Bình tĩnh kiềm chế, tự chủ nhẫn nại, cảm xúc này chắc chắn là tích cực.
Nhưng rất đơn điệu.
Ban đầu sự đơn điệu này không rõ ràng, thậm chí Tưởng Trạch không phát hiện, nhưng Lâm Nhạc Nhạc cơ hồ là đối lập với tất cả cảm xúc ấy.
Cậu toàn khuyết điểm nhỏ, tràn ngập tỳ vết, nhưng mà cậu lại làm nổi bật sự không thú vị đơn điệu của Tưởng Trạch.
Đối với Tưởng Trạch, Lâm Nhạc Nhạc gần như là sự hoàn mỹ bị sự không hoàn mỹ bao vây lấy.
Trước kia Tưởng Trạch vẫn cảm thấy mình không thể xác định tương lai mình với Lâm Nhạc Nhạc đi được bao xa, mà giờ dần dần hắn cảm thấy mình không thể xác định hắn có thể cho phép cậu vắng mặt trong tương lai của mình hay không.
Hắn không muốn cậu vắng mặt.
Lâm Nhạc Nhạc ngồi trong xe buồn chán, nói xong mấy câu chờ Tưởng Trạch trả lời, nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy hắn nói gì.
Có mấy cô gái hàng trước quay đầu lại lén nhìn cậu.
Cậu cẩn thận nhỏ giọng hỏi: "Alo, anh còn đó không?"
"Có." Tưởng Trạch đáp lại, làm cho Lâm Nhạc Nhạc yên tâm hơn chút.
"Vậy sao anh không nói lời nào?" Lâm Nhạc Nhạc nhíu mày, cậu cảm thấy lời vừa nãy rất hay, lại sát đề, bạn trai nghe thấy vậy phản ứng bình thường không phải cảm động à.
Cậu chỉ chờ hắn cảm động.
"Lâm Nhạc Nhạc." Tưởng Trạch nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, bỗng nhiên trịnh trọng gọi tên cậu.
Lâm Nhạc Nhạc theo bản năng theo ngồi thẳng người: "Hả?" Sau đó chỉ chờ Tưởng Trạch cảm động lên tiếng.
Tưởng Trạch bình tĩnh lại, quả nhiên mở miệng nói một câu dài.
"Về trường học lên mạng ít thôi đọc nhiều sách vào.
Ngày mai anh gửi sách tham khảo cho em, làm xong gửi lại cho anh, anh chữa cho em."
Anh bị điên hả???
Lâm Nhạc Nhạc thiếu chút nữa rút tai nghe ra vứt ra ngoài cửa sổ, vừa rồi cậu tự làm mình cảm động, thế mà với hắn lại đàn gảy tai trâu.
Hắn không hề cảm động chút nào, thậm chí còn muốn gửi bài tập cho mình để an ủi.
Tưởng Trạch thật sự là quá đáng ghét!
Biểu cảm của mấy cô gái kia càng thêm hóng hớt.
Lâm Nhạc Nhạc nhịn, vùi hai má vào khăn quàng cổ, sau đó nhỏ giọng nói: "Ở chỗ công cộng em không muốn mắng anh, em sẽ ghim anh đấy."
Cậu nói xong tắt cuộc gọi đi luôn, đỡ phải Tưởng Trạch mở miệng nói mấy câu không chừng làm cho cậu tức hộc máu luôn.
Tưởng Trạch nói được là làm được, ngày hôm sau đã gửi sách tham khảo, lại còn gửi chuyển phát nhanh.
Buổi sáng xuất phát từ thành phố S, chưa đến buổi tối đã về đến trường trung học phổ thông số 16, một thùng đầy ắp, cân lên chắc khoảng năm cân.
Bạn cùng bàn của Lâm Nhạc Nhạc đi lấy hàng chuyển phát thuận tay mang về giúp cậu, để trong lớp làm cho không ít bạn học nhìn mà ngây người.
Lúc mang đồ vào vừa hay thầy chủ nhiệm vào lớp, thấy một đám học sinh túm tụm lại ông còn tưởng đang làm gì, đi đến nhìn thấy Lâm Nhạc Nhạc ngồi ở giữa mặt đang khổ sở vô cùng.
"Các em đang làm gì thế?" Chủ nhiệm lớp còn tưởng là có bạn bắt nạt cậu, nhưng cảm giác lại không giống lắm.
Bạn cùng bàn của Lâm Nhạc Nhạc nói: "Sách mà Lâm Nhạc Nhạc mua thầy ạ, đang bóc."
Chủ nhiệm lớp nhìn, mắt sáng lên: "Mấy cuốn sách này rất tốt." ông nhìn các học sinh hóng hớt xung quanh, nói, "Các em học tập Lâm Nhạc Nhạc đi, đừng cứ suốt ngày chơi bời với yêu sớm nữa." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc im lặng, cậu nói với chủ nhiệm lớp thế nào đây? Nói tất cả sách tham khảo này là trái đắng vì yêu sớm à?
Cậu cảm thấy đau ngực.
Bạn học vốn đang hóng hớt vội tản ra, coi như vừa nãy không nghe thấy lời của chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp dùng ánh mắt xem trọng học sinh nhìn Lâm Nhạc Nhạc, cực kỳ vui mừng: "Rất tốt, Lâm Nhạc Nhạc, thầy biết em sẽ thi vào trường công lập."
Lâm Nhạc Nhạc nhìn đống sách mà giận, nhưng lại không thể biểu hiện ra trước mặt chủ nhiệm lớp.
Ai bảo lúc trước cậu vội vàng tạo hình tượng, giờ rút về cũng không còn kịp rồi, chỉ đành làm bộ nghiêm túc gật đầu: "Vâng thầy, em sẽ nghiêm túc học tập."
Sau đó đi bẻ đầu Đại ma vương.
Vì chuyện này, liên tiếp hai ba ngày Lâm Nhạc Nhạc thờ ơ với Tưởng Trạch, biểu hiện cụ thể là buổi tối trước khi ngủ không khuyến khích Tưởng Trạch chụp ảnh cho mình.
Không phải chỉ là cơ bụng thôi sao, Lâm Nhạc Nhạc xoa bụng mình, một ngày nào đó chính cậu cũng sẽ có.
Phải nói rằng, Lâm Nhạc Nhạc làm những bài mà trường trung học phổ thông số 16 không yêu cầu, bây giờ làm sách mà Tưởng Trạch gửi đến cũng hiểu những cuốn sách này rất tốt.
Đằng nào cũng làm quen tay rồi, làm bài gì mà không phải làm chứ.
Mỗi môn mỗi ngày Lâm Nhạc Nhạc đều làm một đề, tính như vậy trừ giờ tự học, thậm chí thời gian đi tiểu của cậu cũng chặt chẽ, buổi tối ngã lên giường chỉ muốn ngủ ngay.
Nhưng cậu không thể ngủ ngay, bởi vì buổi tối Tưởng Trạch còn muốn kiểm tra.
Mỗi ngày Lâm Nhạc Nhạc làm đề rồi gửi lại quá phiền, hơn nữa hầu hết đáp án tham khảo không có lời giải cụ thể.
Ngày ngày cậu so đáp án xong là gửi bài mình làm sai và bài làm đúng nhưng chưa rõ cách giải cho Tưởng Trạch, sau đó hắn làm lại một lần trên giấy cho cậu, ngày hôm sau dành thời gian gửi cho cậu, tránh nửa đêm quấy rầy cậu ngủ.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cứ như thế, nội dung hai người trao đổi mỗi ngày nhiều hơn trước, hơn nữa còn phong phú hơn.
Nhưng Lâm Nhạc Nhạc vẫn muốn bẻ đầu Đại ma vương, móng heo không biết lãng mạn tuyệt thế.
Mãi mới chịu đựng đến cuối tuần.
Lúc Lâm Nhạc Nhạc ra cổng trường vẫn đang ngáp.
Nhưng cuối tuần cậu tuyệt đối không làm bài.
Cậu có nguyên tắc rõ ràng, bình thường dù vất vả thế nào cũng chẳng sao, nhưng trong một tuần phải có một ngày nghỉ ngơi, không thì máy móc cũng phải hỏng, càng đừng nói là trẻ con được nuông chiều từ bé như cậu.
Cậu hoàn toàn không biết là được nuông chiều từ bé có vấn đề gì, cậu cảm thấy người có số, phải hưởng phúc nhiều.
Theo giờ hẹn với ba Lâm, Lâm Nhạc Nhạc ngồi xe đến quảng trường Nhân Dân.
Lúc cậu đứng ở trên xe bus lắc lư, Tưởng Huy nhắn tin.
Đại quái thú: Anh dâu.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Sao thế?
Đại quái thú: Gần đây cậu thân thiết với anh tớ à?
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Hỏi xàm xí, yêu đương mà không thân thiết được chắc?
Đại quái thú: Anh tớ đối tốt với cậu thật.
Lâm Nhạc Nhạc đọc những lời này, nhăn mày lại, nói linh tinh.
Độ này Đại ma vương như Chu Bái Bì, mình như đứa ở, tốt chỗ nào?
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Suốt ngày chỉ đốc thúc tớ học bài, cậu cảm thấy tốt thì lĩnh về đi.
Đại quái thú: Haiz, nếu anh tớ đốc thúc tớ học hành như thế thì nhất địnhtớ sẽ lội ngược dòng.
Mà nếu người khác biết cậu không biết phúc như thế, tớ nói cho cậu nhé, một đống người như chúng tớ vội vàng cho anh tớ đốc thúc đấy.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Thế được, tớ nói một tiếng cho anh cậu, bảo anh ấy cho cậu sự quan tâm đồng dạng.
Tưởng Huy giả ngầu thất bại, chạy vội: À ừm ờ, mẹ tớ gọi tớ ăn cơm, off trước đây.
Xe bus dừng ở điểm đỗ quảng trường Nhân Dân, Lâm Nhạc Nhạc xuống xe trong dòng người chen lấn.
Hai bên ngã tư đường vẫn tràn ngập bầu không khí ngày lễ hơn cả cuối tuần trước.
Kể ra cũng phải, lễ Giáng Sinh chỉ có hai ngày, theo góc độ buôn bán coi như là ngày đại sự của quốc gia.
Nhưng đối mặt với không khí sung sướng như vậy, sắc mặt Lâm Nhạc Nhạc hơi có chút ngưng trọng.
Bạn trai cậu không giống như là người muốn đón ngày này, thậm chí còn hy vọng cậu làm thêm mấy bộ đề.
Nghĩ như thế, Lâm Nhạc Nhạc lại sợ đến lúc đó quà Tưởng Trạch tặng cho cậu là bộ đề thi đại học.
Ba Lâm và chú Lâm đã chờ ở nhà ga, đặc biệt là ba Lâm, kiễng chân suốt nửa ngày trời.
Khi thấy Lâm Nhạc Nhạc xuống xe, y cười tươi, đón cậu: "Nhạc Nhạc, ở đây."
Cuối tuần này Lâm Nhạc Nhạc nghiêm túc học hành, tuy vẫn ăn ngủ như bình thường, nhưng lại phải nghĩ nhiều, người trông gầy đi.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ba Lâm là người đầu tiên nhận ra: "Sao con gầy đi thế? Cằm xiên người ta được kia kìa."
Lâm Nhạc Nhạc bị y dọa vội vàng sờ cằm mình, tưởng mình gầy thành mặt rắn.
Nhưng sờ mãi, vẫn sờ được một tầng mỡ dày.
Lúc này cậu mới yên tâm, sau đó nói với ba Lâm: "Làm gì có, không phải ạ."
Chú Lâm đứng ở cạnh nhìn kỹ, lúc này rất công bằng: "Hình như gầy đi chút, nhưng vẫn còn nọng cằm."
Lâm Nhạc Nhạc che cằm mình, nghiêm khắc sửa đúng, "Ai nói chứ, con không biết nọng cằm là cái gì."
"Cũng phải." chú Lâm gật đầu, "Trước đây ba cằm cơ mà.
Ái dà, cười lên thấy răng không thấy mắt, giấu hết vào thịt, sinh thằng nhóc như con không dễ gì mà."
"Đó là gánh nặng ngọt ngào, trẻ con mập chút mới khỏe mạnh, sinh con là việc nhỏ." ba Lâm nói.
Y không thích con mình bị người ta nói, mặc dù đối với thể chất của họ, sinh con còn khó hơn phụ nữ bình thường.
Lâm Nhạc Nhạc đứng cạnh lắc đầu: "Ba à, chú nói đúng.
Sinh con không dễ, mỗi một bà mẹ sinh con đều rất vĩ đại.
Các bà mẹ đã trải qua rất nhiều đau khổ, chúng ta phải tán dương và thông cảm với sự đau khổ này."
Trước kia Lâm Nhạc Nhạc không quá cảm động với chuyện này lắm, nhưng trong thế giới này tương lại cậu sẽ có một ngày như vậy, cậu nghĩ thôi đã cảm thấy bụng mình đau.
Ba Lâm nghe mà xót mũi, cảm thấy tìm khắp đời này không ra đứa thứ hai săn sóc như con mình.
Nếu con y còn nhỏ, y muốn ôm Lâm Nhạc Nhạc hôn một cái.
Chú Lâm cũng không mở miệng chọc Lâm Nhạc Nhạc, cảm thấy cái khác không được, ít nhất cậu vẫn có lương tâm.
Ông chỉ nói: "Đi ăn cơm thôi, muốn ăn gì con nói đi."
Lâm Nhạc Nhạc tìm một nhà hàng nhỏ gọi đại vài món, sau đó ngồi chờ đồ ăn.
Cậu lấy găng tay mua từ cuối tuần trước ra.
Đưa cho ba Lâm và chú Lâm mỗi người một đôi, Lâm Nhạc Nhạc nói: "Con dùng tiền tiêu vặt mua, sau này con kiếm được tiền sẽ phụng dưỡng hai người."
Ba Lâm siết găng tay trong tay, hốc mắt đỏ bừng: "Ba được hưởng phúc của Nhạc Nhạc sớm vậy rồi."
Ánh mắt chú Lâm nhìn Lâm Nhạc Nhạc cũng không bình thường.
Đứa nhỏ này thật sự là trưởng thành hơn trước kia nhiều.
Lâm Nhạc Nhạc nghe mà ngại ngùng, với cậu một đôi găng tay là chuyện cực kỳ nhỏ.
Ba Lâm chú Lâm nuôi cậu lớn, còn nuôi tốt như vậy, căn bản không phải chuyện nhỏ.
Huống chi cậu còn rút từ tiền tiêu vặt ra, cũng giống như ba và chú tự mua cho mình.
Cậu hạ quyết tâm, sau này đi làm kiếm tiền, chuyện đầu tiên là phải hiếu thuận ba và chú..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...