Vân Lạc Đình lắc lư trái phải bị mèo trắng lớn mang theo đi về phía trước.
Hai chân trước của cậu tự giác đặt trước người.
Mèo trắng lớn thỉnh thoảng sẽ dừng bước chân, đặt mèo nhỏ giữa hai chân mình: "Nhìn kìa, đó là quả Truy Hồn.
Là linh quả đặc thù.
Lúc gặp phải nguy hiểm sẽ rơi xuống khỏi cây, lăn lộn khắp nơi."
"Meoo ~" Vân Lạc Đình lắc bộ lông, cũng ngồi xổm xuống.
Có không ít quả Truy Hồn chín rơi xuống đất, giống như cảm thấy linh lực xung quanh thay đổi.
Quả Truy Hồn trên mặt đất bắt đầu lăn qua lăn lại, trên cây cũng có một ít quả lung lay sắp rơi.
Bỏ qua bản chất nó là linh quả không nói đến.
Nhìn một đám quả tròn vo lăn trên cỏ, đồng tử Vân Lạc Đình chợt co rút lại thành một cái khe nhỏ.
Ngay sau đó lại lập tức khôi phục lại tản ra.
Đôi mắt mèo tròn vo không chớp mắt nhìn đống linh quả kia.
Mèo trắng lớn cúi cầu, nhìn chằm cái đầu nhỏ tròn vo.
Cái tai hắn thỉnh thoảng lại run lên một chút.
Trong đôi mắt mèo tràn đầy ý cười.
Đột nhiên, mèo trắng lớn ngẩng đầu lên nhìn về phương hướng lúc mình đến.
Hắn giống như đang cẩn thận kiểm tra cái gì đó.
Ngay sau đó, mèo trắng lớn nhảy xuống khỏi mái nhà, ngậm về một quả Truy Hồn: "Meoo"
"Meo meo?" Vân Lạc Đình nghiêng đầu.
Mèo trắng lớn dùng móng vuốt đẩy quả kia, Vân Lạc Đình cúi đầu cắn: "Meo?"
Nhìn thấy cậu cắn quả Truy Hồn, mèo trắng lớn cúi đầu bắt mèo nhỏ lên.
Vân Lạc Đình: "???"
Nét nghi ngờ trong mắt còn chưa rút đi.
Mèo trắng lớn đã vội vàng không nhịn được ngậm cậu bỏ chạy.
Liên tục lướt qua mấy nóc nhà.
Vân Lạc Đình cắn linh quả lắc nhẹ.
Ánh mắt cậu mờ mịt vô tội, vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra.
Cậu cảm nhận được trong linh lực hỗn loạn xung quanh có một tia khí tức quen thuộc.
Vân Lạc Đình bỗng dưng mở to hai mắt, nhìn lại.
Quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Bùi Huyền Trì xuất hiện trên cái nóc nhà vừa nãy bọn họ vừa dừng lại.
Vân Lạc Đình lập tức giương móng vuốt: "Meo meo, meooo ——!"
Vừa mở miệng ra, quả Truy Hồn suýt chút nữa thì rơi xuống.
Vân Lạc Đình vội vàng dùng móng vuốt ôm lấy, đồng thời kêu lên: "Meo!"
"Tiểu Bạch!"
"Meo meo!"
Nhìn Bùi Huyền Trì bay đến trước mặt mình vài bước.
Vân Lạc Đình nâng chân muốn đến gần hắn.
Nhưng sau đó cậu lại bị mèo trắng lớn ngậm nhảy xuống nóc nhà.
Rồi sau đó đi vào phòng.
Y tu đang xắp xếp lại dược liệu trong phòng ngây ra một lúc, vội vàng hành lễ nói: "Tộc trưởng."
Mèo trắng lớn đặt Vân Lạc Đình lên trên giường.
Hắn liếm phía sau cổ cậu, rồi sau đó ngồi xổm ngồi ở một bên nhường chỗ cho y tu: "Xem hắn thế nào rồi."
"Được." Y tu cười tiến lên: "Xin chào tiểu tộc trưởng.
Ta là tu sĩ hiểu y thuật trong tộc.
Hình thú của ta là sư tử ngọc.
Ngài đừng sợ, một lát nữa ta vận chuyển linh lực.
Nếu cảm thấy có chỗ nào không khỏe thì báo cho ta."
Mặc dù sư tử ngọc được gọi là sư tử.
Nhưng trên thực tế hình thú còn nhỏ hơn mèo, còn là linh thú ăn chay.
Y tu nói như vậy, chủ yếu vẫn là để dỗ dành Vân Lạc Đình, cho cậu một loại cảm giác, ta còn nhỏ yếu hơn ngươi.
Vân Lạc Đình nằm trên giường khẽ gật đầu: "Meo"
Chỉ trong chốc lát, mèo trắng lớn đã chặn trước cửa, dùng lưng chặn cửa lại.
Vân Lạc Đình nhìn thấy động tác của mèo trắng lớn.
Cậu không nhịn cười cong mắt, có chút ấu trĩ.
Sau đó, cậu liền thấy Bùi Huyền Trì đứng bên cửa sổ.
Vân Lạc Đình chậm rãi nhướng mày.
Hai ngươi này......?
Mèo trắng lớn liếm móng vuốt, thấy nhi tử nhìn mình.
Hắn khẽ lắc đuôi, cuốn điểm tâm trên bàn lên đưa cho cậu lên.
Hắn đang vui vẻ, thì phát hiện có một nam tử đứng bên cửa sổ lén nút nhìn.
Mèo trắng lớn nheo mắt, trực tiếp nằm sấp xuống, thân hình mèo trắng lớn càng lớn hơn, ngăn cản nửa căn phòng.
Vì là ban ngày lên trong phòng không đốt đèn.
Bây giờ cửa sổ và cửa ra vào đều bị che lại, căn phòng lập tức tối sầm lại.
"Meo meo?" Mèo trắng lớn cọ mèo nhỏ: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Vân Lạc Đình lắc đầu, sau đó cũng cọ lại hắn.
Rồi sau đó cậu ghé vào móng vuốt của hắn, để linh lực của y tu dừng trên người.
Mắt mèo trắng lớn sáng lên, nhìn mèo nhỏ đang nằm trên móng vuốt.
Móng vuốt hắn không nhịn được rung lên.
Hắn muốn ôm mèo nhỏ lên vừa hôn vừa cọ, nhưng lại sợ dọa mèo nhỏ chạy.
Hắn không xứng chức phụ thân, hài tử bị mất lâu như vậy mới biết được.
Ngay từ đầu dung nhập trận pháp, phong bế ngũ giác, không biết một chút nào chuyện bên ngoài.
Nếu không phải hắn cảm nhận được hơi thở của huyết mạch ở gần, hắn cũng không biết hài tử mình đã phá vỏ chui ra.
Đã nhiều ngày trông coi Vân Lạc Đình bị thương, trong lòng hắn vô cùng tự trách.
Bé con tỉnh lại.
Hắn cũng thật cẩn thận, thấy bé con không mâu thuẫn hắn, đã rất vui vẻ.
Càng là lúc này càng phải duy trì bình tĩnh, không thể xúc động, chậm rãi, một chút......!Giúp mèo nhỏ vuốt lông.
Sau một hồi kiểm tra, y tu thu hồi linh lự: "Đan điền bị hao tổn của tiểu tộc trưởng đã bình phục.
Linh lực tràn đầy, không nhìn ra một chút dấu vét từng bị thương.
Nhưng dù sao cũng mới tỉnh lại không lâu, vẫn phải dùng ít thuốc và kim châm để điều dưỡng thân thể.
Theo lão hủ, không bằng, để lão hủ viết cho tiểu tộc trưởng vài đơn thuốc, uống mấy ngày, là có thể tốt lên."
Vân Lạc Đình nghe thấy hai chữ thuốc và kim châm thì sửng sốt.
Đều là tu sĩ rồi, còn uống thuốc làm cái gì?!
Không phải chỉ cần ăn ít đan dược hoặc nhai mấy gốc linh thảo là được rồi sao?
Tại sao còn phải uống thuốc.
Vân Lạc Đình thật sự không sợ.
Chỉ là cậu thuần túy không thích vị đắng của thuốc.
Sau khi cậu nghe thấy hai chữ này, liền cảm thấy lưỡi cực kỳ khô khốc, khó chịu không thôi.
"Không cần đâu." Vân Lạc Đình thử làm y tu thay đổi chủ ý: "Đã là thuốc thì đều có ba phần độc.
Nếu đã khỏi rồi, thì không cần thiết phải uống thuốc nữa.
Ngươi cảm thấy thế nào?"
Y tu nghe vậy, vuốt bộ râu dài của mình.
Ông nheo mắt cẩn thận cân nhắc, bộ dáng sâu không lường được.
Sau khi dừng lại một chút, ông nói: "Tu vi của tiểu tộc trưởng cao cường, chỉ có một chút "độc tính" của thuốc và kim châm không gây ảnh hưởng một chút nào."
Vân Lạc Đình chậm rãi nhướng mày, lời này nghe vào...!Thật sự có chỗ hợp lý.
Nhưng mà.
Tu vi đã cao cường rồi thì còn cần uống thuốc làm cái gì cơ chứ?!
Mèo trắng lớn nâng chân nhẹ nhàng giúp mèo trắng nhỏ vuốt lông.
Hắn nhàn nhạt nói: "Lúc kê đơn thì thêm một ít linh thảo có vị vào, nghĩ cách làm giảm vị đắng của dược liệu."
Y tu nghe vậy vỗ đầu một cái, lập tức hiểu cơ quan trong đó.
Tiểu tộc trưởng còn nhỏ, tất nhiên là không thích những thứ quá đắng.
Còn nữa, tiểu tộc trưởng ở bên ngoài chịu khổ như vậy, lúc quay về còn bị thương.
Hiện tại chỉ là không muốn uống thuốc đắng.
Ông đường đường là y tu của Tộc linh thú, chẳng lẽ không thỏa mãn được yêu cầu này của tiểu tộc trưởng sao?!
Không thỏa mãn được cũng phải thỏa mãn! Cần phải thỏa mãn!
Y tu lập tức đồng ý: "Được.
Tộc trưởng yên tâm, nhất định sẽ làm tiểu tộc trưởng uống vừa lòng!"
Vân Lạc Đình: "......!Chờ, chờ một chút."
Y tu không nghe thấy lời cậu nói, quay đầu đi tìm trong tủ thuốc.
Ngay cả đơn thuốc cũng không rảnh viết, ông mò mẫm dược liệu thích hợp trong mấy cái ngăn kéo.
Vân Lạc Đình nhìn thấy ông đã chọn được vài cọng linh thảo ngâm nước, thì không đả kích sự tích cực của ông nữa.
Cậu nhìn mèo trắng lớn bên cạnh: "Không phải nói là muốn đi xử lý chuyện trong tộc sao?"
Mèo trắng lớn hỏi: "Có muốn đi với ta không?"
Công việc trong tộc rất nhiều.
Từ sau khi hắn trở thành trận pháp bảo vệ Tộc linh thú, đã không quản những cái này.
Đều giao cho trưởng lão trong tộc xử lý.
Nhưng trưởng lão lại cùng quay về với mèo con.
Từ khi trưởng lão rời khỏi Tộc linh thú, đã không có người giải quyết quá những việc này.
Hiện tại trưởng lão bị thương dưỡng bệnh, còn phải để hắn đến làm.
Không muốn làm tộc trưởng.
Muốn ở lại với mèo con.
Luôn luôn ở bên cạnh mèo con.
Mòe trắng lớn khẽ chớp mắt, rũ mắt hỏi: "Ngươi trách ta sao?"
"Hửm?" Trong lúc nhất thời Vân Lạc Đình không hiểu được hắn muốn nói cái gì.
||||| Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu |||||
Cậu thấy mèo trắng lớn không còn thân thiện như vừa nãy nữa.
Hắn trở nên câu nệ hơn, cái đuôi đặt bên cạnh cũng cuộn cả lên.
Vân Lạc Đình lập tức hiểu hắn đang hỏi cái gì: "Không trách."
Có ai muốn xảy ra chuyện như vậy chứ.
Hơn nữa, tộc trưởng cũng không biết sẽ có người mơ ước linh thể.
Còn là hạng người trộm cắp, được tộc trưởng bảo vệ.
Nhưng lại vụng trộm tính kế mưu cầu lợi ích từ Tộc linh thú.
Vân Lạc Đình nghiêng đầu dựa vào móng vuốt của hắn.
Đệm thịt của cậu đặt trên lỗ tai của mèo trắng lớn, nhẹ giọng nói: "Nếu như người tỉnh lại giữa chừng.
Phát hiện không tìm thấy con, sẽ đi tìm con chứ?"
Mèo trắng lớn không hề do dự nói: "Sẽ."
Bé con bị mất tất nhiên phải ra ngoài tìm.
Cho dù có đi tới đâu cũng phải mang bé con về nhà.
Vân Lạc Đình cọ mèo trắng lớn: "Vậy không phải là tốt rồi sao."
"Con cảm thấy bây giờ rất tốt.
Người đừng tự trách, người không có làm sai chuyện gì."
Mèo trắng lớn hơi ngẩn ra, hình như hắn được bé con dỗ dành.
Những cái do dự và chần chừ ở trong lời của bé con có vẻ không đáng nhắc đến.
Vân Lạc Đình an ủi nói: "Đừng lo lắng, đều sẽ tốt."
"Ừm."
"Chuyện trong tộc còn rất nhiều, phải nhanh chóng giải quyết, để càng lâu càng phiền phức."
"Đúng vậy."
"Nếu không người đi trước, để con nói với Huyền Trì mấy câu.
Sau đó đi tìm ngài?"
Mèo trắng lớn híp mắt, trong cổ họng phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, theo bản năng nói: "Được."
Hắn nói xong thì sửng sốt, Huyền Trì?
Bùi Huyền Trì?!
Mèo trắng lớn đột nhiên mở to mắt, đang muốn từ chối.
Thì hắn nhìn thấy cái đuôi của mèo nhỏ để trên móng vuốt hắn, nhẹ nhàng lắc lư.
Ánh mắt trông mong nhìn hắn, hỏi: "Có được không?"
"......"
"Được!"
Ta đi ngậm tên đó vào cho con.
- --
Trước cửa không còn che chắn.
Bùi Huyền Trì tự đi vào, cũng không chờ mèo trắng lớn ra cửa.
Mèo trắng lớn nhìn thấy hắn là muốn đuổi người.
Nhưng đã đồng ý với bé con rồi, nên không nói thêm nữa, cọ bé con nói: "Ta đi rất nhanh rồi sẽ về.
Con muốn ăn cái gì thì cứ truyền âm cho ta.
Ta kêu phòng bếp nhỏ chuẩn bị."
Sau khi bé con tỉnh lại chỉ ăn ít điểm tâm.
Nhìn vào những điểm tâm đó có thể thấy khẩu vị của bé con không khác của hắn là bao
Hắn đi kêu phòng bếp nhỏ chuẩn bị trước.
Nếu mà bé con muốn ăn cái khác, thì cùng chuẩn bị.
Lúc tộc trưởng đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn Bùi Huyền Trì lấy một cái.
Lúc hắn đi ra còn tiện tay đóng cửa lại.
Sau đó lại cảm thấy không đúng, lại cố ý vòng về, mở cửa ra, lúc này mới rời đi.
Cảm nhận được động tác của mèo trắng lớn.
Vân Lạc Đình buồn cười, cậu nhảy lên lồng ngực Bùi Huyền Trì: "Vết thương của ngươi đã tốt hơn chưa?"
"Ừm, tốt hơn nhiều rồi." Bùi Huyền Trì tỉnh sớm hơn Vân Lạc Đình.
Thời gian tiếp nhận truyền thừa của Ma tộc quá dài.
Hắn không chờ được, dứt khoát khuấy tan truyền thừa, để mình mau chóng thức tỉnh.
Lại vẫn chậm một bước.
Vân Lạc Đình gật đầu.
Cậu vận chuyển một vòng linh lực trong cơ thể của Bùi Huyền Trì.
Sau khi tự mình xác nhận mới nói: "Ngươi đã tiếp nhận truyền thừa của Ma tộc.
Vậy ngươi tính bao giờ quay về giết Ma tộc thế?"
Sớm ngày định ra vị trí Ma Tôn mới tốt, tránh những thế gia đó lại thi nhau giở trò.
Bùi Huyền Trì có hơi chần chừ: "Ừm......!Bây giờ Ma tộc khá là loạn, không vội."
"Loạn?" Vân Lạc Đình gật đầu: "Quả thật, đại ấn Ma tộc vừa ra.
Những thế gia kia hẳn là đang rất hoảng sợ."
Quyền thế trong tay sắp bị cướp mất.
Hơn nữa còn phái người đuổi giết, ghi nhớ thù hận.
Nhưng lại không thể giết chết bọn họ.
Làm sao thế gia có thể không loạn được.
"Không phải." Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ vuốt lông, giải thích: "Thế gia đã bị diệt tộc.
Chỉ còn còn lại ba kẻ quy hàng còn sống.
Đoạn Thư Lăng đang giải quyết."
Vân Lạc Đình: "???"
Ta chỉ mới ngủ một giấc.
Ngươi đã làm cái gì vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...