưng nếu như có bạn bè giới thiệu cơ hội hợp lý, cô cũng sẽ không từ chối.
_
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, Tang Ninh không tập lời thoại thì cũng đi học lớp biểu diễn.
Bận rộn xong xuôi, cô vào đoàn phim đóng khách mời. Lần đóng khách mời này là vai nữ phụ số năm của một bộ phim chiếu mạng, một vai diễn ba ngày là quay xong, nhưng cô khá thích hình tượng nhân vật.
Trước khi Văn Khê hợp tác với cô, mặc dù đã hiểu cô đôi chút nhưng cũng chưa từng nghĩ Tang Ninh sẽ không để ý kể cả loại nhân vật nữ phụ số năm này. Lúc Tang Ninh nói với cô ấy sẽ nhận nhân vật này, cô ấy còn ngạc nhiên một hồi lâu.
Cô ấy đã từng thấy quý cô hạ mình, nhưng chưa từng thấy hạ mình đến mức này bao giờ. Nhưng Tang Ninh như này, quả thật cũng bớt được không ít chuyện cho cô ấy.
Cô ấy thưởng thức và thích nhất diễn viên như Tang Ninh. Bắt đầu từ vai phụ, tiến lên từng bước một, sau đó mới có thể đứng vững đứng lâu được trong giới này.
Tang Ninh vào đoàn phim chưa đến một tuần đã hoàn thành vai diễn, sau đó bay về Vũ Thành làm khách mời tạm thời trong một chương trình tạp kỹ.
Đây là một chương trình thuộc kiểu chương trình quan sát thực tế, mà điều có duyên phận với cô là thứ cô quan sát là những băng ghi hình của chương trình hẹn hò.
Tang Ninh mới đầu còn không hiểu chương trình tạp kỹ mà Văn Khê nhận.
Một người chưa từng yêu đương như cô đi phân tích tình yêu của người khác, có phải là hơi thiếu hợp lý không.
Văn Khê nói với cô, tổ chương trình cần những tấm chiếu mới như cô để thêm gia vị, màu sắc mới cho chương trình. Khán giả cứ nhìn mãi những gương mặt cũ với những phân tích cũ cũng chán. Bọn họ muốn nghe xem nghệ sĩ nữ ở độ tuổi này như cô có quan điểm như thế nào với tình yêu.
Bởi vì là khách mời tạm thời, nên Tang Ninh cũng không có ý kiến gì lớn. Hơn nữa, trước đây cô còn khá thích xem chương trình hẹn hò.
Khi đến khách sạn, thời gian vẫn còn sớm.
Tang Ninh nhìn cơn mưa tí tách bên ngoài, bỗng thấy rung động.
“Lâm Duyệt.”
Tang Ninh gọi cô ấy: “Em có muốn ra ngoài đi dạo chút không?”
Lâm Duyệt đang sắp xếp hành lý cho cô, nghe thấy cô nói vậy thì bèn vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không phải đang mưa sao?”
Tang Ninh: “Trời mưa mới hợp đi dạo đó, đi không?”
Lâm Duyệt: “Chị muốn em đi thì em sẽ đi.”
Tang Ninh nhìn cô ấy, không hề do dự: “Vậy em đi với chị đi.”
Lâm Duyệt nói được.
Điều khiến Tang Ninh không ngờ tới là, hai người vừa mới sắp xếp xong chuẩn bị ra ngoài, vừa mới mở cửa, Tang Ninh đã chạm mắt với người đi ra từ góc đối diện.
Cô nhìn dáng người quen thuộc đó sững lại chừng ba giây, trước khi đối phương lên tiếng thì cô do dự gọi một câu: “... Thầy Bùi?”
Bùi Tây Lâm cũng không ngờ sẽ chạm mặt cô ở đây.
Anh đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu quan sát Tang Ninh: “Cô ở đây quay phim à?”
Tang Ninh lắc đầu: “Anh đến đây du lịch sao?”
“Không phải.” Bùi Tây Lâm nói: “Qua đây bàn chút chuyện.”
Tang Ninh “À” một tiếng: “Tôi tới tham gia chương trình tạp kỹ.”
Bùi Tây Lâm nhướn mày.
Tang Ninh thành thật nói: “Một chương trình hẹn hò.”
Bùi Tây Lâm nghe thấy thế lại chuyển tầm mắt đã rời đi về trên người cô.
Tang Ninh vẫn chưa kịp đeo khẩu trang lên, để lộ ra một gương mặt tinh xảo lại nhỏ nhắn. Cô trang điểm nhẹ, trông vô cùng thuần khiết.
“Cô định tham gia chương trình hẹn hò à?” Bùi Tây Lâm nhìn chằm chằm vào cô vài giây rồi hỏi.
Tang Ninh: “Đúng vậy.”
Cô khó hiểu: “Sao thế?”
Bùi Tây Lâm nhắc khéo: “Anh trai cô biết không?”
“?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...