Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công


Tưởng Huy nhịn trái nhịn phải, tới trước tối đi ngủ vẫn nhịn không được.

Cậu ta cân nhắc không rõ sao anh mình lại thiên vị Lâm Nhạc Nhạc như thế?
Xuất phát từ việc làm em trai của Tưởng Trạch mười sáu năm lại một lần cũng không được đãi ngộ như thế, Tưởng Huy cảm thấy mình đặc biệt ghen tị.

"Anh, anh rốt cuộc cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc tốt chỗ nào?" Tưởng Huy cảm thấy mình và Lâm Nhạc Nhạc cũng kém không nhiều lắm mà.

Giống nhau thích chơi game, giống nhau học tập không tốt, tuổi chiều cao cũng không kém nhiều lắm, ngay cả tính cách cũng rất hợp.

Hai tay Tưởng Trạch gõ bàn phím nhanh, cũng không quay đầu lại nói: "Anh không cảm thấy cậu ta tốt chỗ nào."
Tưởng Huy nửa điểm cũng không tin: "Anh không thấy cậu ta tốt, vậy sao anh đối tốt với cậu ta như vậy?"
Tưởng Trạch ngừng động tác một chút, lúc này mới quay đầu về nhìn Tưởng Huy hỏi: "Anh đối tốt với cậu ta chỗ nào?"
"Anh chưa bao giờ mắng cậu ta, hơn nữa làm gì cũng đặc biệt chiếu cố cậu ta, thậm chí còn chủ động quan tâm cậu ta."
Cậu ta nói như vậy thật ra làm Tưởng Trạch sửng sốt: "Anh có sao?"
Tưởng Trạch kỳ thật căn bản không chú ý động cơ và nguyên nhân hành vi của mình, càng không miệt mài theo đuổi mình đối với Lâm Nhạc Nhạc rốt cuộc chỗ nào đặc biệt.

"Anh có." Tưởng Huy nói chắc nịch.

Tưởng Trạch nhíu mày, một lần nữa quay đầu lại gõ chữ, miệng thản nhiên nói: "Vậy coi như anh có đi, rồi sao?"
Rồi sao?
Tưởng Huy bị Tưởng Trạch hỏi nghẹn, anh mình bình thản thừa nhận như vậy, cậu ta thật ra không biết nói như thế nào.

Nghẹn nửa ngày, Tưởng Huy chỉ có thể lộn về phòng mình ngủ.

Mà ánh mắt Tưởng Trạch dừng ở màn hình máy tính, nhìn như tập trung kỳ thật lại có chút đăm chiêu.


Chính hắn cũng không thật sự nghĩ tới mình đối với Lâm Nhạc Nhạc là thái độ gì, rất nhiều hành động cũng là tùy tính làm thôi, Tưởng Huy nhắc tới như vậy làm cho Tưởng Trạch cũng suy nghĩ một lát.

Tưởng Trạch dựa vào lưng ghế, tầm mắt ngưng ở khung chat, nhưng lực chú ý đã hoàn toàn dời đi.

Hắn cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc rất thú vị cũng rất mới mẻ, điểm này không thoát được, cần phải nói xuống chút nữa có cái gì, Tưởng Trạch tự cho là cũng không có phần.

Lâm Nhạc Nhạc tuy rằng thái độ làm người nhát cáy, nhưng là một người tự tin lại sáng sủa.

Tưởng Trạch ở trong cuộc sống tiếp xúc quá nhiều người cẩn thận lấy lòng và dụng tâm kín đáo, cũng bởi vậy Lâm Nhạc Nhạc so sánh với những người đó càng độc đáo, độc đáo như vậy lại thêm một ít đơn thuần thú vị, trung hoà lên tính cách rất khó không làm Tưởng Trạch thích.

Về phần cái khác......!
Tưởng Trạch nhăn mày lại chậm rãi buông ra, tay hắn một lần nữa cầm chuột, sau một lát quyết định không rối rắm vấn đề này nữa, một lần nữa giao lưu với người bên kia máy tính.

Lâm gia.

Lâm Nhạc Nhạc ngồi trên giường than thở, sắp sầu muốn chết.

Lâu như vậy cậu còn chưa làm tốt quan hệ với Tưởng Minh, trên thực tế lại ngay cả lời thân thiết cũng chưa nói được vài câu.

Nếu dùng tỉ lệ phần trăm tình yêu của hai người để triển lãm, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy có thể tiến độ trước mắt ngay cả 1/100 cũng không đến.

Nếu muốn nâng cao hảo cảm đến độ có thể sinh con, vậy thì lao lực xiết bao?
Cậu đang nghĩ ngợi, ba Lâm lại đến nói chuyện với cậu. 
"Nhạc Nhạc, ngày mai ba và chú muốn lên thành phố xem nhà, con muốn đi cùng không? Ba mang đồ ăn đi, con muốn ăn gì cũng được."
Lâm Nhạc Nhạc mặc dù hơi tham ăn, nhưng tưởng tượng đến tiến độ cảm tình của mình với Tưởng Minh, lại cảm thấy mình thật sự không có thời gian đi ra ngoài thả lỏng lêu lổng.

Cậu chỉ có thể nhịn đau lắc đầu nói, "Ba, ba với chú đi đi, con ở nhà chăm chỉ học tập, hai ngày nay con học có chút thành quả."

Chú Lâm đứng ở cửa nghe thấy câu này của Lâm Nhạc Nhạc, vội vàng thò đầu vào xác nhận với Lâm Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, con không đi thật?"
Lâm Nhạc Nhạc gật đầu: "Con lừa chú làm gì?"
Chú Lâm há miệng cười, khó được ôn hòa nói với Lâm Nhạc Nhạc: "Ngày mai nếu đói thì đến siêu thị lấy đồ mà ăn, trên đường nhớ ra muốn ăn gì thì nhắn WeChat cho chú cũng được, chú mang về cho con."
Lời này săn sóc, nhưng Lâm Nhạc Nhạc bị chú mình đùa sợ, cũng không dám cảm động, chỉ nói với ba mình: "Ba, ngày mai ba chú ý an toàn đấy, con xem dự báo thời tiết hình như có bão tới."
Ba Lâm nghe, cảm thấy cũng không quá an toàn, quay đầu nói với chú Lâm: "Lâm Duệ, hay là vài ngày nữa chúng ta đi sau?"
Chú Lâm nói: "Chúng ta cũng không phải ở vùng duyên hải, hàng năm cũng chỉ bị ảnh hưởng bão một chút, khi nào thì có gió to? Lá cây trong nhà cũng không thổi được, có cái gì phải sợ."
Lúc chú Lâm nói lời này vẫn còn nhìn Lâm Nhạc Nhạc, chỉ sợ Lâm Nhạc Nhạc lâm thời đổi ý lại nói muốn đi theo cùng, ánh mắt kia bởi vậy không quá hiền lành.

Lâm Nhạc Nhạc trừng ông một cái, nhìn cháu làm gì? Cậu biết ngay mấy câu lúc trước của chú không phải thật lòng.

Ba Lâm vẫn bị thuyết phục, rốt cục cũng đứng dậy đi.

Lâm Nhạc Nhạc ngã đầu trở lại giường, trong lòng cũng tính toán chuyện ngày mai.

Chú và ba cậu sáng sớm đi buổi tối quay về, nói không chừng cơm chiều cũng không quay về ăn.

Nói như vậy cậu có thể ở Tưởng gia ăn hai bữa cơm, càng có thể một ngày ngâm mình ở bên kia.

Có thời gian đầy đủ như vậy, Lâm Nhạc Nhạc nghĩ lại, mình dù thế nào cũng phải lợi dụng, phải bồi dưỡng ra cảm tình với Tưởng Minh.

Kết quả không nghĩ đến, ngày hôm sau Lâm Nhạc Nhạc kích động chạy đến Tưởng gia, dì Lý vừa thấy Lâm Nhạc Nhạc là cười nói với cậu: "Nhị thiếu gia và tam thiếu gia hôm nay ra ngoài cả rồi, có thể phải buổi tối mới về.

Nhưng cháu yên tâm, đại thiếu gia ở nhà đấy."
Mặt Lâm Nhạc Nhạc nhất thời suy sụp xuống.

Tưởng Trạch ở nhà có liên quan gì với cậu, Tưởng Trạch cũng không phải chồng cậu, lại càng không cần cậu tiến công chiếm đóng.


Aiz, xem ra thời gian ngày này lại là chỉ có thể lãng phí rồi.

Cậu đi vào trong viện ngẩng đầu nhìn trời, lúc này bầu trời đã dần dần bao phủ mây đen, lá cây trong viện theo gió cuốn lên.

Mà Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy tâm tình của mình hiện tại chẳng khác gì thời tiết này, thất vọng, âm u, bi thương.

Mà dì Lý không thấy tâm tình của Lâm Nhạc Nhạc, càng đoán không ra tâm tình của Lâm Nhạc Nhạc.

Bà từng gặp mấy đứa nhỏ bên cạnh đại thiếu gia, không có ai là không muốn kết bạn với đại thiếu gia.

Chẳng qua thật đúng là khó được có người làm cho đại thiếu gia Tưởng Trạch để mắt.

Hơn nữa Lâm Nhạc Nhạc bình thường nói ngọt cũng có lễ phép, dì Lý cũng rất thích cậu, lúc này lại càng nguyện ý đẩy Lâm Nhạc Nhạc một phen.

Cho nên không đợi Lâm Nhạc Nhạc đi ra từ tình tự thất vọng, dì Lý đã lên lầu lại đi xuống.

"Nhạc Nhạc ơi." Dì Lý đứng ở cầu thang vẫy vẫy tay với Lâm Nhạc Nhạc, "Dì đi lên nói với đại thiếu gia rồi, cậu ấy nói cháu tùy thời cũng có thể đi lên."
Lâm Nhạc Nhạc mất đi phương hướng một ngày đang chuẩn bị bước chân về nhà làm trạch nam ngây ngẩn cả người: "Hả?"
Dì Lý thấy thần sắc cậu ngạc nhiên, mình cũng nghi hoặc: "Cháu không phải tìm đại thiếu gia phụ đạo bài vở à?"
Bên ngoài một trận gió lạnh thổi tới, mang đi hệ thống sưởi hơi mùa hè, thổi trúng Lâm · đời thăng trầm · Nhạc Nhạc phát run.

Sinh tử có số, Đại ma vương đã biết mình đến đây rồi, còn tưởng rằng mình tới tìm hắn phụ đạo bài vở, Lâm Nhạc Nhạc cũng không có cách trực tiếp quay đầu bước đi.

Cậu một bước thành ba bước đi lên, nhịn không được thở dài một hơi ở cửa phòng Tưởng Minh, sau đó nhìn chằm chằm cửa phòng khép hờ của Tưởng Trạch oán niệm.

Nếu không phải Tưởng Trạch, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình cũng sẽ không hai lần trước mặt Tưởng Minh bị bắt nói ra lời nói hoàn toàn trái lương tâm, chỉ sợ đây cũng tạo thành hiểu lầm giữa cậu cùng Tưởng Minh.

Nói cách khác, hiện tại quan hệ của cậu và Tưởng Minh giậm chân tại chỗ tại chỗ không có tiến triển, hoàn toàn chính là Tưởng Trạch hại.

Hùng hồn mà người thì gan bé, Lâm Nhạc Nhạc cau mày một tay đẩy cửa phòng Tưởng Trạch ra. 

Trong phòng Tưởng Trạch chỉ mặc một cái quần lót, tay đang cầm một cái sơ mi chưa kịp mặc, nghe thấy âm thanh quay đầu xem, mặt không chút thay đổi còn khí thế rào rạt đối diện với Lâm Nhạc Nhạc.

Lâm Nhạc Nhạc không kịp liếc mắt nhìn mặt Tưởng Trạch, bản năng gay đã bị thân thể tốt đẹp làm kẻ khác hít thở không thông của Tưởng Trạch hấp dẫn tầm mắt.

Một cái quần lót căn bản che không được cái gì, thân hình Tưởng Trạch cao lớn, cả người cơ thể rắn chắc lại tinh tráng, hormone quả thực đập vào mặt mà đến, trực tiếp làm Lâm Nhạc Nhạc choáng váng, tim trong ngực cơ hồ là bùm bùm nhảy ra, hai má cơ hồ là nháy mắt đỏ lên.

Tưởng Trạch chỉ liếc mắt nhìn Lâm Nhạc Nhạc một cái rồi thu hồi ánh mắt, hắn tùy tay mặc áo sơ mi, lại xoay người nhặt quần trên giường lên mặc.

Lâm Nhạc Nhạc đời trước 22 tuổi, dù ngây thơ cũng chỉ là chưa từng thấy người thật, cày phim lại là chuyên gia.

Chỉ là cày phim vô số cũng so ra kém nam thần vô luận giới nào cũng có thể tính là đồ ăn như Tưởng Trạch ở trước mặt mình trực tiếp nửa thân trần mặc quần áo kích thích.

Tưởng Trạch duỗi tay, tim Lâm Nhạc Nhạc đập nhanh, Tưởng Trạch xoay người, máu mũi của Lâm Nhạc Nhạc sắp phụt ra.

Chờ Tưởng Trạch cài cúc áo, Lâm Nhạc Nhạc rốt cục cố gắng tỉnh lại lý trí của mình, bắt buộc mình bứt ra khỏi vũng bùn này.

Cậu dùng sức lui hai bước đi đến ngoài cửa, lại dùng tay vỗ vỗ mặt đỏ bừng của mình.

Cơ thể đẹp có thể thưởng thức, nhưng sự thật tàn khốc càng phải nhận rõ á!
Lâm Nhạc Nhạc lặp lại với mình trong lòng, một hồi lâu rốt cục xem như bình tĩnh lại.

Mà Tưởng Trạch trong phòng lúc này cũng đi ra, đang tựa vào cạnh khung cửa nhìn Lâm Nhạc Nhạc. 
Lâm Nhạc Nhạc quay đầu lại nhìn hắn, vừa xem như thuyết phục mình, vừa xem như chặt đứt quan hệ với Đại ma vương, cậu nói: "Em đến tìm anh hai chơi!"
"À." hai tay Tưởng Trạch vòng qua ngực, biểu tình thanh thản, ngữ khí không cao không thấp nói, "Tôi còn tưởng cậu đến tìm tôi chơi."
Tới tìm tôi chơi......!
Tìm tôi chơi......!
Tìm tôi chơi......!
Nửa câu sau giống như quỷ mỵ hình thành hồi âm ở tai Lâm Nhạc Nhạc, lại kết hợp bộ dáng nửa thân trần của Tưởng Trạch vẫn chưa tiêu tán trong đầu, Lâm Nhạc Nhạc nhìn Tưởng Trạch mà mình quả thực là sắp điên rồi.

A a a a a a a, anh là ma quỷ à!?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui