Quay chụp cùng ngày, Úc Vi Tinh cùng trợ lý của mình đi đến tổng bộ.
Bọn họ đến sớm, "Chủ bên A" còn đến sớm hơn.
Tiếp đãi bọn họ là người phụ trách nhãn hiệu "Thường hoan hỉ" tiểu thư Lâm Tiêu Mân, cô là một cô gái rất trẻ, cười rộ lên rất có lực tương tác, đương nhiên mọi người đối với cô sẽ có thiện cảm.
Sau khi làm quen nói chuyện, Úc Vi Tinh nhìn Lâm Tiêu Mân, luôn cảm thấy cô có chút quen mắt, giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Sự nghi ngờ trong mắt cậu bị Lâm Tiêu Mân phát hiện, dường như biết cậu đang nghĩ gì, cô mỉm cười nói: "Chúng ta đã gặp nhau một lần."
Quả nhiên.
Chỉ là ở chỗ nào?
Úc Vi Tinh nghĩ nghĩ, cũng trực tiếp hỏi, cô chớp chớp mắt đáp: "Mấy ngày trước, hóng gió trên đình núi."
Nghe vậy, Úc Vi Tinh cẩn thận nhớ lại, hình ảnh trong đầu cậu ngày hôm đó giống như một bộ phim điện ảnh có cả Tần Hành Hàn lướt qua, đột nhiên cậu nhớ ra cô gái nhìn cậu trước khi rời đi...!Hình như là Lâm Tiêu Mân.
"Lúc đó cô nhận ra tôi?" Úc Vi Tinh bối rối.
"Đúng vậy.
" Lâm Tiêu Mân tự tay pha trà, đặt một tách trước mặt Úc Vi Tinh, "Anh đồng ý nhận đại ngôn này, tôi cũng thẳng thắn thành khẩn nói cho anh hay, do ngày đó tôi nhìn thấy anh, mới nhớ đến chuyện tìm anh, bởi vì anh quá bắt mắt, có thể khiến người ta liếc mắt một cái đã thấy, tôi cần hiệu quả như vậy."
Úc Vi Tinh sững sờ, "Lúc ấy tôi đội mũ, đeo khẩu trang.
"
"Ánh mắt, khí chất, dáng người, 3 thứ này của anh đều không che đi được." Lâm Tiêu Mân duyên dáng nhấc chân, chống khuỷu tay lên tay ghế sofa, tò mò hỏi: "Nhân tiện, lúc đó bên cạnh anh có một người đàn ông, có phải là bạn của anh không? Anh ấy cũng rất đẹp trai.
"
Úc Vi Tinh nhìn cô, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, cô thật sự không biết Tần Hành Hàn, cậu gật đầu: "Ừm, là bạn tôi, anh ấy không phải nghệ sĩ."
Lâm Tiêu Mân tiếc nuối mà buông tiếng thở dài, "Như vậy sao, tôi còn tưởng có thể thông qua quan hệ của anh, đem anh ấy mời đến."
Úc Vi Tinh: "..."
Lòng cô tham a.
Uống xong vài tách trà, Lâm Tiêu Mân liếc nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian đã gần hết, liền đứng dậy: "Đi thôi, nhiếp ảnh gia chắc hẳn đã đến rồi."
Úc Vi Tinh khịt mũi, đứng dậy đi theo cô.
Đến studio, đội ngũ nhiếp ảnh gia đã đến, Lâm Tiêu Mân giới thiệu hai người, sau khi chào hỏi xong, Úc Vi Tinh dẫn trợ lý đi trang điểm.
Chụp ảnh quảng cáo sản phẩm vào buổi sáng, sau đó quay quảng cáo một phút vào buổi chiều.
Tạo kiểu xong, Úc Vi Tinh đi ra khỏi phòng thay đồ, cậu thay một bộ quần áo màu hồng, tóc cũng được nhuộm một màu vàng cam ấm áp của hoa mai, phối hợp với lớp trang điểm, cả người thoạt nhìn mềm mại ngọt ngào.
Trước ống kính, cả hai tay Úc Vi Tinh cầm một đĩa trái cây đầy kẹo, quay mặt sang một bên, nở nụ cười rạng rỡ nhất.
Úc Vi Tinh thật sự rất đẹp, cười lại càng đẹp hơn.
Đôi mắt cậu sáng ngời mà trong suốt, khóe miệng được phác họa thành một độ cung nhạt, ý cười liên miên tan vào đáy mắt, giống như đóa hoa đầu mùa nở ra vào mùa xuân trên cánh đồng sau khi tuyết mùa đông tan đi, sau đó, mùa xuân đến, trời đất khôi phục một mảnh sinh cơ dạt dào.
Lâm Tiêu Mân đứng bên cạnh khoanh tay, nhìn chăm chú Úc Vi Tinh trước ống kính, đôi mắt sáng ngời.
40 vạn này rất đáng giá!
Cảm giác ống kính của Úc Vi Tinh rất mạnh, giá trị nhan sắc cao, lập thể ngũ quan tinh xảo, có thể chịu được mọi góc chụp, trực tiếp chụp sát mặt cũng có thể, nhiếp ảnh gia đã lâu không chụp được một người mẫu hoàn hảo như vậy, càng chụp càng nghiện, chụp xong vài bộ ảnh vẫn chưa đã thèm.
Y muốn mời Úc Vi Tinh làm người mẫu của mình, nhưng vài năm nay y vẫn chưa có kế hoạch để triển khai, y không khỏi muốn tự bóp cổ mình, y có linh cảm vài năm nữa Úc Vi Tinh nhất định sẽ bay cao bay đến vị trí mà y không thể mời nổi.
Tháo nắp bình giữ nhiệt ra, nhiếp ảnh gia nhấp một ngụm trà hoa cúc cẩu kỷ, thở dài nói với Lâm Tiêu Mân, "Người cô mời chụp đại ngôn quá đáng giá, chỉ cần nhìn mặt cậu ấy, nếu tôi là người tiêu thụ tôi cũng sẽ mua."
Lâm Tiêu Mân dè dặt gật đầu, nhưng trong lòng cô thật sự rất vui vẻ, trong lòng như có một đám người tí hon nhảy lên thảm cỏ múa.
Ai nói không phải đâu, lần này cô thật sự nhặt được đại bảo bối.
......
Buổi chiều cũng quay quảng cáo trong trường quay, chi phí xuất ngoại cảnh cũng lớn hơn, kinh phí của Lâm Tiêu Mân không đủ, nên có thể quay thì quay.
Góc nhìn căn phòng do cô nhờ một người bạn thiết kế giùm, thành phẩm rất tuyệt, một thế giới cổ tích mộng ảo có một ngôi nhà kẹo, mọi người chưa vào, chỉ nhìn cửa, đã ngửa thấy mùi hương ngọt ngào, ngửi được không khí toàn là vị ngọt của kẹo.
Trong quá trình quay, Úc Vi Tinh còn có một bạn diễn là một bé gái siêu cấp đáng yêu.
Cô bé tên là Nhạc San San, năm nay cô bé 6 tuổi, cô bé không phải sao nhí, mà là con gái của em họ Lâm Tiêu Mân -- để tiết kiệm tiền, Lâm Tiêu Mân thật sự rất vất vả.
Nhạc San San đã thay đồ xong, được mẹ dẫn ra khỏi phòng thay đồ, nhìn thấy Úc Vi Tinh, có chút xấu hổ nhanh chóng núp sau lưng mẹ, qua vài giây lại thò cái đầu nhỏ ra, đánh giá Úc Vi Tinh.
Úc Vi Tinh ngồi xổm xuống, thân thiện nhìn cô bé cười cười, "Chào em, San San, rất hân hạnh được làm quen."
Nhạc San San xấu hổ nhấp môi cười, gọi một tiếng "Anh", sau đó mạnh dạn đi ra từ phía sau mẹ, nhìn Úc Vi Tinh: "Anh trai là hoàng tử sao?"
Úc Vi Tinh sửng sốt, "Hả? "
Nhạc San San ôm mặt, ngọt ngào mềm mại nói: "Bởi vì hoàng tử lớn lên siêu cấp đẹp trai."
Được khen đương nhiên sẽ vui, Úc Vi Tinh cười, nhìn cô bé chớp chớp mắt, "Anh không phải hoàng tử, là ông già Noel, đợi chút nữa sẽ biến ra cho em rất nhiều rất nhiều kẹo."Nhạc San San vốn có một đôi mắt tròn xoe đáng yêu, nghe xong, đôi mắt tròn xoe kia càng mở to, tràn đầy mong đợi.
Đáng yêu quá đi.
Úc Vi Tinh không nhịn được vươn tay xoa nhẹ tóc cô bé.
Sau khi trêu chọc cô bé xong, Úc Vi Tinh đứng dậy, khẽ mỉm cười với mẹ cô bé, gật đầu, đi đến ghế nghỉ chân của mình ngồi xuống, cầm kịch bản quảng cáo lên đọc.
Theo sự ngọt ngào, mộng ảo mà kẹo mang lại, kịch bản quảng cáo là một câu chuyện cổ tích rất đơn giản: cậu đóng vai "Anh trai Noel, đến nhà cô bé, cho cô bé một giấc mơ."
Mặc dù câu chuyện đơn giản, nhưng khi quay phim lại phát hiện có vấn đề, Nhạc San San vốn rụt rè nhút nhát, đây là lần đầu tiên đối mặt với nhiều máy ảnh và ống kính như vậy, tay chân và biểu cảm của cô bé rất cứng ngắc, lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng cô bé chưa một lần tự nhiên ngã xuống.
Sau khi quay một giờ liên tiếp vẫn không đạt, cô bé không vui, được mẹ bế lên, chôn mặt ở vai mẹ, nói thế nào cũng không chịu quay lại.
Đạo diễn, Lâm Tiêu Mân thay phiên nhau thuyết phục cô bé, mẹ cô bé cũng tiếp tục giảng đạo lý, nhưng cô bé lại không để ý, bĩu môi che lỗ tai.
Úc Vi Tinh trang điểm xong, thấy Nhạc San San ngồi bên cạnh mẹ, trên tay cầm búp bê thỏ, hai tay nắm lấy tai thỏ, rầu rĩ không vui, Úc Vi Tinh liếc nhìn hoa chuông dùng để trang trí trong bình hoa cách đó không xa, cậu nhờ trợ lý lấy một bông.
Nhận lấy bông hoa, Úc Vi Tinh đi đến trước mặt Nhạc San San, ngồi xổm xuống, tầm mắt đối diện với cô bé, "San San, anh biến ma thuật cho em được không?"
Cuối cùng Nhạc San San cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn lộ ra kinh ngạc, "Anh trai lớn sẽ biến ma thuật?"
"Sẽ." Giọng điệu của Úc Vi Tinh rất nhẹ, dỗ dành nhóc con, "Biến một bông hoa cho San San nhé?"
Nhạc San San gật đầu thật mạnh, ánh mắt sáng ngời nhìn cậu.
"Nhìn kỹ." Úc Vi Tinh dứt lời, giơ tay tùy ý búng một cái, trong tay xuất hiện một đóa hoa chuông, cậu mỉm cười đưa cho Nhạc San San.
Nhạc San San há to miệng "Oa" một tiếng, nhận lấy hoa sau đó xoay người đưa cho mẹ, cuối cùng cũng khôi phục sức sống, "Mẹ, nhìn kìa, hoa."
Thấy tâm trạng con gái khôi phục, mẹ Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nàng mỉm cười sờ mặt con gái: "Ừm, mau cảm ơn anh."
Giọng nói của Nhạc San San thanh thúy, "Cảm ơn anh."
Mẹ Nhạc cũng nói: "Cảm ơn."
Úc Vi Tinh mỉm cười, "Không khách khí."
Lâm Tiêu Mân sau khi liên lạc với đạo diễn trở về, thấy cháu gái nhỏ đã vui vẻ, nói chuyện cười đùa với mẹ, ngạc nhiên, liền kéo trợ lý sang một bên hỏi.
Trợ lý đem sự việc kể lại một lần, chia sẻ đoạn video nàng quay cho Lâm Tiêu Mân, cuối cùng cũng không nhịn xuống được phát ra tiếng hoa si, "Lúc anh ấy biến ra hoa thật sự quá đẹp trai, a a a a --"
Lâm Tiêu Mân: "..."
Nhưng cô cũng phải thừa nhận cậu thật sự rất đẹp trai.
"Gửi video cho tôi một phần." Cô nhìn trợ lý nói.
Trợ lý chớp chớp mắt, nhanh chóng gật đầu, "Ừm ừm."
Lâm Tiêu Mân lại đến gần cháu gái nhỏ, nhẹ nhàng nói chuyện với cô bé, hy vọng cô bé có thể tiếp tục quay, tâm trạng Nhạc San San rất tốt, nguyện ý nghe cô nói chuyện.Lại qua mười phút, cuối cùng Nhạc San San cũng đồng ý quay tiếp.
7 giờ tối, cuối cùng cũng quay quảng cáo xong.
Lâm Tiêu Mân đã đặt nhà hàng trước, còn mời đội ngũ quảng cáo, nhóm nhiếp ảnh gia và Úc Vi Tinh ăn tối với hai người phụ trách dự án kia, ban đầu còn có Nhạc San San và mẹ cô bé, nhưng Nhạc San San chỉ là một nhóc con sáu tuổi, mệt mỏi cả một buổi chiều, đã bắt đầu mệt rã rời, nên bọn họ không đi.
Suy xét đến việc Úc Vi Tinh là nhân vật công chúng, Lâm Tiêu Mân đã đặt một nhà hàng tư nhân cao cấp, đồ ăn ngon, tính riêng tư cũng cao.
Ngồi xuống ghế lô ở lầu 3, đồ ăn vừa đưa đến nơi, Lâm Tiêu Mân liền nâng ly kính rượu, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.
Lần này, không chỉ giá cả đại ngôn của Úc Vi Tinh thấp, mà ngay cả máy quay và đạo diễn cũng cho cô một mức giá thân thiện, điều này cô thực sự biết ơn.
Lâm Tiêu Mân là một cô gái, cô chủ động nâng ly kính rượu, mọi người không muốn cũng phải uống, nhưng có ly rượu này mở đầu, "Văn hóa bàn tiệc" lập tức khởi động.
Đạo diễn và người quay phim vốn dĩ thích uống rượu, nhưng nghĩ đến việc Lâm Tiêu Mân là một cô gái trẻ không thể uống rượu nên có phần kiềm chế, thấy cô có thể uống, liền không băn khoăn nữa.
Bọn họ đều uống hết, Úc Vi Tinh đương nhiên cũng phải uống.
Tửu lượng của Úc Vi Tinh thật ra rất tốt, cậu không có hậu trường không có bối cảnh, một đường tự mình đi lên, không biết cậu đã tham gia bao nhiêu bữa tiệc, đã uống bao nhiêu lần bao nhiêu lần nôn ra.
Sau khi uống nhiều hơn, tửu lượng cũng được nâng cao.
Tuy nhiên, "Úc Vi Tinh" của thế giới này rõ ràng không có kinh nghiệm, "cậu" cũng không cần thấp hèn tham gia tiệc, uống rượu cầu xin cho mình một cơ hội.
Kinh nghiệm của linh hồn vô pháp sử dụng ở thể xác, vậy nên "Úc Vi Tinh" sẽ không uống rượu, cậu cũng sẽ không uống.
Cho nên sau khi vừa uống vài ly rượu vang đỏ, Úc Vi Tinh đã hơi say, hai má đỏ bừng, đầu óc nặng nề.
Cậu nói xin lỗi, đứng dậy đi vào toilet, tính rửa mặt cho tỉnh táo một chút, sau đó lại gọi điện cho Chu Lẫm, bảo gã đến đón.
Trợ lý Cốc Nghi Tuyên chỉ là một cô gái, nếu lỡ cậu quá say không thể đi tiếp, cô cũng không thể đỡ cậu được.
Toilet nằm ở cuối hành lang, đầu óc Úc Vi Tinh vẫn còn minh mẫn, nhưng cơ thể cậu không kiểm soát được, mỗi bước đi đều cảm thấy dưới chân mềm nhũn, như thể giây tiếp theo cậu sẽ ngã xuống.
Cậu đành phải đi thật chậm.
Đi qua chỗ ngoặt, cửa một gian phòng phía trước đột nhiên mở ra, hai người đàn ông đi ra, hai người vốn dĩ đang nói chuyện, sau khi nhìn thấy Úc Vi Tinh thì dừng lại.
Một người nhìn thẳng vào cậu, khịt mũi nói: "Đã lâu không gặp, Úc Vi Tinh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...