Sau Khi Xuyên Thành Đá Lót Đường Tôi Chỉ Muốn Gây Dựng Sự Nghiệp


Ngồi lên xe, Úc Vi Tinh tháo khẩu trang, nghiêng người về phía Tần Hành Hàn cười tươi, "Anh đợi lâu chưa?"
   "Không, anh cũng mới đến một lúc thôi." Tần Hành Hàn nhìn cậu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mắt cậu, "Mệt lắm à?"
   Bây giờ Úc Vi Tinh không trang điểm, hoàn toàn để mặt mộc, quầng thâm dưới mắt hơi nặng.
   Đầu ngón tay ấm áp của Tần Hành Hàn chạm vào mắt cậu, tai Úc Vi Tinh nóng lên, cậu gạt tay Tần Hành Hàn ra, ngồi thẳng, cố gắng giữ bình tĩnh, "Cũng tạm ổn, chỉ là cảnh quay tuần này hơi nhiều thôi, nhưng từ ngày mai trở đi, em có thể nghỉ một tuần, ngày nào cũng được ngủ rất lâu."
   Chiếc Maybach từ từ khởi động, lái ra khỏi bãi đỗ xe, Tần Hành Hàn nhìn đôi tai ửng đỏ của cậu, lặng lẽ cong môi, "Ừm, nghỉ thêm vài ngày."
   Ghế trong xe rất thoải mái, nhiệt độ điều hòa vừa phải, lại không cảm thấy rung lắc, Úc Vi Tinh ngồi một lúc, mí mắt không khỏi bắt đầu díp lại.
   Không lâu sau, cậu tựa đầu vào cửa sổ, mơ màng ngủ say.
   Phát hiện Úc Vi Tinh đã ngủ, Tần Hành Hàn tắt đèn trong xe.
   Chiếc Maybach ra khỏi đường phụ, đi lên cầu vượt, trên đó không có đèn đường, chỉ có ánh đèn xe thỉnh thoảng từ phía đối diện lướt qua, lúc sáng lúc tối.
   Tần Hành Hàn quay đầu lại, dưới ánh sáng chập chờn, ngũ quan của Úc Vi Tinh thỉnh thoảng ẩn trong bóng tối, nhưng dù không nhìn thấy, hắn vẫn có thể phác họa rõ ràng hình dáng của Úc Vi Tinh trong đầu.
   Có lẽ cửa sổ xe quá cứng, không thoải mái lắm, lông mày Úc Vi Tinh nhíu lại, mí mắt khẽ run, như sắp tỉnh dậy.
   Tần Hành Hàn thuận tay cởi áo khoác đặt làm riêng trị giá hàng triệu, gấp lại đặt lên bảng điều khiển trung tâm, sau đó nhẹ nhàng ôm Úc Vi Tinh, đặt đầu cậu lên áo khoác.
   Dường như ngửi thấy mùi hương của Tần Hành Hàn trên áo khoác, Úc Vi Tinh cọ cọ má vào đó, lông mày giãn ra, khóe miệng cũng cong lên.
   Tần Hành Hàn cúi đầu, im lặng nhìn, đột nhiên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má cậu, ngay sau đó, ngón tay bị Úc Vi Tinh nắm lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay.
   Đáy mắt chứa đầy ý cười, hắn không rút ngón tay ra, cứ để Úc Vi Tinh nắm suốt quãng đường.
   ...
   Úc Vi Tinh ngủ rất say, đến ngoài khu biệt thự vẫn chưa tỉnh, Tần Hành Hàn không nỡ đánh thức cậu, nhỏ giọng dặn tài xế, đi vòng vòng quanh đây một lát.
   Tài xế làm theo.
   Úc Vi Tinh thật sự rất mệt, cậu vẫn không dậy, cho đến khi điện thoại trong túi reo lên, mới mơ màng tỉnh dậy, vô thức lẩm bẩm, "Tần Hành Hàn?"
   Ánh đèn đường chiếu vào từ bên ngoài, ánh mắt Tần Hành Hàn vô cùng dịu dàng, hắn khẽ "ừm" một tiếng.
   Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên, Úc Vi Tinh chợt tỉnh táo, cậu ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi, liền bắt máy, "Anh, sao vậy?"
   Đột nhiên nhận ra tay kia của mình đang nắm một ngón tay của Tần Hành Hàn, đầu cậu đầy dấu chấm hỏi.
   ??
   Sao cậu lại nắm tay Tần Hành Hàn?

   Vừa nói chuyện với Úc Dạ Bạch, cậu vừa nhìn Tần Hành Hàn với ánh mắt khó hiểu.
   Tần Hành Hàn cử động cánh tay đã tê cứng, lại chỉ vào điện thoại của cậu, ra hiệu nói chuyện xong rồi hãy nói với hắn.
   Úc Vi Tinh nghĩ lại thấy cũng đúng, tập trung nói chuyện với Úc Dạ Bạch.
   Nghe thấy Úc Dạ Bạch hỏi đã gần 12 giờ rồi, sao vẫn chưa về, cậu sững người, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, con đường này đã đi qua khu nhà cậu.
   Đoán được lý do, trong lòng cậu cảm thấy ngọt ngào, lúm đồng tiền bên môi cũng hiện ra.
   "Sắp đến rồi." Cậu trả lời.
   Cúp máy, Úc Vi Tinh quay sang nhìn Tần Hành Hàn, cười nói, "Sao không gọi em dậy?"
   Lại nhìn chiếc áo vest đắt tiền mà hắn dùng làm gối, khóe miệng cậu càng không kìm được cong lên, cậu cầm lấy ôm vào ngực, "Em mang về, giặt sạch rồi trả lại cho anh."
   Tần Hành Hàn cong môi, "Được."
   Câu hỏi trước đó, trả lời hay không trả lời cũng như nhau, Úc Vi Tinh hiểu, Tần Hành Hàn cũng biết cậu hiểu.
   Hiểu trong lòng.
   Tài xế quay đầu xe ở ngã tư phía trước, xe chạy về khu biệt thự, Úc Vi Tinh hạ cửa sổ xuống để bảo vệ ở cổng nhận diện khuôn mặt, thuận lợi vào trong.
   "Muộn rồi, anh có muốn ở lại nhà em không?" Nhà họ Úc đã gần ngay trước mắt, Úc Vi Tinh hỏi.
   "Thôi, sáng mai anh có một cuộc họp rất sớm, không tiện lắm."
   Tần Hành Hàn lại lấy ra một món quà từ cặp tài liệu bên cạnh, đưa đến trước mặt cậu, "Chúc mừng em, được đề cử giải nam diễn viên xuất sắc của Giải thưởng Hoa Tinh."
   Úc Vi Tinh sợ hắn lại tặng một món đồ quý giá, "Là gì vậy?"
   Tần Hành Hàn cười nhẹ, "Lần này không đắt."
   Hắn mở ra cho Úc Vi Tinh xem, là một chiếc bút ký của thương hiệu W, "Đây là dòng Phồn Hoa, mang ý nghĩa chúc phúc, hy vọng em có thể đạt được ước nguyện, ngày càng tốt hơn."
   Mặc dù W cũng là một thương hiệu xa xỉ, nhưng bút của họ đa số có giá từ vài nghìn đến vài chục nghìn tệ, cũng may, Úc Vi Tinh thở phào nhẹ nhõm.
   Cậu nhận lấy, "Em sẽ dùng nó để ký tên."
   "Đúng rồi, em cũng có quà cho anh." Quà được đặt trong vali, cần xuống xe lấy từ cốp sau, vừa lúc tài xế dừng xe, cậu mở cửa bước xuống.

   Lấy hai món quà từ trong vali ra, cậu đặt vào ngực Tần Hành Hàn, ánh mắt hơi lảng tránh, "Một là quà lưu niệm, một mô hình đất sét nhỏ rất dễ thương...!dù sao em cũng thấy rất dễ thương.

Còn một món nữa là đồng hồ của thương hiệu A, hôm đó em nhìn thấy, thấy rất hợp với anh, nên đã mua."

   Không đợi Tần Hành Hàn xem, cậu đã vẫy tay, "Em vào nhà đây, anh lái xe cẩn thận nhé, đến nơi thì báo cho em một tiếng."
   Rồi giúp hắn đóng cửa xe.
   Tần Hành Hàn: "..."
   Hắn mỉm cười lắc đầu, đợi Úc Vi Tinh vào nhà rồi mới bảo tài xế lái xe đi.
   Tài xế bật đèn trong xe lên, Tần Hành Hàn mân mê hộp quà, ánh mắt rất dịu dàng.
   Mở cả hai hộp ra, mô hình đất sét chỉ to bằng bàn tay, hơi thô ráp, không giống đồ thủ công mỹ nghệ, mà giống như tự làm, Tần Hành Hàn cầm nó trong tay, nhìn mô hình đất sét giống hệt mình, bật cười.
   Tinh Tinh của hắn sao lại đáng yêu đến vậy?
   Cẩn thận đặt mô hình đất sét vào chỗ an toàn, hắn lại cầm chiếc đồng hồ lên.
   Chiếc đồng hồ này không phải là sản phẩm đang bán trên thị trường, có lẽ là được đặt làm riêng, Tần Hành Hàn vừa nhìn đã nhận ra nhà thiết kế của nó.
   Trong bộ sưu tập của hắn, cũng có tác phẩm của người này.
   Mà mời nhà thiết kế này thiết kế, giá cả không hề thấp hơn chiếc trâm cài áo mà hắn đã tặng trước đó.
   Tần Hành Hàn hiểu được suy nghĩ của Úc Vi Tinh, rất thích tính kiêu ngạo này của cậu.
   Khuỷu tay hắn chống lên bảng điều khiển trung tâm, khẽ cười, nửa cưng chiều nửa bất đắc dĩ nói một câu: "Bé ngốc."
   —
   Bé ngốc kiêm nhóc lừa đảo Úc Vi Tinh, vui vẻ bước vào nhà, liền thấy anh trai mình khoanh tay dựa vào tường, ánh mắt trêu chọc nhìn cậu.
   "Anh còn tưởng em mất tích luôn rồi, hóa ra là đi hẹn hò với Tần Hành Hàn?"
   Úc Vi Tinh suy nghĩ một lát, không phản bác, dù sao cũng coi như hẹn hò.

Nếu không cậu sẽ không đồng ý để Tần Hành Hàn cố tình đi đường vòng đến sân bay đón cậu, cậu hoàn toàn có thể tự bắt xe của công ty về.
   Thấy Úc Vi Tinh không phản bác, Úc Dạ Bạch hơi khựng lại: "...!Sao em không cãi lại như mọi khi nữa?"
   Thay xong giày, Úc Vi Tinh ngẩng đầu, lắc đầu nói: "Những gì anh nói ở một mức độ nào đó, cũng coi như là thật."
   Úc Dạ Bạch: "!!!"
   "Khoan đã," Anh bối rối, "Hai người bên nhau rồi à? Từ khi nào? Trước đó không phải vẫn chưa sao? Sao em không nói gì cả? Chuyện quan trọng như vậy mà..."
   Úc Vi Tinh ngắt lời anh, "Anh, bình tĩnh đã, bọn em chưa ở bên nhau."

   "?" Úc Dạ Bạch càng thêm hoang mang, "Vậy còn hẹn hò?"
   Úc Vi Tinh nói: "Không ở bên nhau cũng có thể hẹn hò mà."
   Úc Dạ Bạch vô cùng kinh ngạc, anh đặt hai tay lên vai Úc Vi Tinh, nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt nghiêm túc, "Vi Tinh, không thể làm trai đểu đâu đấy, hiểu không?"
   "...!Anh hiểu lầm rồi." Úc Vi Tinh dở khóc dở cười giải thích, "Bọn em thích nhau, chỉ là chưa tỏ tình, chưa chính thức ở bên nhau thôi."
   Úc Dạ Bạch thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì được."
   Nhận lấy vali từ tay em trai, giúp cậu mang lên phòng trên lầu, anh lại hỏi: "Đã lưỡng tình tương duyệt rồi, sao không ở bên nhau? Là vì Tần Hành Hàn ư?"
   Vừa nói, ánh mắt anh đã lộ ra vẻ lạnh lùng.
   Úc Vi Tinh dừng bước, "Không phải anh ấy, là em."
"Hả?" Tối nay thật sự có nhiều điều Úc Dạ Bạch không hiểu, đầu óc anh đầy dấu chấm hỏi.
   Họ đứng trên cầu thang, cậu thấp hơn Úc Dạ Bạch hai bậc, ngẩng đầu, "Anh, anh thấy em thế nào? Ý em là, bỏ qua lớp kính lọc của anh đi, nói thật lòng."
   Điều này Úc Dạ Bạch không biết phải nói ra sao? Em trai cục vàng của anh đương nhiên là tốt ở mọi mặt rồi.

Đặc biệt là một năm trở lại đây, thật sự quá tốt.
   Thấy Úc Dạ Bạch khó xử, Úc Vi Tinh cười, "Vậy không nói em nữa, nói về Tần Hành Hàn đi, anh thấy anh ấy thế nào?"
   Mặc dù Úc Dạ Bạch cảm thấy hắn là "con heo" đã cướp đi đứa em trai bé bỏng của mình, nhưng cũng phải thừa nhận, Tần Hành Hàn là một người tài giỏi.

Hắn thật sự xuất sắc.
   Anh bĩu môi, nói bốn chữ, "Giỏi nhất, xuất sắc nhất" (数一数二/mình ghi nghĩa ra luôn)
   Úc Vi Tinh gật đầu đồng ý, cậu lại bước tiếp, đi hết mấy bậc thang cuối, đi dọc theo hành lang đến phòng mình, mở cửa, bật đèn.
   "Chính vì anh ấy rất xuất sắc, nên em cũng phải cố gắng, em không thích chênh lệch quá lớn với người yêu.

Đây không phải là tự ti, chỉ là em có lòng tự trọng, em thích gặp nhau ở đỉnh cao."
   Cậu quay đầu cười với Úc Dạ Bạch, "Anh, vì vậy em không muốn bên nhau ngay, anh ấy tôn trọng em, đang đợi em gật đầu."
   Cuối cùng Úc Dạ Bạch cũng hiểu.
   Anh nghĩ, như vậy cũng tốt.
   Không ai muốn mình kém hơn người yêu, huống chi Úc Vi Tinh là nghệ sĩ, đối tượng lại là Tần Hành Hàn.
   Cậu vẫn chưa có thành tích gì, một khi chuyện tình cảm bị lộ ra, dư luận chỉ gây bất lợi cho cậu, trên mạng có những kẻ rất xấu xa, có thể bịa đặt chuyện rồi chẳng cần chịu trách nhiệm gì cả.
   Nhưng nếu cậu đủ xuất sắc, bỏ xa những người khác, đứng đủ cao, đủ xa, những người đó sẽ không nói gì nữa.
   Vui mừng nhìn em trai mình, Úc Dạ Bạch rất rất cảm khái, "Em đã trưởng thành thật rồi, đối với tình cảm cũng chín chắn hơn nhiều.


Anh ủng hộ em."
   ...
   Có lẽ vì đã ngủ một giấc trên đường về, sau khi Úc Vi Tinh tắm xong, không hề thấy buồn ngủ.
   Cậu nằm sấp trên giường, cầm điện thoại nói chuyện với Tần Hành Hàn.
   Tần Hành Hàn vừa về đến nhà.
   Ôm một cái gối vào ngực, Úc Vi Tinh cười tươi như hoa.
   [Úc Vi Tinh]: Anh thích quà không?
   [Tần Hành Hàn]: Rất thích.
   [Tần Hành Hàn]: Em làm mô hình đất sét đó mất bao lâu?
   [Úc Vi Tinh]: Không lâu lắm, khoảng hai tuần.
   [Úc Vi Tinh]: Có giống không? Em nắm bắt được thần thái của anh rất tốt đấy.
   Đột nhiên Tần Hành Hàn gọi video đến, Úc Vi Tinh thấy vậy, đổi tư thế, ngồi dựa vào đầu giường, mắt sáng long lanh, lại hỏi một lần nữa: "Có giống không?"
   "Giống," Ánh mắt Tần Hành Hàn dịu dàng nhìn cậu, "Tinh Tinh rất giỏi."
   Tinh, Tinh Tinh?
   Úc Vi Tinh ngẩn người, mạch đập đột nhiên tăng nhanh, đỏ ửng nhanh chóng lan lên má.
   "Sao anh lại gọi em như vậy?"
   Giọng Tần Hành Hàn dịu dàng, "Không thể gọi như vậy sao?"
   Cậu vùi mặt vào gối, chỉ để lộ đôi mắt, trong đó chứa đầy ý cười, "Thôi được, em cho phép."
   --------------------
   Tác giả có lời muốn nói:
   [Đang sửa]
   Hẹn gặp lại vào ngày mai, hôn gió ~
   —
   Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ 2022-11-25 22:01:56 đến 2022-11-26 23:28:07 nhé ~
   Cảm ơn tiểu thiên sứ đã tưới dịch dinh dưỡng: Mộng £ 3 bình;
   Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui