Ban quốc tế giống hệt như ảnh tĩnh, không có bất kỳ người nào cử động.
Thậm chí ngay cả hô hấp cũng thả nhẹ.
Giọng nói Thích Du vang lên, mọi người mới hoàn toàn tỉnh lại.
Lão Tôn lúng ta lúng túng: "À, có thể có thể."
Nói xong, hắn hốt hoảng dẫn đầu rời khỏi phòng học.
Ánh mắt liếc qua chỗ cái bàn của Mạnh Hạ Thần, có chút hoài nghi học sinh này của mình, trước kia là một cao nhân ẩn sĩ từng học nội công à.
Thích Du thấy giáo viên chủ nhiệm đi rồi, cầm cặp sách cất bước đi theo.
Mới đi hai bước.
Thiếu nữ phút chốc dừng lại, quay người nhìn về phía Từ Mạn Oanh đang sững sờ: "Lớp trưởng thích lấy chuyện giúp đỡ người khác làm niềm vui thì trực nhật cũng giúp bạn học mới chuyển đến đi."
"Nếu lớp trưởng không muốn làm cũng không sao, chuyện thích giúp đỡ bạn học, người bên ngoài cưỡng cầu thì chẳng đẹp lắm."
"Vậy ngày mai gặp nhé."
Mạnh Hạ Thần và Diệp Lạc Ti cùng đuổi theo.
Lâm Bắc Tông thì lại đem cây chổi xếp sau góc tường đưa cho Từ Mạn Oanh, uể oải mở miệng: "Giúp người là niềm vui, ngày hôm nay tôi trực nhật, làm phiền cậu."
Nói xong, Lâm Bắc Tông nhàn nhã ra về.
Nhờ phúc của Thích Du, ngày hôm nay mình không cần trực nhật.
Từ Mạn Oanh nước mắt giàn giụa.
Điềm đạm đáng yêu cầm cây chổi Lâm Bắc Tông đưa.
Những người khác có lòng muốn giúp cậu ta, nhưng nhìn cái bàn kia.
Trong lòng có sự cảm thông.
Mãi đến khi...!có nam sinh thầm mến Từ Mạn Oanh nói: "Lớp trưởng, để tớ giúp cậu."
Từ Mạn Oanh nhìn nam sinh đeo kính tròn, cao cao gầy gầy, nước mắt óng ánh sáng long lanh như trân châu càng chảy nhiều hơn.
Thật là một kịch bản khóc hoàn mỹ.
Thanh âm dễ nghe nghẹn ngào: "Không, không cần."
"Nếu vậy Thích Du sẽ không cao hứng."
Nhìn lớp trưởng rơi lệ, không ít bạn học lòng đầy căm phẫn.
"Thích Du lần này thật quá đáng."
"Đúng, lớp trưởng đừng khóc, chúng tớ đều giúp cậu quét dọn."
"Chúng ta nhiều người, xong nhanh thôi."
"..."
Một đám người an ủi Từ Mạn Oanh, Từ Mạn Oanh nhìn mọi người khí thế ngất trời quét dọn phòng học, nước mắt chưa hề ngừng rơi.
Nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
Nam sinh cao cao gầy gầy đi đến bên Từ Mạn Oanh, đem khăn tay màu xanh đậm đưa cho cô, tiếng nói có chút khàn khàn: "Đừng khóc."
Từ Mạn Oanh nhìn hắn, khẽ cắn môi dưới: "Tớ không sao."
"Cám ơn cậu, Thôi Diệc Trạch."
Lúc nói chuyện, Từ Mạn Oanh nắm chặt chiếc khăn tay Thôi Diệc Trạch đưa cho, lông mi run lên một cái.
―
Lúc này, Thích Du đã vân đạm phong khinh đi ra cổng trường.
Theo sau là Diệp Lạc Ti và Mạnh Hạ Thần - người thứ hai muốn bái sư: "Du ca, Du ca chờ chút!"
Du ca quái gì vậy.
Thích Du nghe 'Du ca' đầu còn đau hơn.
Cô là tiểu tiên nữ!
Thích Du dừng lại trước chiếc xe sang trọng nhà mình, miễn cưỡng tựa ở cửa xe, quay đầu nhìn Mạnh Hạ Thần: "Còn việc gì?"
"Ha ha ha." Mạnh Hạ Thần suýt nữa không phanh kịp, đụng phải người Thích Du.
Bị Thích Du tay mắt lanh lẹ bắt lấy cổ tay, sau đó ném về phía Diệp Lạc Ti: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Mạnh Hạ Thần nháy mắt cảm nhận được sự xinh đẹp của tiểu tiên nữ, còn chưa kịp phản ứng, liền bị ném đi.
Hắn chưa từng có cảm giác người mình nhẹ như vậy.
Ha ha, có chút kích thích.
Diệp Lạc Ti không có chút kích thích nào, "Mạnh Hạ Thần, cậu thật nặng nề!"
"Nặng chứ nặng nề cái gì." Mạnh Hạ Thần đứng lên nói một câu, sau đó liền tiến đến trước mặt Thích Du một lần nữa.
Diệp Lạc Ti không cảm thấy mình nói không đúng chỗ nào.
Nặng nề không phải là một từ à.
Không phải sao?
Đối với Hán ngữ, Diệp Lạc Ti từ trước đến nay có yêu cầu rất khắc nghiệt với mình, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu lục soát từ điển.
Thích Du mắt nhìn chân chó Mạnh Hạ Thần, lại nhìn Diệp Lạc Ti.
Vuốt vuốt đuôi lông mày, cho nên hai người này rốt cuộc muốn làm gì.
"Tránh xa một chút, có việc thì nói, còn nữa không được gọi tôi là Du ca."
Mạnh Hạ Thần rất thẳng nam hỏi: "Nhưng Du ca là xưng hô thể hiện tài năng và sự ngưỡng mộ của tiểu nhân đối với ngài."
Thích Du chỉ vào mặt mình, nghiêm túc hỏi: "Tôi không muốn."
Đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Thích Du, Mạnh Hạ Thần mặt dần dần đỏ lên...!
Nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm: "Được, được, nhưng Du Du ca, Du ca, tôi không dám, tôi đối với ngài chỉ có sự ngưỡng mộ, tuyệt đối, tuyệt đối không có bất kỳ ý muốn khinh nhờn ngài!"
Thích Du: "..."
Đầu óc đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì thế.
Ngón tay tinh tế của Thích Du bỗng nhiên chỉ vào Mạnh Hạ Thần, tức giận nói: "Ý của tôi là, tôi đẹp như thế, các cậu gọi tôi là Du ca thì phù hợp sao?"
Mạnh Hạ Thần ngây thơ trả lời: "Vì sao không phù hợp?"
"Nếu không thì, Thích thần?"
"Du thần?"
Thích Du không phản bác được: "Cậu có thể ngậm miệng."
Lúc này, hệ thống 006 bỗng nhiên mở miệng: 【 Ting...!Giám sát thấy tuyến kịch bản của nữ chính đã mở ra, bạn trai mối tình đầu sắp vào chỗ, mời kí chủ đại nhân chuẩn bị sẵn sàng, vị này chính là kẻ thù số một của cô.
】
Thích Du biểu cảm có chút lạnh lẽo: 【 Tên là gì? 】
Cô đúng là có ấn tượng với kẻ thù của nguyên chủ nhưng quên tên.
Chỉ nhớ rõ hình như là trong trường học, dù sao cảnh những năm đi học không chiếm nhiều, chủ yếu là sau khi vào xã hội.
Hệ thống lần này không hề ngu ngốc lắm: 【 Bạn học cùng lớp, Thôi Diệc Trạch.
】
Thích Du: "À."
Không có ấn tượng.
Bên này.
Mạnh Hạ Thần nhỏ giọng lầm bầm: "Tôi chỉ muốn bái sư mà thôi, vì sao khó như vậy."
Diệp Lạc Ti bên cạnh tra từ điển xong nhìn hắn một cái, khẽ hừ một tiếng: "Tiểu Du Du còn không đáp ứng tôi thì sao lại đáp ứng cậu được, uổng phí sức lực."
Thích Du nhìn bộ dáng thận trọng của hai người bọn họ.
Môi đỏ khẽ mở: "Các cậu biết Thôi Diệc Trạch không?"
Thôi Diệc Trạch?
Mạnh Hạ Thần cùng Diệp Lạc Ti liếc nhau.
Sau đó cùng nhau lắc đầu: "Hình như là bạn cùng lớp?"
Diệp Lạc Ti: "Không có cảm giác tồn tại nào."
Đây là rất không có cảm giác tồn tại nên mới khiến cho Mạnh Hạ Thần cùng lớp hơn một năm cũng chẳng có ấn tượng gì.
Có thể chính là vì không có cảm giác tồn tại nên mới thay Từ Mạn Oanh cho Thích Du một kích trí mạng.
Lần trường học tổ chức du lịch mùa thu cho khối mười một, đẩy Thích Du xuống núi.
Để Thích Du bị hủy dung, từ đó về sau, tính cách càng thay đổi lớn.
Đây là lần thứ nhất Thích Du thê thảm.
Mà Thôi Diệc Trạch lại bởi vì chuyện này, đạt được sự ưu ái của nữ thần vạn người mê, trở thành mối tình đầu.
Thích Du đọc một chút kịch bản liên quan tới Thôi Diệc Trạch.
Nếu như không phải Thôi Diệc Trạch ác độc như vậy, chỉ sợ tâm tư nguyên chủ cũng sẽ không càng ngày càng nặng, cuối cùng càng sốt ruột báo thù, một bước sai từng bước sai, thậm chí hại cả người thân của cô.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Thích Du trầm xuống.
Thiếu nữ tựa lưng vào chiếc xe màu đen ngạo nghễ, băng lãnh, sang trọng bên cạnh, tia sáng hoàng hôn lờ mờ chiếu xuống, lại không nhu hòa được đáy mắt lạnh lùng của cô.
Cánh môi mím chặt, mơ hồ nhấp thành một đường thẳng, lộ ra vẻ kiêu ngạo lãnh diễm.
Mạnh Hạ Thần càng thêm cẩn thận từng li từng tí: "Mặc dù chúng ta không biết, nhưng Tông ca chắc chắn biết."
"Thích thần, cậu có muốn thêm Wechat của Tông ca không?"
Thích Du dừng một chút, nửa ngày mới nhàn nhạt phun ra một câu: "Thêm."
"Ai da, nếu Thích thần thêm, Tông ca nhất định rất cao hứng."
Mạnh Hạ Thần biết Tông ca có ý với Thích Du, lập tức hứng trí bừng bừng lấy điện thoại di động ra cho Thích Du quét mã.
Thích Du ngoài ý muốn nhìn hắn.
Thêm Wechat thôi mà, cần vui đến như vậy?
Diệp Lạc Ti hừ hừ: "Du Du, cậu đừng để bị Lâm Bắc Tông lừa, hắn không có lòng tốt đâu."
"Tôi có gì đáng để hắn lừa gạt chứ." Thích Du rất thẳng thắn đáp lại.
Diệp Lạc Ti: "..."
Tốt, vị này trí thông minh cao nhưng xem ra EQ hoàn toàn không được như vậy.
Đợi đến lúc Mạnh Hạ Thần đưa mã cho Thích Du quét xong, còn nhẹ nhàng nói một câu: "Tông ca da mặt quá mỏng, lúc chúng ta chơi game hắn chẳng dám chủ động kết bạn."
Thích Du kỳ quái trả lời: "Đó không phải là bởi vì sắp thi sao."
Cũng không thể ngay trước mặt thầy giáo giám thị quét mã chứ.
Mạnh Hạ Thần khiếp sợ nhìn Thích Du: "Thích thần, cậu cũng biết sợ???"
Thích Du: "..."
Cho nên trong mắt Mạnh Hạ Thần cô có hình tượng xấu xa thế nào vậy.
Cuối cùng, Mạnh Hạ Thần cũng không thành công bái sư.
Nhưng lại thành công hẹn Thích Du cuối tuần chơi game, xem như một sự tiến bộ.
―
"Trâu bò đó, Tiểu Du thế mà được hạng nhất!!!"
"Em ưu tú như vậy làm anh cảm thấy rất áp lực.
Mà hôm nay em đi đâu làm anh tìm mãi không được?"
Thích Thần kể từ khi biết em gái nhà mình thi được điểm cao nhất khối đã muốn đi tìm cô.
Ai ngờ tên tiểu hỗn đản này thế mà không có tin tức trở về lớp.
Lần thứ hai anh em bọn họ gặp nhau trong hôm nay lại là ở trên xe.
Thích Du nghe xong, không thèm đếm xỉa đến mà nhìn tin nhắn Wechat, đáp lại: "Có chuyện, không rảnh."
Thích Thần liếc mắt thấy được tin nhắn thông báo Thích Tầm chuyển khoản cho Thích Du.
Đoạt lấy điện thoại của em mình: "Chờ một chút, anh xem cái này đã!"
"Nhìn cái gì?" Thích Du không hề phòng bị, lập tức bị hắn lấy mất điện thoại.
Thích Thần đếm mấy cái số không.
Hít lạnh một tiếng: "Thích Tầm thế mà lại đối xử khác biệt như vậy!!!"
Còn tiền tiêu vặt!
Thích Tầm bình thường cho hắn tiền tiêu vặt chỉ có mấy ngàn, mấy ngàn.
Lúc nãy là lần cho nhiều nhất từ trước đến nay.
Đến lượt em gái thì toàn mấy trăm ngàn, mấy trăm ngàn chuyển khoản!
Cũng không sợ một đứa con gái mới vị thành niên mà đã cầm nhiều tiền như vậy thì dễ học thói xấu lắm.
Thích Du kỳ quái nhìn Thích Thần, "Thế nào?"
"Anh hai cho em nhiều tiền tiêu vặt như vậy."
Thích Thần phồng má, khuôn mặt tuấn tú hờn dỗi: "Còn anh một phân tiền cũng không có."
Tiền cho hắn chính là thù lao giám sát em gái không được yêu sớm.
Người so với người, tức chết người.
Anh so với em, tức chết anh.
Thích Thần kín đáo đưa điện thoại di động cho Thích Du, quyết định tìm Thích Tầm tranh luận.
Hoàn toàn quên đi sự hưng phấn cả ngày nay đều liên quan tới chuyện em minhg thi được hạng nhất.
―
Thích Du về nhà, sau khi ăn xong bữa cơm tối, liền nhìn chằm chằm mẹ già nhà mình với ánh mắt tha thiết, ý vị thâm trường dưới, rồi cất bước nặng nề trở về phòng.
Mẹ Thích thấy ánh mắt đó của Thích Du, ngẫm lại bỗng cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Cô rất muốn nhắc nhở mẹ mình, cô vẫn còn là trẻ vị thành niên đó!
Yêu sớm là không đúng.
Làm gì còn bộ dáng muốn thay cô giấu chuyện nữa chứ.
Phải biết, ngoại trừ Wechat của Tạ Cảnh, số điện thoại di động cô cũng không biết.
Hệ thống yên lặng nói: 【 Kí chủ còn không biết xấu hổ mà nói, tay cũng nắm rồi, phương thức liên hệ cũng đã có! 】
Thích Du nằm co quắp trên ghế, chuẩn bị đem tập đề toán Olympic ngày hôm nay được phát lấy ra, đối với âm thanh của hệ thống làm như không nghe.
Mày nói chuyện của mày, nếu tao nghiêm túc nghe thì coi như tao thua.
Lúc này, điện thoại đặt trên bàn rung lên mấy tiếng.
Là tin báo của cuộc gọi video.
Thích Du nhìn màn hình, là ảnh đại diện màu trắng, trong list bạn bè của cô hình như chỉ có Lâm Bắc Tông để ảnh này.
Vô thức tưởng rằng Lâm Bắc Tông muốn nói với chuyện liên quan tới Thôi Diệc Trạch.
Vừa rồi trước khi ăn cơm cô đã cùng Lâm Bắc Tông thêm bạn tốt, đồng thời hẹn nhau một tiếng sau trò chuyện.
Thích Du nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp ấn phím kết nối.
Không nghĩ tới, lọt vào trong tầm mắt lại là gương mặt tuấn mỹ của Tạ Cảnh.
Thiếu niên sống mũi thẳng, mặt mày như họa, hình như là đang có ánh đèn rực sáng chiếu vào, càng làm khuôn mặt hắn không chút tỳ vết nào.
Nháy mắt làm trái tim rung động cực nhanh.
Thích Du đột nhiên mở to hai mắt nhìn, sững sờ nửa ngày, cho là mình có phải gặp ảo giác hay không.
Lông mi liên tục chớp đến mấy lần.
Bên trong màn hình điện thoại di động trước mặt vẫn xuất hiện gương mặt kia của Tạ Cảnh.
Thích Du cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ sắc đẹp, thanh âm mang chút hốt hoảng: "Cảm ơn, Tạ Cảnh? Vì sao, thế nào lại là cậu?"
"Hai chúng ta thêm bạn tốt lúc nào vậy?"
Trong màn hình, thiếu niên có đôi mắt hẹp dài đen như mực, từ yết hầu truyền ra tiếng cười nhẹ: "Không phải tôi, cậu cho rằng là ai?"
Giọng nói lạnh nhạt tận xương, ngữ điệu lộ ra nguy hiểm.
Thích Du đối diện với ánh mắt của Tạ Cảnh, không biết vì cái gì, phản ứng đầu tiên lại là chột dạ ――.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...