Sau khi xuyên thành nữ phụ si tình, tôi chỉ muốn lo cho sự nghiệp

 
Chương 11: Lên xe đi
 
Nghe đến đây, Tang Ninh quay người rời đi không chút do dự. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi đi, cô liếc nhìn bóng hình phóng khoáng đang quay lưng lại với mình, xoá sạch suy nghĩ trong đầu, thực ra Bùi Tây Lâm cũng không tốt lắm. 
 
Lâm Uẩn Ngọc nhìn vẻ mặt hờ hững mặc kệ đời của Bùi Tây Lâm, rồi lại nhìn điếu thuốc anh đang vân vê trên ngón tay thon dài: “Không buồn ngủ à?” 
 
Hôm nay Bùi Tây Lâm có khá nhiều cảnh quay, khi quay phim, đạo diễn Tần vô cùng chú trọng đến bầu không khí cũng như tình hình thời tiết tự nhiên. Lúc trước ông ấy mời người xem nói thời tiết sáng hôm nay rất đẹp, nên sắp xếp cho Bùi Tây Lâm tận mấy cảnh quay buổi sáng. 
 
Bùi Tây Lâm híp mắt lại: “Lát nữa có cảnh quay.” 
 
Lâm Uẩn Ngọc ngẩn người, nhớ lại cảnh quay sau của anh là quay cùng một diễn viên nữ khác trong đoàn phim. 
 
Cái tên Bùi Tây Lâm này, trông giống như chẳng để ý gì, cũng không quan tâm đến cảm xúc của bất cứ người nào. Nhưng thực tế lại vừa chu đáo, vừa tôn trọng người khác. 
 
Anh sợ nếu hút thuốc bây giờ, thì mùi thuốc lá trên người sẽ rất nồng, khiến diễn viên nữ không thích mùi thuốc kia bị sặc. 
 
Vậy nên kể cả muốn hút, anh cũng sẽ ráng nhịn. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tới đây lúc mấy giờ?” Lâm Uẩn Ngọc thuận miệng hỏi. 
 
Bùi Tây Lâm vân vê đầu thuốc lá, vẻ mặt mệt mỏi: “Bốn giờ.” 
 
Lâm Uẩn Ngọc vỗ vai anh mấy cái: “Tôi rút lại lời nói khi nãy.” 
 
Bùi Tây Lâm liếc anh ta một cái, không tiếp lời. 
 
“Nhưng.” Lâm Uẩn Ngọc nhả khói, nhìn anh cười nói: “Lời cậu vừa nói lúc nãy, không được nói trước mặt Tang Ninh đâu đấy.” 
 
Bùi Tây Lâm: “Lời gì?” 
 
Lâm Uẩn Ngọc cạn lời, tức giận nói: “Cậu đối diễn cùng cô ấy là bởi vì tôi với cô ấy làm lỡ quá nhiều thời gian, ảnh hưởng đến tiến độ.” 
 
Anh ta ra vẻ giống như rất hiểu phụ nữ, nói câu nào cũng là giải thích cho anh hiểu: “Cảm xúc của con gái nhạy cảm lắm, đặc biệt là kiểu cô bé mới bước vào giới giải trí như Tang Ninh. Chỉ với một câu nói vô ý của cậu, không chừng có thể khiến người ta tổn thương cả nửa tháng đấy.” 
 
Nghe thấy thế, trong đầu Bùi Tây Lâm lướt qua đoạn hội thoại của Tang Ninh và Tô Dương lúc gọi điện thoại. 
 
Nghĩ đến đây, anh cắt ngang lời Lâm Uẩn Ngọc: “Cô ấy sẽ không thế.”  
 
“?” 
 
Lâm Uẩn Ngọc cảm thấy mờ mịt: “Sao cậu biết được cô ấy sẽ không?” 
 
Bùi Tây Lâm: “Ừm.” 
 
Lâm Uẩn Ngọc trợn tròn mắt, đang định nói tiếp thì nghe thế tiếng của nhân viên hậu trường ở gần đó. 
 
“Anh Lâm.” 
 
Bùi Tây Lâm trả điếu thuốc lại cho Lâm Uẩn Ngọc: “Đi đây.” 
 
Lâm Uẩn Ngọc nhìn bóng lưng thoải mái của anh, lại nhìn đầu thuốc lá đã bị anh bóp nát, cũng cất bước đi theo. 
 
Lúc chạm mặt Triệu Mậu, anh ta vứt điếu thuốc lại cho Triệu Mậu rồi nói: “Đừng lãng phí, lát nữa đưa cho anh cậu hút.” 
 
Triệu Mậu: “...” 
 
_
 
Một ngày ở trong đoàn làm phim trôi qua nhanh hơn tưởng tượng của Tang Ninh. 
 
Quay xong cảnh buổi tối, cô ở lại đoàn phim quan sát học tập một lúc rồi trở về khách sạn. 
 

Khách sạn cách phim trường hai mươi phút đi xe, Văn Khê còn chưa kịp sắp xếp trợ lí tài xế cho Tang Ninh, thế nên tạm thời chỉ có thể gọi xe về. 
 
Tang Ninh còn chưa kịp gọi xe thì đã nhận được điện thoại từ Triệu Mậu trước. 
 
Cậu ấy hỏi cô đang ở đâu, có muốn đi cùng xe của họ về khách sạn không. 
 
Tang Ninh suy nghĩ một giây: “Không cần.” 
 
Cô từ chối: “Anh Mậu giúp em cảm ơn thầy Bùi nhé, em gọi được xe rồi, chuẩn bị về đây.”
 
Nghe cô nói vậy, Triệu Mậu cũng không tiện ép cô. 
 
Cậu ấy nhìn sang người bên cạnh, nói nhỏ: “Được, vậy em chú ý an toàn nha.” 
 
Tang Ninh mở ứng dụng gọi xe, tưởng rằng giờ này rất dễ gọi xe. Nhưng bối cảnh quay phim này hơi vắng vẻ, việc gọi xe khó hơn cô nghĩ. 
 
Tang Ninh nhìn ứng dụng gọi xe, mãi không có người nhận cuốc, cảm thấy hơi bất lực. 
 
Cô đứng một hồi thấy mệt, định ngồi xuống thì lúc này có một chiếc xe ở gần đó đang từ từ lái về phía này, chiếu đèn vào cô. 
 
Mới đầu Tang Ninh còn tưởng rằng tài xế vô tình thôi. Nhưng đến khi chiếc xe đó dừng lại bên cạnh cô, lúc gương mặt của Triệu Mậu ngồi bên ghế phụ xuất hiện trước mắt, cô mới nhận ra. 
 
“Tang Ninh.” Triệu Mậu quay đầu sang nhìn cô, cười tươi nói: “Có phải tài xế đang tắc đường không?” 
 
Tang Ninh chợt lúng túng. 
 
Triệu Mậu nói: “Em hủy chuyến đi, đi xe cùng bọn anh về khách sạn.” 
 
Cậu ấy nhìn Tang Ninh với vẻ mặt chân thành: “Chỗ chúng ta quay phim khá vắng vẻ, buổi tối lại vắng người nữa. Em đi cùng với bọn anh, chị Văn Khê cũng yên tâm hơn.” 
 
Tang Ninh không thể không thừa nhận, câu nói cuối cùng của Triệu Mậu đã nói trúng tim đen cô. 
 
Cô không phải người to gan cho lắm, đêm hôm gọi xe ở nơi lạ lẫm, cô cũng thấy vừa lo vừa sợ. 
 
Tang Ninh còn đang do dự thì người ngồi ở hàng ghế sau đã hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra gần hết khuôn mặt, quay sang nói với cô. 
 
“Tang Ninh.” Bùi Tây Lâm rũ mắt nhìn cô: “Lên xe đi.” 
 
“...” 
 
_
 
Sau khi lên xe, Tang Ninh cúi đầu nói chuyện với Giản Hủy, bực tức bất bình. 
 
Tang Ninh: [Đáng ra tớ phải nên cứng rắn hơn, không lên xe đúng không?] 
 
Giản Hủy: [Không đúng.]
 
Tang Ninh: [?] 
 
Giản Hủy: [Bùi Tây Lâm gọi cậu lên xe mà cậu còn từ chối được, cậu không phải là người đúng không? Cậu có biết trên mạng có bao nhiêu người muốn được lên xe của Bùi Tây Lâm không? Mấy người đó cầm bảng số thứ tự xếp hàng còn không được, cậu lại còn từ chối! Cậu đúng là phung phí của trời đấy.] 
 
Tang Ninh nhìn câu nói của cô ấy, cảm thấy phảng phất mùi vị mờ ám, ý trên mặt chữ.
 
Hơn nữa, phung phí của trời là dùng như thế hả? 
 
Cô suy tư một lát, trả lời lại cô ấy dấu ba chấm. 
 
Giản Hủy: [Sao nào, cậu không công nhận lời tớ nói à?] 
 
Tang Ninh: [Bình thường.] 
 
Giản Hủy: [Cậu có phúc mà không biết hưởng. Tớ mà biết đến đoàn phim có thể ngồi xe của thầy Bùi, tớ đã đi cùng cậu rồi.] 
 
Tang Ninh: [Cậu dừng sự nhiệt tình với anh ta ngay, không phải cậu muốn làm fan đầu tàu của tớ hả?] 
 

Từ khi Tang Ninh nói với Giản Hủy là muốn vào giới giải trí đóng phim, Giản Hủy đã vô cùng nhiệt huyết nói muốn làm fan đầu tàu của cô. 
 
Cô ấy phải làm fan lớn đập tiền cho Tang Ninh. 
 
Giản Hủy: [Cái này không có xung đột với nhau. Tớ là dân đu idol, được thích rất nhiều người mà.]
 
Tang Ninh: [Vậy tớ không phải duy nhất đúng không?] 
 
Giản Hủy: [Cậu với thầy Bùi là duy nhất của tớ.] 
 
Tang Ninh: [...] 
 
Hai người đang tán gẫu, chuông điện thoại của Tang Ninh vang lên giữa bầu không khí yên tĩnh trên xe. 
 
Nhìn tên người gọi đến, Tang Ninh chần chừ giây lát, từ chối cuộc gọi. 
 
Trong xe yên tĩnh trở lại. 
 
Chưa được vài giây, chuông lại kêu lên lần nữa. 
 
Tang Ninh tiếp tục từ chối. 
 
Cô quay đầu lại nhìn anh, rồi nhìn hai chữ “Tô Dương” hiện trên màn hình, hít sâu một hơi nhận điện thoại. 
 
Không đợi Tô Dương mở lời, Tang Ninh nói nhanh: “Tô Dương, em đang ở bên ngoài, lát nữa sẽ gọi lại cho anh sau.” 
 
Nói xong, cô nhanh chóng cúp điện thoại. 
 
Tô Dương còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng tút tút tút từ loa điện thoại. 
 
Trương Duy Thành nhìn vẻ mặt đờ đẫn của anh ta, hơi nhíu mày lại: “Tang Ninh nói thế nào?” 
 
Tô Dương nhíu mày, trên mặt hiện rõ sự không kiên nhẫn: “Cô ta nói cô ta đang ở bên ngoài, rồi cúp điện thoại của tôi luôn.” 
 
Nói tới đây, Tô Dương bắt đầu thấy bất an: “Chẳng lẽ cô ta thật sự biết chuyện đó rồi sao?” 
 
Trương Duy Thành nhìn anh ta: “Vừa nãy cậu gọi bị cô ta từ chối mấy cuộc điện thoại?” 
 
Tô Dương: “Bốn cuộc.” 
 
“Trước đây Tang Ninh đã ngắt ngang điện thoại của cậu bao giờ chưa?”  Trương Duy Thành hỏi. 
 
Tô Dương: “Chưa từng.” 
 
Tang Ninh của hồi trước là người chỉ cầu mong anh ta gọi điện cho cô, sao mà dám từ chối được. 
 
Sự tương phản này khiến Trương Duy Thành bỗng nhiên cảm thấy không chắc chắn nữa. 
 
Anh ta với Tô Dương nhìn nhau hồi lâu, hạ thấp giọng: “Lát nữa cậu gọi điện thoại cho cô ta thăm dò xem sao. Nếu như cô ta nhắc lại chuyện cậu uống rượu lái xe lần nữa, cậu cứ nói thật với cô ta.” 
 
“Cái gì?” Tô Dương trợn to mắt, cất cao giọng: “Thế chẳng phải sau này cô ta sẽ nắm thóp được tôi sao?” 
 
Trương Duy Thành liếc xéo anh ta: “Kể cả cậu không nói thật, Tang Ninh tìm người điều tra cậu, chẳng phải cũng sẽ điều tra ra sao. Chi bằng cậu cứ nói sự thật với cô ta, rồi lại nói hôm đó cậu uống rượu lãi xe là vì cô ta. Cô ta chọc cậu tức giận, cậu mới không tỉnh táo mà làm chuyện bốc đồng.” 
 
Anh ta thao túng tâm lý Tô Dương: “Cậu bị bắt lái xe khi say rượu, là bởi vì Tang Ninh, hiểu chứ?” 
 
Tô Dương ngây ngẩn chốc lát, rồi bỗng hiểu ra ẩn ý sâu xa trong lời Trương Duy Thành. 
 
Anh ta mừng rỡ, hai mắt lóe sáng lên: “Đúng nhỉ.” Anh ta lẩm bẩm: “Sao lúc trước mình không nghĩ đến điều này chứ.” 
 
Nếu như Tang Ninh biết anh ta vì cô mới uống rượu lái xe, chắc chắn cô sẽ thương xót anh ta, sau đó cảm thấy tự trách. 
 
_

 
Về đến khách sạn, Tang Ninh lập tức đi tắm rửa. 
 
Sau khi báo bình an cho Cố Vấn Tân và Văn Khê, cô mới nhớ phải gọi điện thoại lại cho Tô Dương. 
 
Cô cũng đoán được lí do người này gọi cho cô nhiều cuộc điện thoại. 
 
Điện thoại kết nối, Tang Ninh ngồi trước bàn trang điểm dưỡng da. 
 
“Ninh Ninh.” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Tô Dương: “Em về đến nhà rồi hả?” 
 
Tang Ninh: “Vâng.” 
 
Cô bình thản đeo mặt nạ vào: “Tô Dương, sao anh gọi cho em nhiều cuộc vậy, có chuyện gấp gì sao?” 
 
Tô Dương hơi ngập ngừng, không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô. 
 
Anh ta im lặng vài giây rồi hỏi: “Ninh Ninh, mấy ngày nay em đang bận gì thế?” 
 
Tang Ninh nói: “Em không bận gì hết, sao vậy anh, anh nhớ em rồi đúng không?” 
 
Nói câu này xong, Tang Ninh cảm thấy buồn nôn. 
 
Tô Dương ngây người, vội vàng nói: “Lẽ nào em không nhớ anh hả?” 
 
“...” 
 
Câu “nhớ” này, thực sự là Tang Ninh không thể trái lương tâm nói ra miệng được. 
 
Cô mím môi, mập mờ nói: “Sao lại không nhớ được chứ.” 
 
Để phòng trừ Tô Dương lại hỏi đến vấn đề như này nữa, Tang Ninh mở lời nói: “Đúng rồi, mấy ngày nay công việc của anh như nào?” 
 
Tô Dương ngừng một chút: “Anh đang thu âm bài hát, nhưng không thuận lợi lắm.” 
 
Nói đến đây, tâm trạng của Tô Dương vô cùng sa sút: “Ninh Ninh, em nói xem bài hát của anh phát hành sẽ có người nghe chứ?” 
 
“Đương nhiên rồi.” Tang Ninh nói không chớp mắt: “Chẳng lẽ em không phải người hả?” 
 
Cô an ủi Tô Dương: “Anh yên tâm đi, chắc chắn em sẽ nghe rất nhiều.” 
 
Tô Dương: “Anh biết là em sẽ ủng hộ anh, nhưng anh sợ là những người khác sẽ không thích bài hát này.” 
 
Tang Ninh: “Sẽ không đâu, chỉ cần là bài hát của anh, chắc chắn mọi người sẽ thích mà. Anh phải tin vào năng lực của bản thân chứ.” 
 
Nói chuyện hồi lâu, Tang Ninh nhìn đồng hồ: “Tô Dương, em thấy hơi buồn ngủ rồi. Nếu mà anh không có chuyện gì gấp thì em cúp trước đây, ngày mai em lại gọi điện thoại cho anh nhé.” 
 
Nghe thấy hai chữ “chuyện gấp” này, Tô Dương không nhịn được nghĩ rằng, không lẽ Tang Ninh thật sự biết chuyện rồi à? 
 
Nếu không sao cô cứ luôn miệng hỏi có phải mình có chuyện gấp gì không chứ. 
 
Quan trọng hơn là, trước đây mỗi khi hai người gọi điện với nhau, đều là Tô Dương nói bận phải đi ngủ rồi muốn cúp trước. Hôm nay mới gọi có ba phút mà Tang Ninh đã nói muốn kết thúc cuộc gọi. 
 
Vào khoảnh khắc nào đó, con người sẽ trở nên nhạy cảm. 
 
Nghĩ đến đây, Tô Dương vội vàng cất tiếng: “Từ từ đã.” 
 
Anh ta cắn môi, nói nhỏ: “Ninh Ninh, anh có chuyện muốn nói với em.” 
 
Tang Ninh dừng lại, đưa tay nhấn màn hình điện thoại vài cái, bắt đầu ghi âm: “Anh nói đi.” 
 
Bên kia Tô Dương im lặng một lúc lâu, lúc Tang Ninh không nhịn được muốn giục thêm lần nữa, anh ta mới mở lời: “Lần trước em có hỏi anh, có phải anh bị bắt vì uống rượu lái xe không.” 
 
Tang Ninh giả ngốc: “À, sao anh lại nói chuyện này, chẳng phải anh không bị bắt sao?” 
 
“Anh có bị bắt.” Tô Dương nói liền một mạch: “Anh bị bắt vì uống rượu mà lái xe.” 
 
Anh ta sợ sệt nói: “Nhưng anh chỉ uống đúng một ly, em có biết anh bị bắt vào ngày nào không? Là vào ngày em đưa anh đi gặp anh họ của em đấy, anh với anh họ của em…” 
 
Tang Ninh nghe lời giải thích của Tô Dương, mới đầu không nghe được hàm ý gì khác. 
 
Nhưng vừa nghe xong câu sau, cô lập tức hiểu ra. 
 
Tô Dương đang đẩy lí do uống rượu lái xe lên đầu cô. Là bởi vì cô, bởi vì Bùi Tây Lâm, bởi vì Cố Vấn Tân, anh ta mới tức giận đến mức uống rượu rồi lái xe, sau đó thì bị bắt. 
 
“Ninh Ninh.” Tô Dương nói xong lại thấy lo lắng: “Anh thật sự không cố ý, là do hôm đó anh bị chọc tức thôi.” 
 

Tang Ninh lấy lại tinh thần, im lặng hồi lâu: “Em biết.” 
 
Cô giả bộ phiền muộn: “Nhưng chuyện này hơi nghiêm trọng.” 
 
Tang Ninh: “Chuyện này của anh chưa bị lộ ra ngoài vẫn còn đỡ, một khi để lộ ra, thật sự sẽ gặp chút rắc rối đó.” Cô nhấn mạnh điểm quan trọng: “Anh biết đấy, cư dân mạng ghét nhất là nghệ sĩ vi phạm pháp luật.” 
 
Nghe vậy, trong lòng Tô Dương nguội lạnh hẳn. 
 
“Để em nghĩ xem làm thế nào mới hoàn toàn giấu kỹ chuyện này.” Không đợi Tô Dương lên tiếng lần nữa, Tang Ninh nói: “Ngày mai em hỏi luật sư của em xem sao.” 
 

 
Cúp điện thoại, Tang Ninh lập tức gửi đoạn ghi âm này cho Văn Khê. 
 
Văn Khê: “Đã nhận.” 
 
Tang Ninh: “Chị Văn Khê vất vả rồi.” 
 
Văn Khê: “Cứ khách sáo. Chị đã tìm trợ lý cho em rồi đấy, chị cũng đã bảo cô ấy ngày mai bay tới đi cùng em, lát nữa chị gửi tài liệu cho em sau.” 
 
Tang Ninh: “Vâng.” 
 
Đêm nay, lấy được chứng cứ Tô Dương uống rượu lái xe xong, Tang Ninh ngủ khá ngon. 
 
Tâm trạng tốt của cô, kéo dài cho đến khi tới phim trường ngày hôm sau. 
 
Lúc đến cửa phim trường, Tang Ninh chạm mặt Bùi Tây Lâm. 
 
Cô chủ động chào hỏi Bùi Tây Lâm: “Thầy Bùi, uống cà phê không ạ?” 
 
Ánh mắt Bùi Tây Lâm nhìn ly cà phê cô bưng trên tay, rồi lại hướng lên trên, nhìn khuôn mặt cười tươi rói của cô. 
 
Tang Ninh có làn da trắng, ánh nắng ban mai chiếu xuống gương mặt với ngũ quan tinh xảo của cô, phủ lên một tầng ánh sáng mỏng trong suốt bóng loáng, giống như những thứ đồ men sứ trắng muốt thời Đường Tống. 
 
Rất bất ngờ là Bùi Tây Lâm lại thất thần: “Không.” 
 
Bị từ chối, Tang Ninh cũng không giận. 
 
Cô cong khóe miệng: “Vậy tôi vào trong trước nhé.” 
 
Bùi Tây Lâm nhìn bóng hình gầy gò của cô, thấy hơi khó hiểu. 
 
Triệu Mậu thì thầm ở bên cạnh: “Sao hôm nay tâm trạng Tang Ninh tốt thế nhỉ?” 
 
Bùi Tây Lâm không tiếp lời. 
 
Triệu Mậu suy nghĩ rồi đoán bừa: “Không lẽ là cậu bạn trai kia của cô ấy tới thăm sao?” 
 
Bùi Tây Lâm ngừng bước chân, liếc sang nhìn cậu ấy: “Không có căn cứ thì đừng nói linh tinh.” 
 
Triệu Mậu sửng sốt, sao anh đột nhiên nghiêm túc như thế? 
 
Bùi Tây Lâm nói nhỏ: “Ảnh hưởng xấu đến người khác.” 




 
 












 
 
         

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui