Ba Lâm ở trong bếp lấy khoai lang sấy ra bọc vào túi, Lâm Nhạc Nhạc thấy thế thì vào lấy một miếng bỏ vào miệng, lại hỏi ba: "Ba ơi, ba bọc làm gì, con ở trường cũng có ăn hết đâu, lấy một nửa là được."
Hai túi lớn chừng năm sáu cân.
Chú Lâm không quen nhìn thằng nhãi con này cảm thấy cái thứ tốt gì đều là của nó, tác phong này sao không tốt thế nhỉ?
"Ai cho con, tưởng bở." Chú Lâm khoát tay, miệng thì ghét bỏ, "Đi đi đi, vừa mới ăn cơm xong lại ăn cái này, không sợ đầy bụng à."
Lâm Nhạc Nhạc gặm khoai lang cãi lại: "Ai bảo dạ dày con to."
Chú Lâm và Lâm Nhạc Nhạc dao mắt bay loạn, trong không khí dường như có tiếng động.
Ba Lâm ôn hòa giải thích cho Lâm Nhạc Nhạc: "Không phải cho con, cho Tưởng Trạch mang về.
Mãi nó mới đến đây một chuyến, để cho người ta tay không về cũng không tốt."
Cho Tưởng Trạch thì Lâm Nhạc Nhạc không nói gì thêm, cậu nhìn một lượt xong lại chọn mấy miếng ngon bỏ vào túi.
Ba Lâm gói khoai lang xong, lại đưa cho chú Lâm một trăm tệ(*), bảo ông đến chỗ ông bác nuôi ong trong làng mua năm cân mật ong.
(100 NDT = 347 nghìn VND)
"Tưởng Trạch hai cân, còn lại cho Tưởng Minh Tưởng Huy một cân, một cân còn lại thì để Nhạc Nhạc tan học pha nước uống."
Bởi vậy lúc Tưởng Trạch xuống dưới nhà, thấy Lâm Nhạc Nhạc đang ngồi bên bàn vuốt ve một đống đồ, ánh mắt như thể vuốt ve con mình.
Dù sao đối với đồ ăn ngon gì đó, cơ bản ánh mắt của Lâm Nhạc Nhạc đều như này.
Nghe thấy tiếng động phía sau, Lâm Nhạc Nhạc quay đầu lại nhìn Tưởng Trạch, sau đó cậu chỉ vào khoai lang sấy và mật ong trên bàn: "Ừm, cái này anh mang vào xe đi, cho anh hết."
Tưởng Trạch không ngờ lại có mấy thứ này, thứ nhất là trước đó hắn cơ bản chưa từng ngủ lại trong nhà người khác, thứ hai là cho dù ngủ lại cũng không có loại lễ tiết này.
Ba Lâm đi đến, cười cầm đồ lên, lại vỗ Lâm Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, nào có ai bảo khách tự xách đồ như con?"
Lâm Nhạc Nhạc không coi Tưởng Trạch là khách, nhưng lúc này cậu không phản bác cách nói của ba Lâm, thế là cậu cầm theo đi ra ngoài với y.
"Khoai lang sấy ngon lắm, bên ngoài giòn, bên trong mềm, không giống mấy loại khác cứng từ trong ra ngoài." Lâm Nhạc Nhạc không còn mơ màng như buổi sáng, cũng không có cảm giác sợ hãi bị Tưởng Trạch đè dưới thân đêm qua.
Cậu biết Tưởng Trạch rất thích mình, lá gan lại to lên, lời trong lời ngoài mắng Tưởng Trạch.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Trạch đi theo sau ba Lâm không quan tâm Lâm Nhạc Nhạc nói nhảm, "Chú à, mấy thứ này nhiều quá, hay là để lại cho Nhạc Nhạc đi?"
Lâm Nhạc Nhạc nghe vậy, kéo túi áo cho Tưởng Trạch xem, bên trong là một gói khoai lang sấy to: "Em có rồi."
Ba Lâm lắc đầu: "Có bao nhiêu đâu, cũng để được lâu, cháu về chia cho các em cũng được.
Chú thấy chắc tiểu Huy thích ăn."
"Đúng, Tưởng Huy tham ăn." Lâm Nhạc Nhạc ở cạnh bỏ đá xuống giếng.
Tưởng Trạch hết cách, đành mở cốp xe ra để cho ba Lâm thả đồ vào.
Không ngờ chưa cả xong, cuối cùng Tưởng Trạch và Lâm Nhạc Nhạc ra ngoài, ba Lâm lại cho hắn bao lì xì: "Ra ngoài cũng phải có ít tiền lì xì, tiền không nhiều lắm, chỉ cầu may."
Lần đầu tiên Tưởng Trạch có cảm giác luống cuống.
Hắn sống mười tám năm sắp mười chín năm mà chưa từng gặp người lớn nào nhiệt tình như ba Lâm.
Không phải người lớn khác hắn gặp không thế, đại khái là không có mấy người dám ra vẻ người lớn trước mặt con Tưởng Thành Bình.
Mà ba Lâm chưa hiểu rõ hết gia thế của nhà họ Tưởng, lại cảm thấy Tưởng Trạch là đứa nhỏ tốt, bởi vậy cư xử cũng tinh tế.
Lâm Nhạc Nhạc xì cười nhạo, cảm thấy bây giờ Tưởng Trạch trông rất buồn cười.
Cuối cùng bao lì xì vẫn bị nhét vào túi của Tưởng Trạch.
Lâm Nhạc Nhạc ngồi ở ghế lái phụ vẫy tay với ba Lâm: "Ba ơi, con đi đây."
"Cháu sẽ đưa Nhạc Nhạc đến cửa trường học." Tưởng Trạch cũng nói.
Ba Lâm gật đầu, nhìn theo xe rời đi.
Lúc này mới hơn một giờ, tự lái xe vào nội thành chỉ cần chưa đến bốn mươi phút, cho nên Tưởng Trạch nhìn bản đồ không lái xe đến thẳng trường học mà đến trung tâm thành phố trước.
Hai người tìm chỗ đỗ xe ở hầm của trung tâm thương mại, đỗ xe xong Lâm Nhạc Nhạc cởi dây an toàn xuống trước.
Tưởng Trạch đóng cửa xe từ bên khác đến cạnh cậu, cụp mắt đầu tiên là chú ý tới quần cậu.
Mắt cá chân lộ hết ra ngoài.
"Thế này là sao?" Tưởng Trạch chỉ vào mắt cá chân Lâm Nhạc Nhạc hỏi.
Lúc này một chiếc xe lướt qua người họ.
Rõ ràng lúc ra cửa Tưởng Trạch nhớ cổ chân Lâm Nhạc Nhạc còn được bọc kín, không có khả năng lái một chuyến xe quần đã ngắn một đoạn chứ?
Lâm Nhạc Nhạc nhếch miệng cười, vô cùng đắc ý: "Lúc em đi ra em kéo cao tất lên, không thì ba em lại bắt em đổi quần, vừa rồi lúc xuống xe em lại kéo tất xuống."
Cậu nói xong cũng nhấc chân lên xem, đang ngắm nghía Tưởng Trạch lại nói: "Kéo tất lên."
Lâm Nhạc Nhạc rất kiên cường: "Không được, thế thì không đẹp, em phải đeo như vậy."
Tưởng Trạch không đi về trước, hắn nghi ngờ cách mặc này của Lâm Nhạc Nhạc vô cùng: "Bây giờ nhiệt độ bên ngoài là ba độ, em không cần cổ chân nữa à?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc kiên trì thương lượng: "Em không thấy lạnh, em cảm thấy cổ chân của em ấm lắm." Cậu ngẩng cằm, "Không tin anh sờ thử xem."
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy chắc Tưởng Trạch sẽ không sờ, cậu nói xong câu này thì nhấc chân đi trước.
Ai ngờ Tưởng Trạch quỳ một gối xuống cầm chân cậu lên, dùng đầu ngón tay cảm thụ độ ấm cổ chân của cậu.
Mặc dù lúc trước ở trên xe không lạnh, nhưng xuống xe một lát như vậy, gió lạnh thổi vù vù nên cũng lạnh cóng rồi.
Tưởng Trạch thu tay ngửa đầu nhìn Lâm Nhạc Nhạc, ánh mắt ngưng ở trên người cậu, hai người không tiếng động ganh đua.
Lâm Nhạc Nhạc ấm ức nhíu mày, hừ hừ tức giận: "Em đã muốn đeo như vậy rồi, anh thương em thì sẽ tôn trọng cách đeo của em."
Tưởng Trạch biết đây là Lâm Nhạc Nhạc yếu thế, hắn cầm cổ chân cậu, một tay kéo tất cậu lên, sau đó trả lời: "Anh thương em mới bảo vệ cổ chân của em, ốm thì làm sao?"
Lâm Nhạc Nhạc già mồm át lẽ phải, thất vọng nhìn Tưởng Trạch nói: "Cách nói này không có lý, không ngờ anh cũng tin kiểu lời đồn trong vòng bạn bè trung niên trên WeChat này."
Tưởng Trạch kéo ống quần Lâm Nhạc Nhạc xuống, sau đó đứng lên: "Đi thôi."
Lâm Nhạc Nhạc cúi đầu liếc nhìn chân mình, rất không vui, bực mình buồn bực đi đến thang máy.
Thang máy đến tầng một trung tâm thương mại, trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch cảm nhận được bầu không khí lễ Giáng Sinh.
Tính toán thời gian, một ngày sau là lễ Giáng Sinh.
Lâm Nhạc Nhạc đi vài bước đã nhìn thấy không dưới hai cô gái đeo đồ trang sức Giáng sinh.
Nhớ đến thói quen ẩm thực của Tưởng Trạch, cậu quay đầu hỏi hắn: "Anh thích đón lễ Giáng Sinh không?"
Cậu cảm thấy chắc là Tưởng Trạch thích, không thì sao ăn cơm lại có tác phong của nước ngoài như vậy được.
Không ngờ Tưởng Trạch lại lắc đầu: "Anh không thích."
Lâm Nhạc Nhạc không có hảo cảm cũng chẳng có ác cảm với lễ Giáng Sinh, nhưng nghe thấy Tưởng Trạch nói như vậy, cậu vẫn rất hiếu kỳ: "Vì sao ạ?"
Giọng điệu và thần sắc của Tưởng Trạch vẫn rất bình thản, nhưng lời hắn nói ra làm cho Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy khổ sở.
"Sau khi mẹ anh di dân sang nước ngoài thì hay gọi điện cho anh vào lễ Giáng Sinh, nhưng quan hệ của hai mẹ con anh xa lạ, không thể nói được nói mấy câu.
Chắc là do nguyên nhân này nên sau đó bà ấy không gọi điện cho anh nữa.
Trước đây có lẽ vì nguyên nhân này cho nên anh không thích Giáng Sinh, bây giờ hình như không có cảm giác gì." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nghĩ như vậy, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy hoàn cảnh lớn lên của Tưởng Trạch có thể nói là ưu việt, lại có thể nói khiếm khuyết.
Ba thì không có trách nhiệm, mẹ đẻ cũng không quan tâm.
Bề ngoài dù kiên cường độc lập bình tĩnh cỡ nào, khuyết thiếu phương diện tình cảm chung quy cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho trẻ con.
"Em cũng không thích." Lâm Nhạc Nhạc đứng ở tay vịn nói với Tưởng Trạch, "Em thích đón tết Đoan ngọ Trung thu Tết âm."
Lâm Nhạc Nhạc nói đến đây dừng một chút, tiếp theo nhìn xung quanh, xác định khoảng cách người xung quanh đủ xa rồi cậu mới tiếp tục nhỏ giọng nói với Tưởng Trạch, "Sau này chúng ta kết hôn sẽ ăn Tết với nhau.
Ba và chú em cũng tốt lắm, họ nấu cơm cũng ngon, chúng ta có thể đốt pháo hoa nữa.
Anh thích đốt pháo hoa không?"
Chuyện kết hôn này, Lâm Nhạc Nhạc nói như thể đương nhiên.
Bởi vì cậu mở máy gian lận, biết mình và Tưởng Trạch không chỉ kết hôn, thậm chí còn có thể sinh một em bé.
Nhưng đối với Tưởng Trạch, thần sắc của Lâm Nhạc Nhạc lúc này vừa tự nhiên lại vừa nghiêm túc, dùng câu đơn giản nói "sau này chúng ta kết hôn" lại đâm thẳng vào lòng hắn.
Nhà của hắn vẫn không hoàn chỉnh, không ấm áp, vì thế Lâm Nhạc Nhạc mời hắn, đồng thời cho hắn một lựa chọn mới.
Hắn có thể xây dựng một gia đình ấm áp lại đầy đủ cùng Lâm Nhạc Nhạc, đó là tương lai của hắn và cậu, hắn không cần phải dung nhập vào gia đình thối nát này nữa.
Tưởng Trạch ngẩn người, khẽ cười.
Hắn nhìn Lâm Nhạc Nhạc, nâng tay sờ hai má cậu, sau đó nhẹ giọng đáp: "Ừ."
Lúc hắn quay lại thành phố S đã là gần mười giờ tối.
Tưởng Trạch gặp được Tưởng Thành Bình cũng về muộn ở phòng khách dưới nhà.
Hai ba con đã không gặp mặt được một khoảng thời gian, một người đứng ở phòng khách một người đứng ở cầu thang, nhìn nhau một lát.
Tưởng Thành Bình mở miệng nói: "Về rồi à?"
Tưởng Thành Bình không quan tâm Tưởng Trạch đi đâu, lại càng không để ý.
Tưởng Trạch cởi áo khoác, thuận miệng đáp: "Vâng."
Hai ba con chẳng muốn nói chuyện với nhau lắm.
Nhưng ngay trước khi Tưởng Trạch vào phòng bếp, biến mất trong tầm nhìn Tưởng Thành Bình, ông chợt mở miệng: "Có kết quả DNA rồi, nó là anh con thật."
Anh của Tưởng Trạch trong miệng Tưởng Thành Bình, là người lúc nghỉ hè sau khi vào biệt thự bị Tưởng Trạch đánh gãy một chân.
Tưởng Trạch dừng chân, hắn quay đầu lại nhìn Tưởng Thành Bình, sắc mặt không hề có chút gợn sóng: "Rồi sao?"
Tưởng Thành Bình không bận tâm việc mình có thêm một thằng con trai, mà hai ba con cũng biết rõ người anh kia chẳng có chút bản lĩnh nào.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Cho nên năm nay ba định đón mẹ con nó về đây ăn tất niên."
Tưởng Trạch không biết trước khi gặp Lâm Nhạc Nhạc hắn nghe thấy thế sẽ có tâm trạng gì, nhưng hắn biết ít nhất sẽ không phải chẳng có cảm xúc gì như hiện tại.
Khóe miệng của hắn cong lên trong bóng tối, hắn bất cần: "Tùy ba."
Dù sao hắn đã có chỗ tốt hơn để đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...