Tưởng Thành Bình không nhìn nổi, quay đầu ra ngoài thăm cháu.
Lâm Nhạc Nhạc định ngủ, chợt nhớ đến một chuyện, quay đầu lại nhìn Tưởng Trạch: "Anh nói cho ba chú em biết chưa?"
Tưởng Trạch ngẩn ra, căn bản không nghĩ đến chuyện này.
Nếu vừa nãy cậu không nói cái gì Vương Lâu Vương Bát, đến bây giờ hắn vẫn không rảnh nghĩ đến chuyện gì ngoài cậu.
Lâm Nhạc Nhạc cực kỳ giỏi quan sát biểu tình biến hóa rất nhỏ trên mặt Tưởng Trạch sau khi làm hắn mất hứng, cậu bắt chuẩn cơ hội giải vây cho mình thuận tiện tẩy não: "Biết ngay anh không cẩn thận, nhưng bởi vì em thích anh nên em sẽ không trách anh.
Em không chỉ không trách anh, lát nữa em còn muốn hôn anh! Thích một người là thế nào anh biết không? Là rộng lượng bao dung, không tìm cớ trả thù vì một chút khuyết điểm của đối phương." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mình thắp nến cho mình! Lâm Nhạc Nhạc tỏ vẻ đầy sứ mệnh.
Đằng nào Tưởng Thành Bình đã đi ra ngoài rồi, hiện tại Lâm Bao Tự nói láo cũng không ngại ai, cậu nằm trên giường bệnh trợn mắt nói dối.
Khóe miệng Tưởng Trạch cong lên thành ý cười, hắn đứng dậy hôn môi Lâm Nhạc Nhạc, sau đó mới cầm điện thoại đi ra ngoài.
Lâm Nhạc Nhạc thở phào một hơi.
Chậc chậc, hôm nay ngồi lên đầu hổ không mất sợi tóc nào còn được hôn.
Tưởng Trạch gọi điện, đương nhiên là làm cho ba Lâm chú Lâm rối loạn, đang ăn cơm tất niên cũng không có vị gì.
Nếu chú Lâm không lý trí khuyên ba Lâm, y đã định lái xe đến thành phố S trong đêm.
Cuối cùng Tưởng Trạch và chú Lâm lo đến an nguy, khuyên can mãi mới làm cho ba Lâm bỏ ý nghĩ này đi, hoãn đến mùng hai.
Tưởng Trạch cúp máy định quay về phòng bệnh, ngoài hành lang một hộ lý đẩy xe trẻ con đến.
Trong bệnh viện hôm nay chỉ có một ca sinh, bác sĩ hộ lý cũng bị túm xuống từ bàn tiệc tất niên, không ai không biết cha đứa bé.
Hộ lý thấy Tưởng Trạch đến, vốn tưởng thấy được ông bố vui sướng tràn ngập tình yêu, chưa kịp cười, lại thấy hắn mặt không chút thay đổi như thể không thấy cô đang ôm cái gì, rẽ thẳng vào phòng bệnh.
Hộ lý nhìn đứa bé lại nhìn áo mình, lại giương mắt nhìn số phòng bệnh, xác định mình không đi nhầm chỗ hoặc nhận nhầm người, lúc này mới đi vào.
Cũng may vẫn có phản ứng bình thường.
Lâm Nhạc Nhạc đang nằm, nghe thấy tiếng động, thấy Tưởng Trạch vào, đang định nói chuyện với hắn, thấy có một hộ lý đẩy xe vào.
Mắt Lâm Nhạc Nhạc sáng lên, cậu vươn hai tay ra cửa: "Cục cưng đến rồi, ôm một cái!"
Tưởng Trạch nhìn gương mặt nháy mắt sáng bừng của Lâm Nhạc Nhạc.
Lúc này hộ lý mới yên tâm, ít nhất cô không đi nhầm cửa.
Mà chưa kịp ôm con đến cạnh Lâm Nhạc Nhạc đang vươn hai tay, cô lại thấy Tưởng Trạch đi đến cạnh giường bệnh, cong thắt lưng ôm cổ Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc bị bế: "Hả??"
Hộ lý chờ ôm trẻ con ra: "???"
Tưởng Thần trong lòng cô oa oa khóc toáng lên, toàn thân tản ra cảm giác tồn tại và ham muốn sống mãnh liệt.
Lúc này Tưởng Trạch mới buông tay nhìn ra đằng sau, giật mình hiểu ra đứa bé gặp ở cửa hóa ra là con ruột mình, đồng thời lời lúc trước Lâm Nhạc Nhạc nói có thể không phải nói với mình.
Tầm mắt hắn dừng trên người Tưởng Thần, bởi vậy khi hộ lý bế đứa bé cho Lâm Nhạc Nhạc, nó híp mắt thành một đường đối diện với cha mình.
Cũng may dời mắt đi, Tưởng Thần đã được đặt bên cạnh Lâm Nhạc Nhạc, cảm nhận được hơi thở quen thuộc hơn chín tháng.
Lâm Nhạc Nhạc quay đầu nhìn Tưởng Thần bên cạnh, đúng là nhỏ hồng, làm cho cậu cơ hồ chân tay luống cuống.
Nhưng tình yêu theo bản năng và yêu thương vẫn làm cho Lâm Nhạc Nhạc mềm lòng, chu miệng nhẹ nhàng hôn mặt Tưởng Thần vài cái, dỗ đứa bé vẫn đang khóc thút thít: "Cục cưng ngoan, ba yêu con nhất, ba thương con nhất."
Hộ lý đứng cạnh, trong nháy mắt lại cảm thấy bầu không khí căng thẳng khó chịu.
Cô vội nói mấy việc cần chú ý, sau đó quay đầu bước đi.
Lâm Nhạc Nhạc ở bệnh viện đến sáng mùng hai mới đưa Tưởng Thần về nhà.
Tuy rằng cậu biết Tưởng Thần tên là Tưởng Thần, nhưng nói ra thì tên của Tưởng Thần là Tưởng Thành Bình đặt.
Ngụ ý đơn giản nhưng có không ít kỳ vọng.
Đối với chuyện này, Tưởng Trạch không có ý kiến gì, Lâm Nhạc Nhạc cũng nghĩ dù sao cậu cũng quen cái tên này, cuối cùng quyết định như vậy.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc rất muốn làm một ông bố tốt, hơn nữa xét thấy lịch sử đen tối của Tưởng Thần, cậu càng cảm thấy mình phải làm tốt, cho con lớn lên trong môi trường đầy tình yêu.
Chăm sóc trẻ con trước nửa tuổi mệt chết lại còn phiền, nếu tự mình cho bú lại càng thiếu ngủ.
Nhưng hiển nhiên Lâm Nhạc Nhạc không có loại phiền não này, bởi vì cậu không có công năng cho bú.
Mùng hai tháng giêng về nhà, Lâm Nhạc Nhạc nhờ cô giúp việc trải chăn cho phòng Tưởng Thần, tối cậu ngủ chăm con.
Trong lòng hai cô giúp việc căng thẳng, chỉ sợ mình vừa làm sai vừa thất nghiệp.
Tưởng Trạch nghe xong lời này cũng thấy đau đầu, hắn hỏi Lâm Nhạc Nhạc: "Em ngủ với con, thế anh ngủ đâu?"
"Trước anh ngủ thế nào, giờ ngủ như thế." Lâm Nhạc Nhạc dâng trào tình thương của cha hiện tại trong mắt căn bản không có người khác, nhưng cậu nhìn biểu cảm của Tưởng Trạch, bổ sung một câu, "Chủ yếu là em sợ buổi tối Thần Thần khóc, ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh."
Tưởng Trạch dịu lại, nhưng hiển nhiên vẫn không đồng ý với quyết định của Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc nghẹn một hơi, nói, "Vậy chờ ba em đến, chúng ta bỏ phiếu quyết."
Lâm Nhạc Nhạc nói đến đây tràn đầy tin tưởng, bởi vì cậu cảm thấy nhất định ba mình có thể hiểu cảm xúc yêu con, đứng ở bên mình vô điều kiện.
Tưởng Trạch đồng ý.
Mà sau đó ba Lâm đến thành phố S lại không làm như suy nghĩ của Lâm Nhạc Nhạc, y có thể hiểu cảm xúc yêu con của Lâm Nhạc Nhạc, cho nên y nói: "Không được, trông con mệt lắm, Nhạc Nhạc nghỉ ngơi đi, tốt nhất là đi ngủ."
Sau khi được ba Lâm dẫn lên giường nằm, Lâm Nhạc Nhạc lại bị ba Lâm chú Lâm dùng ánh mắt yêu thương đánh giá mấy lần.
Ba Lâm đau lòng nói với cậu: "Nhạc Nhạc đau không? Aiz, chỉ một đứa thôi, sau này đừng sinh nữa."
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy sinh con khổ, sinh xong nói với bác sĩ sau này không sinh nữa, nhưng mấy ngày nay thấy khuôn mặt nhỏ của Tưởng Thần dần trắng nõn lên, cậu lại cảm thấy con rất tốt, sinh con cũng chẳng có gì to tát.
"Ba ơi, con thấy Thần Thần ngoan lắm."
Ba Lâm nghiêm trang nói: "Giống con đấy, hồi bé con cũng ngoan."
Chú Lâm đứng cạnh im lặng, bất cứ lúc nào ông cũng bội phục năng lực trợn mắt nói dối của vợ mình.
Về phần bỏ phiếu mà Lâm Nhạc Nhạc nói, dưới tình hình này đương nhiên là không có khả năng hình thành kết quả hữu ích với cậu, huống chi hiện tại có ba luồng áp lực khuyên cậu nghỉ ngơi.
Tối nay Lâm Nhạc Nhạc vẫn chỉ có thể hôn mặt con mình, ba bước thành hai quay đầu lại theo Tưởng Trạch về phòng.
Cậu nằm trên giường thở ngắn than dài, cảm thấy sau khi có con lại sầu.
Trước kia theo thị giác người qua đường cảm nhận sự khổ sở của Tưởng Thần, hiện tại nghĩ đến con đường sau này con mình phải đi, cậu cảm thấy tim thắt lại.
Tưởng Trạch nằm cạnh cậu cầm máy đọc sách, chẳng hề hấn gì.
Lâm Nhạc Nhạc không nhịn được dùng chân đá chân Tưởng Trạch, "Sao anh chẳng có tự giác làm cha gì thế?"
Tưởng Trạch không quay đầu lại, chỉ hỏi Lâm Nhạc Nhạc: "Làm cha có tự giác gì?"
"Thì là quan tâm con, lúc nào cũng nghĩ đến con có ăn no không, có mặc ấm không, sống thoải mái không, có hiểu chuyện không."
Tưởng Trạch thấp giọng cười nói: "Anh đã làm cha nhiều năm rồi."
Đừng tưởng rằng em không hiểu!
Nếu Lâm Nhạc Nhạc không sợ bụng đau, cậu đã gào một tiếng cắn Tưởng Trạch một cái: "Em cảnh cáo anh, đừng có mà tùy tiện trêu em."
Tưởng Trạch để đồ trên tay lên tủ đầu giường, xoay người lại nhìn Lâm Nhạc Nhạc: "Anh không muốn chỉ trêu em ngoài miệng, nhưng thời cơ vẫn chưa chín muồi, chúng ta cùng nhịn."
Lâm Nhạc Nhạc không kìm được, nhào lên muốn cắn Tưởng Trạch, nhưng bị hắn ôm cổ, lại bị hắn cắn mặt vài cái, hai người lăn vào nhau.
"Trong nhà có hai cô, bây giờ ba cũng đến đây, em lo lắng gì?" Tưởng Trạch thấp giọng hỏi Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc không biết nói thế nào cho Tưởng Trạch biết, cậu vòng vo với hắn: "Em mơ một giấc mơ, mơ sau khi con chúng ta lớn lên thành chân chó, đau khổ làm lốp dự phòng, sau khi nhìn người mình thích ở bên người khác còn không oán không hận, anh xem thảm biết bao." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Đúng là thảm." Tưởng Trạch nói, không chỉ thảm, mấu chốt là hình tượng ngu ngốc này đáng sợ.
Lâm Nhạc Nhạc thấy Tưởng Trạch đồng tình, cảm thấy chuyện này hấp dẫn, muốn khuyên hắn cùng gia nhập vào đại quân xây dựng môi trường đầy tình yêu cho con.
"Cho nên em muốn cho con chúng ta biết, từ nhỏ nó lớn lên trong môi trường đầy tình yêu, con không thiếu tình yêu."
Tưởng Trạch suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh cảm thấy tình huống như lời em nói không liên quan đến thiếu thốn tình cảm."
Lâm Nhạc Nhạc: "Không thì liên quan đến cái gì?"
Tưởng Trạch không trả lời thẳng, hỏi lại cậu: "Em cảm thấy nếu người mình thích không thích em, em phải làm thế nào?"
Lâm Nhạc Nhạc nói: "Cố gắng theo đuổi, nhưng nếu xác định không có hy vọng, buông tay đúng lúc.
Lùi một bước biển rộng trời cao, không treo cổ trên một thân cây."
"Không." Tưởng Trạch mím môi cười, câu nói kế tiếp rất đáng sợ, "Yêu là phải đoạt được, hoàn toàn chiếm lấy, cướp lấy vô điều kiện và nghiêm khắc khống chế.
Nếu nó hiểu đạo lý này, nó sẽ không trở thành lốp dự phòng."
Có đôi khi Lâm Nhạc Nhạc quên mất bản chất cung Bọ cạp của Tưởng Trạch.
Lâm Nhạc Nhạc nấc cụt, cậu ôm cổ hôn mặt Tưởng Trạch, lại lùi về dán vào ngực hắn ngoan như chim cút: "Yêu anh, ngủ ngon!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...