Ánh sáng bên ngoài hoàn toàn không thể chiếu vào, cơn gió lạnh lẽo cuồn cuộn trong phòng, hai điểm màu xanh biếc sáng phát sáng trong góc, tiếng cười khằng khặc quái dị truyền ra từ chỗ đó.“Sư phụ cứu mạng! Sư phụ đến bắt nó đi!” Một người trong đó hốt hoảng bò dậy, liều mạng chạy lại sau lưng vị đại sư kia để trốn.Người đàn ông khác tuy không kêu loạn nhưng cũng bò về phía sau lưng đại sư.Thang máy dừng lại ở tầng 17, Úc Tinh Hà cõng Sở Phi Niên bước ra, nhìn hai bên, phát hiện cửa nhà nào cũng đóng chặt, không có bất kỳ động tĩnh gì.“Không phải nói là có đại sư lên đây rồi hả? Sao không thấy ai vậy?” Úc Tinh Hà nói thầm.Lỗ tai Sở Phi Niên run lên, cô chỉ về cuối hành lang: “Đi sang đó đi.”Bọn họ nhanh chóng đứng trước một cánh cửa, Úc Tinh Hà giơ chân muốn gõ nhưng cửa nhà đã bị người bên trong mở ra trước, một luồng gió lạnh ập vào mặt, không biết tiếng gào thét của ai bị nó cuốn theo ra ngoài: “Chạy mau!”Sở Phi Niên vừa tới chỉ kịp trông thấy nửa khuôn mặt, cửa nhà lại chuẩn bị đóng lại.Trong nhà, đại sư phải liều mất nửa cái mạng mới mở được cửa để mọi người chạy đi nhưng kết quả người chưa ra mà cửa nhà đã muốn đóng lại.
Khoảnh khắc đó lòng lòng ông ta tràn ngập nỗi tuyệt vọng.Nhưng chỉ một giây sau, một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa nhà bật mở đập thẳng vào tường, thậm chí vì quá mạnh mà nảy mấy lần.Tiếng động lớn khiến trận đánh nhau trong phòng bị ngừng lại, hai người ở gần cửa mừng rỡ muốn chạy ra ngoài, ngẩng đầu lên lại thấy một con chó Golden đứng chắn lối ra vào.Trên lưng nó là một con mèo đen mắt hai màu đang đứng nhìn bọn họ.Trong nhà là một mớ hỗn độn, giữa nhà có một đám khói đen thấp thoáng hình người, nó đang giẫm chân lên một ông lão.
Sở Phi Niên thấy ông lão này khá quen, khi nhìn thấy la bàn đã vỡ bên cạnh thì cô mới nhớ ra việc vừa gặp họ ngày hôm qua.“Đêm qua là mày muốn động đến chó của tao đúng không?” Sở Phi Niên liếm chân, quét ánh mắt quanh nhà, cuối cùng dừng ở chỗ đám khói đen.“Gâu” (Đúng là nó!) Úc Tinh Hà vô thức đáp một tiếng, hơi thở trong phòng ngay lập tức gợi cho anh nhớ lại cảm giác bị lôi kéo tối qua.Sở Phi Niên cười gằn, cơ thể nhẹ nhàng linh hoạt nhảy khỏi lưng Úc Tinh Hà.
Cô lao thẳng về đám khói đen hình người, nó vô thức giơ tay muốn đẩy con mèo đen là cô ra, lại liếc mắt thấy có thứ gì đó chạy ra từ trong cơ thể mèo.
Đúng lúc này, cổ của nó bị một bàn tay tái nhợt, mảnh khảnh bóp chặt, một luồng sức mạnh to lớn đánh nó lùi về sau, va mạnh vào bức tường cách đó không xa.Gió lạnh trong phòng dừng lại trong nháy mắt, ánh sáng bên ngoài tràn vào nhà, cảm giác ngột ngạt cũng biết mất không thấy đâu.Con mèo đen mềm nhũn ngã vào người Úc Tinh Hà, trước mặt chúng nó không xa là Sở Phi Niên trong bộ áo choàng màu đen quen thuộc.
Cô cầm một con hồ ly trong tay, nó đã ngoẹo đầu sang một bên, lưỡi thè ra ngoài, trông có vẻ chết rồi.“Cứ thế chết luôn hả?” Úc Tinh Hà hỏi.Sở Phi Niên lắc lắc con hồ ly trong tay, bật cười thành tiếng: “Chờ tôi bóp nát hồn phách của nó…”“Đại nhân tha mạng!” Con hồ ly đang ngoẹo đầu nháy mắt sống lại, hai chân trước chắp trước ngực, nếu không phải nó đang bị Sở Phi Niên cầm thì đã trực tiếp quỳ xuống, nói: “Đại nhân, tôi không muốn làm gì anh ấy đâu, chỉ là thấy anh ấy hát êm tai nên muốn mời anh ấy đến hát cho một bài, tuyệt đối không có ác ý mà!”Giọng của hồ ly không còn chói tai như trước, hiện tại nghe giống như một cô gái đang khóc nỉ non, giải thích chuyện xảy ra tối qua rồi không quên nói thêm: “Không chỉ là đối với anh ấy, tôi cũng không có ác ý gì với người trong tòa nhà này.
Nếu đại nhân không tin có thể hỏi bọn họ và những con ma kia!”Nó dùng móng vuốt chỉ về phía hai người ở ngoài cửa.“Mày không hại người, nhưng mày lại đuổi hết người ở đây đi, với lại… Dáng vẻ muốn ăn thịt người vừa nãy của mày trông không giống nói đùa cho lắm.” Người đàn ông ngồi dựa lưng vào tường ho khan vài tiếng.Người đàn ông này mày rậm mắt to, gương mặt trông như con lai, còn rất quyến rũ.Hồ ly nũng nịu nói: “Anh ơi, anh không thể nói lung tung như thế được, là mấy người tìm ông kia đến bắt nạt tôi trước mà.
Đúng là tôi muốn dọa mấy người một chút, để mấy người sau này không dám đến nữa chứ thật lòng không hề có ý định giết ai đâu.
Anh à, anh nói giúp em được không?”Con mắt nó đảo quanh, dừng lại trên người Úc Tinh Hà khi vừa nói xong lời cuối cùng.Bàn tay bóp cổ nó lập tức xiết chặt.“Thu cái tâm tư đen tối của mày lại.” Sở Phi Niên vung tay quăng nó ra ngoài, vẻ mặt lạnh lùng.Hồ ly nằm rạp trên mặt đất không dám chạy, cơ thể hơi phát run, cũng không dám nói tiếp.Sở Phi Niên khinh thường.
Cô không giết con hồ ly này mà đi về phía cơ thể mèo đen, nhanh chóng nhập hồn vào nó.
Cô ngáp một cái rồi nhảy lên lưng Úc Tinh Hà, nằm sấp xuống.“Từ hôm nay trở đi, mày đi theo tao, phụ trách quét nhà, nấu cơm, làm việc vặt,...” Sở Phi Niên nhắm mắt, liệt kê hết mục này đến mục khác.Những người khác nghe thấy thì sửng sốt hồi lâu, chờ cô nói xong, hồ ly nằm trên đất nơm nớp lo sợ hỏi: “Đại nhân, ngài đang nói tôi đúng không?”“Nếu không thì ai?”“Đại nhân, ngài có thể chờ mấy ngày nữa rồi để tôi tới sau không?” Hồ ly nhỏ giọng nói, trong đôi mắt xanh biếc xẹt qua vẻ hung ác: “Tôi còn món nợ chưa tính xong, không tính được thì tôi không cam tâm.”“Hẳn con hồ ly này là Bảo Gia Tiên* do nhà nào đó lập ra.”(*) Bảo Gia Tiên: Ở đây nhắc đến tục thờ cúng Bảo Gia Tiên phổ biến ở Đông Bắc Trung Quốc, chủ yếu thể hiện ở việc thờ “Ngũ đại tiên” hay “ngũ đại gia” gồm Hồ Tiên(hồ ly), Hoàng Tiên(chồn), Bạch Tiên(nhím), Liễu Tiên(rắn) và Khôi Tiên(chuột).Đại sư vịn tường đứng dậy, ông ta vừa lên tiếng đã thu hút ánh mắt của mọi người, bao gồm cả Sở Phi Niên, khiến ông ta căng thẳng tới mức run cả ria mép.Sở Phi Niên đợi một lúc không thấy ông ta nói tiếp, cô suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Để nó ôm một bụng oán khí như thế này thì rõ ràng là kết duyên ác, sao gọi là Bảo Gia Tiên được?”Mặc kệ là Bảo Gia Tiên do nhà ai lập, tất cả cũng chỉ vì cầu tiền tài, nổi tiếng hoặc bình an.
Nếu Bảo Gia Tiên có xung đột với duyên lành trong nhà thì không thể cố chấp lập cam kết như vậy được, không phải tự tìm chết hả?“Tôi đúng là Bảo Gia Tiên.
Lúc đầu khi được người nhà đó mời về tôi đã nói rất rõ rằng tôi không quan tâm bọn họ cầu gì, nhất định phải lấy đạo nghĩa làm trọng, không được hại người vô cớ, nhưng bọn họ lừa tôi!” Giọng nói của hồ ly lại trở nên sắc nhọn: “Bọn họ đã hại tôi đứt mất một đuôi, bởi vì không tôi tìm đến trả thù nên đã ném tôi đến đây rồi nhốt lại! Tôi làm những điều này là để dẫn người lợi hại hơn tới đây, nói không chừng có thể phá cái khốn trận đã vây khốn tôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...