Cuối tháng 5, mưa tầm tã suốt một tuần cuối cùng cũng tạnh.“Tinh Tinh, Niên Niên, mau tới đây.
Hôm nay ông sẽ dẫn các con ra ngoài chơi.” Ông lão mặc áo cổ tàu màu trắng đứng ở phòng khách, gọi một mèo, một chó đang nằm trên sô pha.Mèo đen vẫy đuôi, vẫn nằm im không nhúc nhích.Chó Golden bên cạnh đứng dậy húc nhẹ vào cô.“Ngoan ngoãn đợi đi, hôm nay không nên ra ngoài.” Sở Phi Niên lười biếng ngáp một cái, chậm rì rì lên tiếng.Hơn một tuần trước, khi vừa tỉnh lại sau giấc ngủ dài, Sở Phi Niên phát hiện mình nhập hồn vào một con mèo, hơn nữa còn là mèo hoang gầy trơ xương.
Lúc đó chân sau bên phải bị đánh gãy, cô đang nằm rạp trên cỏ thoi thóp thì một con Golden lớn bỗng xuất hiện, ngậm gáy cô và cắp về nhà.Vết thương được chăm bẵm hơn một tuần, hiện giờ cái chân bị gãy của cô vẫn chưa tốt hơn bao nhiêu.Con Golden tên Tinh Tinh nghe cô nói vậy thì sủa đáp lại: “Gâu!” (Sao cậu giống ông cụ Đường thế? Ra ngoài còn phải xem lịch.)“Chậc, hôm qua tôi nói hôm nay sẽ tạnh mưa, có phải tạnh thật rồi không?” Sở Phi Niên liếc xéo, từ lần đầu tiên thấy con Golden này cô đã nhận ra trong cơ thể nó là linh hồn một con người.Golden nói: “Hôm qua tôi thấy cậu xem trộm điện thoại của ông cụ Đường rồi.
Chắc chắn mục dự báo thời tiết trong đó nói hôm nay trời trong xanh.”“Tin hay không thì tùy cậu.” Sở Phí Niên lười giải thích, ngáp thêm một cái nữa.Ông cụ Đường thấy cả mèo lẫn chó đều không đến thì dứt khoát cầm dây dắt chó lại gần chúng nó, nở nụ cười hiền từ: “Tinh Tinh ngoan, cột dây vào rồi ông dẫn con ra ngoài chơi.
Còn Niên Niên đau chân, để ông bế con.”Chó Golden lớn ngoan ngoãn ngồi cạnh ghế sô pha cho ông cụ Đường đeo dây dắt chó lên cổ, nghĩ đến việc sắp được ra ngoài làm nó vui sướng vẫy đuôi, toét miệng cười.Sở Phi Niên thấy cảnh này thì khinh thường trong lòng.
Lúc ông cụ Đường quay sang muốn ôm cô, Sở Phi Niên lập tức đứng lên, mặc dù chân sau bên phải không thể chạm đất nhưng cơ thể cô vẫn linh hoạt như cũ.
Cô nhảy khỏi ghế sô pha rồi quay lại nhìn ông ấy: “Meo.” (Hôm nay tốt nhất ông đừng ra ngoài, sẽ gặp xui xẻo đấy.)“Niên Niên không muốn ra ngoài chơi hả?” Ông cụ Đường dường như hiểu ý cô, ánh mắt trìu mến rơi vào chân sau bị gãy của cô đầy sự đau lòng: “Chân của con còn chưa khỏe, không muốn cử động nhiều đúng không? Thế Niên Niên ngoan ở nhà đợi nhé, ông đưa Tinh Tinh ra ngoài một lát rồi về luôn.”Ông ấy dặn xong cũng không miễn cưỡng Sở Phi Niên, chuyển hướng dắt chó Golden ra cửa.“Meo.” (Sao không nghe tôi nói?)Sở Phi Niên thấy ông cụ Đường vẫn đi ra ngoài thì bực bội kêu một tiếng, khập khễnh đi tới, dùng móng vuốt ôm lấy ống quần ông ấy.Sợi tơ tằm chất lượng tốt nhất vì phát kéo đó mà bung chỉ, nhưng ông cụ Đường thấy không hề tức giận, ông chỉ khom người muốn ôm Sở Phi Niên, cười ha ha hỏi: “Niên Niên vẫn muốn ra ngoài đúng không?”“Gâu!” (Mèo ngốc, ông cụ Đường đương nhiên không hiểu tiếng mèo!) Chó Golden lớn đứng ở bên cạnh sủa với Sở Phi Niên.“Meo!” (Câm miệng! Chó ngu ngốc!) Sở Phi Niên chụp móng vuốt vào nó, chó Golden linh hoạt nhảy sang bên cạnh né tránh móng vuốt của Sở Phi Niên, mà cô cũng bị ông cụ Đường bế lên.Sở Phi Niên nhảy khỏi ngực ông cụ Đường ngay lập tức, không tiếp tục kéo mà đi qua đi lại quanh chân ông ấy, thỉnh thoảng ngẩng đầu kêu một tiếng.Dựa trên những biểu hiện này, ông cụ Đường đã đoán được ý của cô, hỏi: “Niên Niên không muốn ông ra ngoài hả?”Không đợi Sở Phi Niên trả lời, điện thoại ông cụ Đường vang lên.
Ông ấy nhấn nút nghe, giọng nói lo lắng truyền tới từ đầu dây bên kia: “Bố! Bố không ở trong thang máy chứ?”“Bố không ở trong thang máy, nhưng bố đang định ra ngoài, sao vậy?” Ông cụ Đường dựa trên giọng điệu đã lờ mờ đoán được gì đó, vừa nghe điện thoại vừa cúi đầu nhìn mèo đen dưới chân.Sở Phi Niên cũng nghe được âm thanh phát ra từ điện thoại, cô biết lần này đã thoát nạn, không ngăn ông ấy nữa, quay về ghế sô pha.Không lâu sau, con trai, con dâu và cháu gái của ông cụ Đường bước ra từ một cái thang máy khác, vừa vào cửa đã mừng rỡ lên tiếng: “Bố, may mà bố không ra ngoài.
Nếu bố đi sớm hơn một phút thôi là tiêu rồi.”Hôm nay là cuối tuần, vừa hay trời tạnh mưa nên Đường Thước đưa vợ và con gái đến nhà ông cụ Đường ở hai ngày, không ngờ vừa tới lầu dưới đã nghe có người nói thang máy xảy ra sự cố, có người bị kẹt bên trong.Tòa chung cư này có hai cái thang máy, Đường Thước tính toán thấy thang máy gặp sự cố ở gần nhà của bố mình, bình thường bố anh ấy đều đi nó, lòng anh ấy hoảng sợ, sợ người bên trong là bố của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...