Editor: Fei
Trailer phim vừa đăng lên lập tức nhận được vô số phản hồi.
—— A a a a Miểu Miểu vợ ơiii! Tạo hình cổ trang quá xuất sắc! Xứng đáng là người đẹp nhất trong lứa tiểu hoa 95!
—— Hóng Chu Khánh Minh, nam diễn viên tôi theo dõi từ lâu nhất định phải tỏa sáng!
—— Mama của Kỷ Li có mặt!! Ngạn Nhi đáng thương đáng yêu đáng giận của mẹ đây rồi! Con tôi mặc đồ trắng hợp quá!
—— Tuyệt! Make up đẹp ghê, người qua đường hóng lắm nha.
Phim cổ trang phải thế mới đúng chớ! Tuấn nam mỹ nữ đầy rổ.
—— Ngoại trừ diễn viên chính, các diễn viên phụ khác khéo chọn thật! Vậy mà sinh thời tôi lại có thể xem Ông Mỹ Ny diễn cung đấu cơ đấy! Bộ phim này chắc chắn là dự án cổ trang được đầu tư khủng nhất suốt mấy năm qua, nhất định tôi sẽ cày!
—— Ha ha ha ha ha fan mẹ của Kỷ Li nhìn mà đã cái nư, lọt hố vì Tạ Ngạn.
Tạo hình ăn mày Chiêu Nhi phá hỏng nhan sắc con trai mẹ, chờ tiểu tiên nam Ngạn Nhi dùng sắc đẹp câu thêm fan nào.
—— Năm nay Kỷ Li quá may, bộ phim điện ảnh siêu hot vừa công chiếu chưa được bao lâu mà phim truyền hình cũng lên sóng, có thể duy trì nhiệt độ lâu.
...
Rất nhiều lời nhận xét được để lại bên dưới weibo chính thức đoàn làm phim.
Không ai hoạt động sôi nổi bằng fan Kỷ Li, các cô vui mừng như điên, giống như những gì dân cư mạng nói ——
Phim điện ảnh vẫn đang chiếu mà phim truyền hình đã chuẩn bị phát sóng, hơn nữa chỉ cần phía sản xuất cắt nối biên tập mát tay thì độ hot của Kỷ Li sẽ tiếp tục kéo dài.
Mặc dù Tạ Ngạn là phản diện nhưng ở nhân vật này có một cảm giác cực kì mâu thuẫn.
Dựa theo thị hiếu của khán giả, kiểu nhân vật như thế rất dễ nổi tiếng.
Nếu phim điện ảnh chưa chiếu, fan bọn họ còn lo Kỷ Li không diễn nổi nhân vật phức tạp ấy.
Nhưng bây giờ đã có nhóc đáng thương "Tống Chiêu" mở đường, các cô cực kì yên tâm.
"Mị thủ sẵn hộp giấy ăn rồi, cống hiến toàn bộ cho Ngạn Nhi của chúng ta!"
"Chị em lầu trên nói chí phải, tui cũng phải chuẩn bị giấy ăn mới được.
Lúc trước vì cục cưng nên tui đã đi đọc nguyên tác, khóc vì Tạ Ngạn rất nhiều."
"Haizz, nếu dựa theo kết cục ở nguyên tác, nhãi con lại "chết" trong phim nữa à? Huhuhu rớt nước mắt."
"Phim truyền hình có thể thay đổi kết cục không? Hóng quá, chỉ hận không thể phát sóng ngay lập tức rồi tua một phát tới cuối!"
Kỷ Li dùng acc clone Bánh Bao đưa, âm thầm xem qua bình luận của fan và dân cư mạng, khóe miệng vô thức cong cong ——
Đặc biệt khi nhìn thấy fan vui vẻ, y liền cảm thấy những gì mình bỏ ra vô cùng xứng đáng.
Diễn viên mà, phải dựa vào tác phẩm để nói chuyện chứ.
Các fan yêu mến y như vậy, y phải tặng cho họ những bộ phim và vai diễn tốt nhất.
Đang nghĩ ngợi, Úc Phú Nhã bèn bước vào, "Kỷ Li chuẩn bị chút, tối mai cùng chị tham gia tiệc giao lưu trong giới."
Kỷ Li kinh ngạc nhướn mày, "Tiệc trong giới ấy ạ?"
Úc Phú Nhã cho y xem thư mời, chủ động giải thích, "Là bữa tiệc do Tề Hải Sơn, Phó chủ tịch hiệp hội Hoa Ngu tổ chức.
Người này chính là ông chủ lớn của công ty sản xuất phim, có chút thanh danh."
Nhưng người trong giới thường đánh giá ông ta theo kiểu có khen có chê, nguyên nhân cũng khá đơn giản ——
Tại giới giải trí phồn hoa không thể tránh khỏi các mối quan hệ giao dịch người tình ta nguyện.
Tề Hải Sơn thường là kẻ nắm quyền chủ đạo, hơn nữa ông ta không kiêng, nam nữ đều ăn.
Hàng năm đều có vô số người mới bằng lòng leo lên giường ông ta, dùng cách này để đổi lấy tài nguyên.
Bánh Bao thích hóng tin đồn sáp lại gần, đóng cửa nhỏ giọng kể: "Nghe nói đầu năm ngoái, Mạnh Khả Gia "làm quen" với Tề Hải Sơn thông qua bữa tiệc..."
Kết quả chưa đầy một tháng, cô ta liền tham gia diễn xuất trong bộ phim《Núi Huyễn Chi》được đầu tư khủng của Tề Hải Sơn.
Đầu tháng 9 năm nay còn lọt vào danh sách đề cử nữ chính xuất sắc nhất giải Bách Tượng.
Từ một nghệ sĩ nhỏ vô danh trở thành nữ nghệ sĩ đình đám, tốc độ sánh ngang với tên lửa.
Úc Phú Nhã khẽ gật đầu thừa nhận.
Cô nhìn Kỷ Li, tự tin mười phần bổ sung, "Chúng ta không giống họ, cậu đừng để ý."
Kỷ Li có Siêu Ảnh chống lưng, Úc Phú Nhã hay Đào Danh Dương sẽ không bao giờ cho phép loại "giao dịch" này phát sinh trên người nghệ sĩ nhà mình.
Sở dĩ Úc Phú Nhã đề nghị thanh niên đi là vì nhìn trúng tính chất xã giao của buổi tiệc.
"Hôm đó sẽ có rất nhiều đạo diễn, nhà sản xuất và nhãn hàng xuất hiện."
Trong giới giải trí, mạng lưới giao tiếp là vũ khí cực kì sắc bén.
Mỗi lần kết bạn, nhận danh thiếp là có thể tạo thêm một phần cơ hội cho bản thân.
Vô số diễn viên tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng muốn lấy được thư mời.
Nhờ Úc Phú Nhã, Kỷ Li chẳng cần tốn bao nhiêu công sức đã chắc suất tham dự.
"Danh sách khách mời có rất nhiều người quen của chị.
Tối mai cậu cứ đi cùng chị, chị giới thiệu cậu làm quen với ông lớn trong ngành để bọn họ nhận mặt cậu."
"Mấy kịch bản gửi tới dạo gần đây cứ sàn sàn nhau.
Chị hỏi thăm thì biết năm sau có mấy bộ chế tác lớn khởi quay, chúng ta có thể nhân thử vận may."
Cho các đạo diễn và nhà sản xuất gặp người thật vẫn tốt hơn lời nói ngoài miệng của Úc Phủ Nhã.
Trước khi Kỷ Li xuyên sách, y từng tham gia rất nhiều bữa tiệc tương tự.
Nhưng khác ở chỗ lúc đó y chỉ cần đứng im cũng thu được hàng đống ánh mắt nịnh bợ.
Hiện tại thân phận thay đổi, địa vị chẳng còn như xưa.
Song Kỷ Li vẫn không thấy chênh lệch quá mức.
Úc Phú Nhã nói đúng, cơ hội phải do mình chủ động giành lấy.
Chưa biết chừng y có thể "lụm" được kịch bản hay.
Kỷ Li gật đầu đáp, "Vâng ạ."
Úc Phú Nhã nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của y, không nhịn được xoa đầu thanh niên, "Vậy ngày mai chị lái xe tới đón cậu."
Nghệ sĩ nhà mình rất có chính kiến, biết cân nhắc lợi hại khiến người khác bớt lo đến lạ.
Cộng thêm lăng kính vai diễn, Úc Phú Nhã nghĩ mình đang bước trên con đường fan mẹ, quên cả lối về.
...
Bảy giờ tối ngày hôm sau.
Kỷ Li và Úc Phú Nhã bước vào phòng tiệc tráng lệ, đập vào mặt là cảm giác xa hoa đồi trụy thuộc về giới giải trí.
Nghệ sĩ khách mời đứng tại đại sảnh đều khoác lên mình trang phục lộng lẫy, trang điểm kĩ càng, muốn giành được một vị trí nhất định thông qua buổi xã giao này.
So ra, trang phục Kỷ Li mặc là đơn giản nhất.
Theo lời Úc Phú Nhã thì vẻ ngoài và khí chất của y có sẵn, không làm gì cũng thừa sức đánh bại tất cả đám người xung quanh.
Kỷ Li vừa xuất hiện bỗng có thanh âm một trước một sau vang lên.
"Kỷ Li, anh cũng tới đây à?"
"Chị Úc, trùng hợp quá."
Hai người nghiêng đầu, bắt gặp Quý Vân Khải và người đại diện của cậu.
Tối nay Quý Vân Khải mặc trang phục hoàng tử trắng đen, cổ áo lá sen, ống tay áo tinh xảo, khí chất quý tộc tự nhiên mà thành.
Cậu đã tốt nghiệp khóa training diễn xuất của Siêu Ảnh, chẳng qua hiện tại là gần cuối năm, công ty tạm thời không sắp xếp quá nhiều hoạt động.
Quý Vân Khải là cục cưng nhà họ Quý, từ lúc mới tiến hành huấn luyện liền tìm cho cậu người đại diện nổi tiếng trong giới – Doãn Ngưng.
Người sau vào nghề muộn hơn Úc Phú Nhã mấy năm, các nghệ sĩ chị từng dẫn dắt cũng có thành tích chân thực không tệ, ngoài ra chị còn là bạn thân của Quý Nguyệt Minh.
Hai ngày trước chị mới chuyển công ty, gia nhập Siêu Ảnh.
Doãn Ngưng dẫn Quý Vân Khải đến đây vì muốn cho tiểu thiếu gia này mở mang kiến thức.
Đáng tiếc đối phương chẳng hề cảm kích, vừa tới nơi đã trốn trong góc lén lút uống rượu, còn nhỏ giọng làu bàu ——
Mình chỉ muốn yên ổn đóng phim thôi mà? Tác phẩm còn chẳng có sao dám vác mặt đi "nịnh" đạo diễn với nhà sản xuất? Không, mình không làm nổi đâu.
Doãn Ngưng bó tay, đành mặc kệ cậu.
Ai bảo Quý Thị nhiều tiền? Chỉ cần Quý Vân Khải muốn, cặp anh chị cuồng em trai kia có thể đo ni đóng giày cho cậu một bộ phim điện ảnh lớn.
Úc Phú Nhã có ấn tượng khá tốt với Doãn Ngưng, đôi bên hàn huyên vài câu cô mới nói, "Trước tiên xin lỗi vì không tiếp chuyện được, chị phải dẫn Kỷ Li đi chào hỏi đã."
"Vâng, hai người cứ tự nhiên."
Kỷ Li cười nhạt, khẽ gật đầu với Quý Vân Khải rồi theo chân Úc Phú Nhã.
Quý Vân Khải nhìn bóng lưng thanh niên, ánh mắt lóe lên chút tiếc nuối, "Đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?" Doãn Ngưng hỏi.
"Kỹ năng diễn xuất của anh ta tốt như vậy mà còn phải tới đây." Hai hôm trước Quý Vân Khải đã chạy ra rạp xem《Bang Quốc Thiên Hạ》, bị Tống Chiêu lấy đi bao nhiêu nước mắt.
Đương nhiên loại chuyện mất mặt như khóc vì xem phim, đánh chết cậu cũng không kể cho bất kì ai!
Thiết lập Cool Guy vững như bàn thạch!
Doãn Ngưng véo má cậu, dở khóc dở cười nói, "Em tưởng ai cũng có gia thế để dựa vào giống em à? Đã đọc bối cảnh và nghiên cứu nhân vật trong《Hành Động Đặc Thù》chưa?"
"Năm sau casting rồi, phải nhân cơ hội lấy vai nam chính về."
Nghe đồn Tần Nhạc nhận giám chế bộ phim này?
Nếu thật, chỉ cần Quý Vân Khải có thể gia nhập đoàn phim thì con đường sự nghiệp tương lai sẽ sáng sủa hơn phân nửa.
Quý Vân Khải ngồi thẳng dậy, nghiêm túc đáp, "Vâng, hai ngày nay em đều đọc mà.
Em rất thích thiết lập của nam chính nên sẽ nỗ lực giành được vai diễn."
Doãn Ngưng gật đầu, tin vào sự chăm chỉ của thanh niên.
Khi đề cập đến chính sự, Quý Vân Khải cực kì nóng lòng, "Chị Doãn, trong kịch bản còn có hai nhân vật quan trọng nữa đúng không? Lúc đó tổ chức casting luôn hả chị?"
"Hình như đã quyết định nội bộ, một là Nguyên Dĩ Phi, hai là Biên Căng hợp tác với Nhạc Tinh."
Doãn Ngưng nói tin tức ngầm mà chị biết được ra, dặn dò cậu: "Em đừng quan tâm người khác vội, tự lo cho bản thân trước đi."
Mặc dù cơ hội này rất hấp dẫn song diễn viên mới muốn đóng nam chính trong phim điện ảnh chế tác lớn là chuyện chẳng hề dễ dàng.
Quý Vân Khải gật đầu bảo đảm rồi trốn vào góc uống rượu.
...
Tại khu VIP tầng 2, người chủ trì bữa tiệc Tề Sơn Hải dựa vào lan can, thờ ơ lắc ly rượu trên tay, tìm kiếm "sao sáng" giữa phòng.
Đột nhiên gã dừng ở một chỗ, hứng thú dạt dào nói:"Cậu thanh niên kia là ai vậy, sao nhìn quen thế?"
Cấp dưới đứng bên cạnh thuận theo tầm mắt gã, nhíu mày đánh giá, "Tề tổng, vị này là Kỷ Li.
Gần đây đóng vai phụ nhỏ trong phim của Tần Nhạc, dựa vào đó hot lên đôi chút."
Kỷ Li đang đi theo Úc Phú Nhã, lễ phép chào hỏi các đạo diễn khác.
Ly rượu sóng sánh và ánh đèn lướt qua nụ cười trên môi, vốn là động tác vô cùng đơn giản nhưng lại khiến ánh mắt người xung quanh chẳng tài nào rời khỏi.
"Ồ? Có phương thức liên lạc của người đại diện không?" Tề Sơn Hải hỏi, ám chỉ quá rõ ràng.
Cấp dưới ngẩn người, rụt rè đáp, "Tề tổng, hiện Úc Phú Nhã là người đại diện của Kỷ Li, đằng sau cậu ta là Siêu Ảnh."
"..."
Tề Sơn Hải trầm mặc vài giây, tiếc nuối uống hớp rượu, "Thôi, không chọc vào Úc Phú Nhã được."
Nhớ năm đó gã coi trọng Thi Mông, sau khi bị từ chối vài lần thì đối phương vẫn ỡm ờ theo gã đến khách sạn.
Kết quả chẳng biết Úc Phú Nhã lấy tin tức ở đâu mà nhanh chóng chạy tới, dùng chiếc túi hàng hiệu của mình đập gã, tình huống tiếp theo thế nào ai cũng có thể tưởng tượng.
Siêu Ảnh là khúc xương cứng khó gặm còn Úc Phú Nhã là nữ cường nhân.
Dáng vẻ Kỷ Li có hợp gu Tề Sơn Hải đến đâu gã cũng chẳng dám "gây sự", tránh chuyện năm đó phát sinh lần nữa.
Tề Sơn Hải tìm tòi hồi lâu mới ngừng lại.
"Thanh niên đang uống rượu kia là ai? Trang phục trắng đen, lớn lên không tệ nha."
Cấp dưới có hiểu biết nhất định về thân phận khách mời.
Hắn lập tức nhận ra Quý Vân Khải, chưa kịp trả lời đã đổ mồ hôi lạnh.
"Hay Tề tổng đổi đối tượng đi ạ? Không thể động vào tổ tông này đâu."
Tề Sơn Hải bất mãn, chẳng chịu tin, "Cậu cứ úp úp mở với tôi làm gì?"
"Đó là Quý Vân Khải, diễn viên mới chưa chính thức debut dưới trướng Siêu Ảnh Văn Hóa."
"Chưa chính thức debut? Chỉ cần không phải nghệ sĩ của Úc Phú Nhã là được." Tề Sơn Hải nhấp ngụm rượu, trong mắt tràn ngập kiêu ngạo.
Cấp dưới lau mồ hôi, nói kỹ hơn: "Nghe đồn cậu ta là tam thiếu gia tập đoàn Quý Thị, anh cả là ông trùm giới kinh doanh Quý Vân Tranh, chị hai là biên kịch nổi tiếng Quý Nguyệt Minh."
Tề Sơn Hải nghe thấy chuỗi cái tên sau, suýt sặc rượu.
Hiệp hội Hoa Ngu mà gã làm Hội phó hàng năm đều nhận tài trợ hữu nghị từ Quý Thị.
Làm "cá sấu lớn" trên thương trường, Quý Thị quyền thế ngập trời, không chỉ trong giới giải trí, các ngành nghề khác đều phải nể mặt họ ba phần.
Chưa hết, khách sạn tổ chức tiệc hôm nay trực thuộc Quý Thị.
Bộ ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám đụng vào Quý Vân Khải ngay tại địa bàn của người ta?
Tề Sơn Hải vừa sợ vừa khó chịu, tiện tay đặt ly rượu lên bàn, "Tiệc tùng kiểu quái gì thế này? Toàn mời mấy minh tinh ở đâu đâu đến."
Xấu đau xấu đớn.
Gã tìm kiếm cả buổi tối, vất vả lắm mới ưng ý hai người thế nhưng chẳng xơ múi được gì?
Mất hứng!
Cấp dưới âm thầm lườm gã, giận chẳng dám nói ——
Rõ ràng do ngài t*ng trùng lên não, soi tới soi lui.
Đừng nói đến hai người kia, nếu như ngài coi trọng nghệ sĩ khác cũng phải là giao dịch người tình ta nguyện chứ.
...
Kỷ Li được Úc Phú Nhã nhiệt tình giới thiệu, thoải mái trò chuyện với các đạo diễn, nhà sản xuất tại bữa tiệc.
Khoảng nửa giờ sau, vũ hội bắt đầu.
Một người đàn ông âu phục giày da đi tới, làm động tác mời tiêu chuẩn, "Tôi có thể nhảy với cô Úc một điệu không?"
Úc Phú Nhã khẽ nhướng mày, nói cho Kỷ Li nghe, "Thấy chưa?"
Bà đây từng kết hôn rồi ly dị thì làm sao? Sức hấp dẫn vẫn không hề thua kém năm đó.
Kỷ Li hiểu ý cô, cười cười chủ động lui về sau, "Hai anh chị cứ tự nhiên, em qua khu bên cạnh ngồi nghỉ."
"Ừ, đừng chạy lung tung, đợi chị đưa cậu về." Úc Phú Nhã nhớ như in trách nhiệm của người đại diện.
Kỷ Li gật đầu, quay người rời đi.
Bọn họ vừa kết thân với vài đạo diễn lớn nhưng phim của họ nếu không phải đang quay thì cũng vừa đóng máy vào năm ngoái, tuy có dự án kế tiếp song đã chọn được diễn viên.
Thay người sẽ gây ra sóng to gió lớn mất.
Đến đây để tìm kịch bản hay nhưng không thu hoạch được gì khiến Kỷ Li mất hết hứng thú.
Y tiện tay lấy một ly champagne, lẳng lặng ngồi trong góc.
Xung quanh khu nghỉ treo kín rèm, tạo thành địa điểm yên tĩnh tách biệt với náo nhiệt ngoài kia.
Đột nhiên, tiếng ai đó ngập ngừng truyền tới, "Xin chào, có phải Kỷ Li tiên sinh đấy không?"
Y ngoảnh đầu nhìn.
Đối phương là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.
So với âu phục tráng lệ của những khách mời khác, ông chỉ mặc chính trang đơn giản không thuộc bất kì nhãn hiệu sang trọng nào.
Nếu để ý kĩ sẽ thấy chiếc áo khoác còn chẳng vừa.
Người đàn ông trung niên khá câu nệ, hiển nhiên chưa quen tham dự các loại bữa tiệc xa hoa.
Kỷ Li ngừng đánh giá đối phương, chủ động đứng dậy bắt chuyện, "Xin chào, tôi là Kỷ Li."
"Kỷ tiên sinh khách khí rồi, cậu cứ ngồi đi."
Người đàn ông trung niên nhìn thấy động tác của y, vội vã ngăn cản.
Ông vòng tới trước mặt thanh niên, hai bàn tay đổ đầy mồ hôi vô thức siết chặt, lấy danh thiếp trắng thiết kế đơn giản trong cặp táp, đưa cho y.
"Xin chào tôi là Ứng Viễn Kính, tổng giám đốc nước hoa Ứng Thị."
Kỷ Li cụp mắt xem danh thiếp của đối phương, cảm thấy tên công ty này nghe quen quen.
"Chào Ứng tiên sinh."
Y vẫn duy trì phép lịch sự tối thiểu, mời đối phương ngồi.
Ứng Viễn Kính cũng bớt căng thẳng hơn trước thái độ của thanh niên.
"Kỷ Li tiên sinh, tôi biết việc mình tìm cậu thế này quá đường đột nhưng tôi muốn hỏi, sắp tới cậu có dự định nhận đại ngôn không?"
"...Chúng tôi vừa thành lập nhãn hiệu nước hoa, cần một phát ngôn viên."
Ứng Viễn Kính không vòng vo, trực tiếp nói thẳng ý đồ.
Nếu đối phương từ chối, hai bên đỡ tốn thời gian trò chuyện thêm.
Mặc dù vậy, ông vẫn khá khách khí.
Kỷ Li chưa chấp nhận ngay, y trầm mặc mấy giây rồi đáp:"Ứng tiên sinh, xin thứ cho tôi vô lễ, hiện tại tôi không biết gì về quý công ty hết nên vấn đề đại ngôn chúng ta khoan hãy bàn mà trước hết, liệu tôi có thể tìm hiểu về sản phẩm không?"
Dù sao Úc Phú Nhã không ở đây, y rất rảnh.
"Đương nhiên, cậu nói đúng." Ứng Viễn Kính chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối, ai ngờ lại nhận được câu trả lời, vui mừng khôn xiết.
Ông vội vàng đưa giới thiệu sản phẩm cho Kỷ Li, "Kỷ tiên sinh, trong lúc cậu xem tôi sẽ trình bày qua."
"Vâng, làm phiền ngài."
"Không biết Kỷ tiên sinh đã từng nghe tới hương Nga Lê Hướng Trung(*) bao giờ chưa? Loại hương này từng là vật phẩm cung đình có tác dụng an thần ngưng khí, tổ tiên đằng vợ tôi là điều hương sư ngự dụng, lưu truyền đến tận ngày nay."
(*Hương Nga Lê Hướng Trung gốc là 鹅梨帐中香.
Bạn nào xem Chân Hoàn Truyện thì sẽ thấy có nhắc đến loại hương này)
Mà nước hoa bọn họ muốn quảng cáo hiện được sản xuất theo phương pháp và mô phỏng mùi hương khi xưa.
Ứng Viễn Kính là người ham mê mùi hương, ông và người yêu bỏ gần mười năm trời mới nghiên cứu chế tạo thành công.
Lúc sản phẩm chuẩn bị bày bán lại đụng khổ ải.
Nước hoa nội địa không có thị trường.
Ngoài ra mấy năm trước có rất nhiều sản phẩm "trong nước" kém chất lượng, làm giảm mức độ tin cậy của người tiêu dùng.
Chẳng ai bằng lòng mua một chai nước hoa nội địa vô danh thay vì một hãng nước ngoài nổi tiếng, giá cả không chênh lệch là bao.
Hiện tại công ty vẫn luôn nằm trong tình trạng thua lỗ, tuy còn vốn lưu động duy trì chi tiêu nhưng về lâu dài sẽ chẳng thể gồng gánh nổi.
Nếu không nghĩ tới biện pháp xoay chuyển tình thế thì một ngày nào đó, bọn họ sẽ thất bại.
Cô con gái vừa tốt nghiệp đại học của Ứng Viễn Kính thuận miệng đề nghị ——
"Bây giờ sản phẩm có tốt đến đâu cũng phải mời minh tinh làm người phát ngôn mới có thể đánh vào thị trường fan.
Đợi đến lúc fan của minh tinh đó giúp mở rộng thị trường xong, lượng tiêu thụ sẽ tăng cao."
Câu nói này đã thức tỉnh Ứng Viễn Kính.
Chẳng qua không có minh tinh lớn nào muốn nhận.
Người mới debut lại không có tác dụng, chuyện tìm người đại ngôn khiến Ứng Viễn Kính hơi đau đầu.
Vì muốn giảm bớt chi phí, ông không thuê bên thứ ba liên hệ với minh tinh mà tự chủ động tìm.
Ông bất ngờ biết được thông tin về bữa tiệc tối nay, có thiệp mời cũng nhờ vào quan hệ.
"Kỷ tiên sinh, tôi biết minh tinh các cậu không ưng hãng nội địa nhưng chỉ cần cậu đồng ý, Ứng Thị chúng tôi nhất định sẽ trả phí đại ngôn hợp lý."
Kỳ thực trước khi Ứng Viễn Kính nói chuyện với Kỷ Li, có rất nhiều người khác từ chối ông.
Một cậu minh tinh nào đó thiết lập tính cách bên ngoài tốt đẹp nhưng thái độ làm người quá kinh tởm.
Ứng Viễn Kính trườn bản mặt già ra, không biết đã bị mắng "cút" bao nhiêu lần.
"Đúng rồi, nước hoa của chúng tôi tham gia giải thi đấu tại Pháp và vượt qua vòng loại." Ứng Viễn Kính bổ sung.
Nước Pháp là quốc gia nổi tiếng về sản xuất nước hoa, giải đấu kia cũng là giải thưởng uy tín, tổ chức năm năm một lần.
Lúc vừa thành lập, vô số hãng nước hoa nổi tiếng thu hút sự chú ý thông qua cuộc thi ấy.
Bấy giờ Kỷ Li mới hiểu cảm giác quen thuộc xuất phát từ đâu.
Bởi vì nhãn hiệu này từng được đề cập trong sách gốc —— Sau khi nam chính Quý Vân Khải debut, hợp đồng đại ngôn đầu tiên chính là nước hoa Ứng Thị.
Song thời điểm cậu nhận đại ngôn, hãng nước hoa đã nhận được giải thưởng quốc tế, còn được đài truyền hình quốc gia biểu dương, trở thành sản phẩm hot trong thị trường nội địa và quốc tế.
Cho nên vị trí phát ngôn viên cạnh tranh rất kịch liệt.
Chỉ có điều Quý Thị là nhà đầu tư lớn nhất, danh hiệu phát ngôn viên thuận lý thành chương rơi vào tay Quý Vân Khải.
Kỷ Li lật tới hình ảnh sản phẩm —— chất lỏng màu vàng óng ánh đựng trong bình sứ thời xưa, trông vô cùng tinh xảo.
Ngoại ra còn có một chai nước hoa khác cùng series tên là hương Đàn Nhụy Các Trung, chất lỏng màu đỏ, nhìn cực kì sang trọng.
Y bị gợi lên hứng thú thế nhưng vẫn hơi nghi hoặc.
Theo ý Ứng Viễn Kính, hiện tại nước hoa vẫn chưa được tập đoàn Quý Thị đầu tư? Vậy hướng phát triển tương lai của nó có giống như sách gốc hay không?
Nếu nghĩ xa hơn, y không muốn tranh giành tài nguyên với Quý Vân Khải.
Hào quang nam chính cực kì mạnh mẽ, pháo hôi là y đây vất vả lắm mới thay đổi số mệnh, không thể vì chuyện "cướp tài nguyên" mà xảy ra bất kì sai sót nào.
Ứng Viễn Kính cắt ngang dòng suy nghĩ của y, "Kỷ tiên sinh, ngài có thể cân nhắc thử không?"
Ông ngập ngừng, thành thật nói: "Tôi tìm phát ngôn viên dựa trên khả năng tiêu thụ.
Bây giờ gặp được Kỷ tiên sinh ngoài đời, tôi cảm thấy dáng vẻ và cách ăn nói của cậu rất phù hợp với yêu cầu chúng tôi đề ra."
Khí chất nhu hòa của thanh niên quá đặc biệt, khung xương và ngoại hình chuẩn mực người đẹp Hoa quốc.
Nước hoa Ứng Thị là sản phẩm cổ phong, đương nhiên phải tìm người phát ngôn kiểu như y.
"Ứng tiên sinh, vấn đề đại ngôn này liên quan tới mức độ ăn ý giữa nghệ sĩ và nhãn hàng cùng với định hướng tương lai.
Xin thứ cho tôi không thể đồng ý với ngài ngay bây giờ."
Kỷ Li không trả lại giới thiệu sản phẩm và danh thiếp, y nói.
"Chờ sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi sẽ sắp xếp thời gian bàn bạc thật kĩ với công ty và người đại diện.
Đến lúc đó kể cả có hợp tác hay không tôi vẫn sẽ đích thân trả lời ngài."
Ứng Viễn Kính nghe thấy thế, nỗi ấm ức lẫn tức giận vì bị cự tuyệt mấy ngày liên tiếp cuối cùng cũng nguôi ngoai, "Được."
Ông không để ý chênh lệch tuổi tác, chủ động đứng dậy, "Cám ơn Kỷ tiên sinh.
Bất luận tương lai ra sao, tôi đều muốn chúc con đường sự nghiệp của cậu luôn luôn thuận lợi."
Thật ra trong giới sáng chế mùi hương, Ứng Viễn Kính được tính là "tiền bối".
Ông đã tiếp xúc với vô số người cả nửa đời, tốt hay xấu liếc mắt là biết ngay.
Thanh niên Kỷ Li này có ngôn hành cử chỉ khiến người khác cảm thấy cực kì thoải mái, ông rất hài lòng.
Kỷ Li mỉm cười đáp, "Cảm ơn Ứng tiên sinh."
Hai người bắt tay, vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện.
Kết quả một giây sau, giọng nói khinh thường mỉa mai bỗng vang lên ——
"Cậu tính nhận cái loại nhãn hàng nội địa nhỏ bé đó à? Không ngờ sau khi rời truyền thông Mộng Tưởng, cậu vẫn thiếu mắt nhìn như thế đấy."
========.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...