Gài kỹ đai an toàn, khởi động xe, Úc Vi Tinh mới đột nhiên nhớ ra chuyện mình căn bản không biết địa chỉ của Úc trạch.
Trong tiểu thuyết không viết rõ ràng, cậu là người nửa đường xuyên đến, cũng không kế thừa ký ức của nguyên chủ...!Cho nên muốn cậu về như thế nào?
Úc Vi Tinh một lần nữa tắt lửa, nắm vô lăng lâm vào trầm tư.
Một giây sau, cậu nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại di động đặt ở bên cạnh lên, click mở app cơm hộp, nhìn thấy địa chỉ chính xác đến số nhà, cậu nhẹ nhàng thở ra.
May mắn thay nguyên chủ cũng sẽ gọi đồ ăn mang đi, cậu mới tránh khỏi vận mệnh ngủ ngoài đường vào buổi tối.
Theo địa chỉ hướng dẫn, Úc Vi Tinh lái xe ra khỏi bãi đỗ xe công viên, đồng thời lui vào dòng xe cộ.
Biệt thự của Úc gia nằm ở vành đai 3 thành phố D, cách con phố náo nhiệt nhất chỉ cách đó hơn mười phút đi bộ, bên ngoài tiểu khu náo nhiệt bên trong yên tĩnh, xây dựng xa hoa.
Từ cửa chính tiểu khu đi vào, lại trải qua một đợt an ninh, mới chính thức bước vào khu biệt thự.
Biệt thự ở đây cũng không nằm cạnh nhau, mỗi tòa đều mang theo vườn hoa thật lớn, cách nhau rất xa, tính riêng tư rất mạnh.
Úc gia ở trong cùng một tòa nhà, cửa sắt nghệ thuật đóng lại, hai bên tường đá bò đầy Nguyệt Quý, chủ nhà chắc hẳn đã chọn loại giống chịu nhiệt, cho dù là mùa hè, vẫn nở rộ diễm lệ.
Nguyệt quý:
Mấy đóa Tường Vi ôm số nhà, phía trên viết hai chữ rồng bay phượng múa: Úc trạch.
Tường vi:
Cảm ứng tự động chiếu vào biển số xe, cửa thiết kế nghệ thuật tự động mở ra, Úc Vi Tinh lái vào, sau khi đỗ xe xong, lại ở trong xe chuẩn bị tâm lý, mở cửa xuống xe.
Vườn hoa bật mấy ngọn đèn đất, ánh đèn không đủ sáng, nhưng cũng không tối, mà vào đêm khuya lại có vẻ quạnh quẽ.
Đèn đất:
Phía trước biệt thự còn sáng đèn, Úc Vi Tinh đi vào, ở cửa huyền quan chuẩn bị thay giày, phía trước bỗng nhiên xuất hiện tiếng bước chân, lập tức một giọng nữ dịu dàng vang lên: "Là cục cưng sao?"
Giọng nói quen thuộc ẩn sâu trong trí nhớ truyền đến, Úc Vi Tinh ngẩn ra, ngón tay cuộn lại, đại não trống rỗng.
Lâu sau, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía người này.
Đó là một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, giống với cậu năm hoặc sáu phần, nhưng đường nét không có sự sắc bén nam tính, nhu hòa mượt mà hơn, khuôn mặt tràn đầy dịu dàng từ ái.
Đó là khuôn mặt của mẹ cậu.
Nhưng mẹ và ba của cậu, khi cậu sáu tuổi đã qua đời vì một trận lở đất.
"Mẹ..." Úc Vi Tinh không dám lớn tiếng, sợ phá vỡ giấc mộng đẹp này.
Bạch Trân sửng sốt một giây, "Mẹ ở đây.
"
Đến gần hơn hai bước, bà nhìn cậu, giọng điệu chứa đựng sự quan tâm nồng đậm, "Làm sao vậy cục cưng, có người bắt nạt con sao, con nói cho mẹ biết, mẹ thay con dạy dỗ nó."
Nghe xong, đầu mũi Úc Vi Tinh chua xót, tham lam nhìn chăm chú vào mẹ, không nhịn được lại gọi một tiếng, giọng nói đè nén, mang theo nức nở rõ ràng, "Mẹ."
Bỗng nhiên lại tiến về phía trước một bước, cúi người ôm lấy đối phương.
Người mẹ trong vòng tay có nhiệt độ cơ thể, nhịp tim, là sự tồn tại thật sự.
Úc Vi Tinh cúi đầu, cuối cùng không kìm nén được nước mắt chảy ra.
Bạch Trân tùy ý anh ôm, lòng bàn tay đặt ở lưng anh, an ủi vỗ nhẹ.
"Mẹ, Vi Tinh, hai người đứng đây làm gì?" Thanh âm khó hiểu từ phía sau vang lên, là xa lạ, Úc Vi Tinh trong nháy mắt bị kéo trở về hiện thực, cậu giơ tay lau mắt, buông Bạch Trân ra, xoay người.
Người nói chuyện là anh trai của nguyên chủ, Úc Dạ Bạch.
"Anh."
Úc Vi Tinh gọi Úc Dạ Bạch một tiếng.
Úc Dạ Bạch ngẩn người, kinh ngạc nhìn Úc Vi Tinh.
Úc Vi Tinh chưa bao giờ gọi y là "anh".
Phản ứng lại, khóe miệng y nhếch lên, cố gắng bình tĩnh, không căng thẳng, dứt khoát cúi đầu đổi giày, giọng điệu nhẹ nhàng đáp lại vẫn hiện ra vài phần vui vẻ, "Ừm.
"
Không bỏ qua biểu cảm Úc Dạ Bạch biến hóa, ánh mắt Úc Vi Tinh cũng cong cong theo.
Úc Dạ Bạch quả thật rất thương em trai, chỉ là một cái xưng hô thay đổi, sẽ cảm thấy vui mừng.
Úc Dạ Bạch cũng rất đẹp, nhưng không phải xinh đẹp như Úc Vi Tinh, là diện mạo tương đối thiên về nhã nhặn.
Y có chút cận thị, trên sống mũi đeo một cặp kính không viền, vai rộng chân dài, một thân âu phục mặc trên người, tôn lên vẻ tuấn lãng đặc biệt.
Trong tiểu thuyết cũng không có quá nhiều miêu tả Úc Dạ Bạch, văn tự liên quan đến y chỉ có mấy trăm chữ, phân loại chỉ có mấy chữ: năng lực ngoại hình xuất chúng, nghiêm túc, cuồng em trai, tuổi xuân chết sớm.
Trên thực tế, kết cục của người Úc gia trong tiểu thuyết đều không tốt, bởi vì nguyên chủ thiếu chút nữa hại chết Tô Kiến Trần, triệt để đắc tội Tạ Vũ Khiêm.
Tạ Vũ Khiêm vì trả thù anh, đem phần lớn sinh ý của Úc gia cướp đi, trực tiếp dẫn đến chuỗi tài chính của Úc gia bị đứt gãy, Úc thị gần như phá sản, sau đó Úc Dạ Bạch và Úc Vạn Lý khi đi thành phố S tìm kiếm bạn bè trợ giúp, gặp phải tai nạn xe cộ, cấp cứu không hiệu quả tử vong.
Sau khi bọn họ qua đời, mẹ Úc buồn bực không vui, thân thể trở nên cực kỳ bất ổn, chưa đầy hai năm, cũng qua đời.
Cuối cùng chỉ còn lại nguyên chủ lẻ loi, tuy rằng 'cậu' còn sống, nhưng không khác gì đã chết, 'cậu' trơ mắt nhìn người nhà bởi vì 'cậu' gặp phải những chuyện này, tinh thần xảy ra vấn đề, nửa đời sau đều trải qua ở trong bệnh viện tâm thần.
Úc Vi Tinh không biết vì sao mình có thể có cơ hội mới, có thể xuyên vào trong sách, nhưng nếu cậu đã đến, sẽ không để kết cục Úc gia đi theo quỹ đạo ban đầu.
Cậu sẽ bảo vệ gia đình mình, trở lại đỉnh cao mà cậu đã đạt được.
Mặc dù tác giả là anti-fan cậu, viết cậu thành pháo hôi để trút giận, nhưng bây giờ cậu thực sự rất biết ơn cô.
Bởi vì ở thế giới này, tác giả anti-fan đã trả lại người nhà cho cậu, cậu đã từng vô số lần hy vọng có thể gặp lại cha mẹ, cuối cùng cũng có cơ hội.
Ba người đi vào phòng khách, Úc Vạn Lý ở trong phòng làm việc xử lý văn kiện cũng đi xuống.
Khi nhìn thấy ông, ánh mắt Úc Vi Tinh trở nên tham lam.
Úc Vạn Lý cũng là bộ dáng cha Úc.
Ông và Bạch Trân giống nhau, năm tháng chưa từng lưu lại quá nhiều dấu vết cho bọn họ, một người xinh đẹp, một người đẹp trai, trai tài gái sắc, trời đất tạo nên.
Úc Vi Tinh nghĩ, ở thế giới này, mẹ anh sẽ chọn ở chung với cha, chắc là cũng có nguyên do.
Mẹ anh từ khi sinh ra đã cuồng cái đẹp.
"Ba." Cuống họng của Úc Vi Tinh có chút run.
Ba Úc có chút kinh ngạc ánh mắt Úc Vi Tinh gắt gao đuổi theo ánh mắt của mình, trước kia Úc Vi Tinh cũng sẽ không nhìn ông như vậy, vừa cảm thấy vui vẻ, lập tức chú ý đến ánh mắt Úc Vi Tinh có chút hồng, rõ ràng vừa mới khóc qua, bước nhanh hơn, vài bước đến bên cạnh Úc Vi Tinh, ý bảo con trai lớn nhường đường, sau đó ngồi xuống.
"Sao cục cưng lại khóc, ai khiến con tủi thân?"
Ông cũng giống như Bạch Trân, cũng gọi nguyên chủ là "cục cưng".
Úc Vi Tinh biết nguyên nhân gọi như vậy, là bởi vì vợ chồng bọn họ muốn cho nguyên chủ biết, bọn họ thật sự yêu cậu, coi cậu như báu vật.
Đã từng vì sự nghiệp, bọn họ đành phải đem nguyên chủ giao cho ông nội mang theo, tuy rằng ông nội đối xử với cậu rất tốt, nhưng cuối cùng cha mẹ không ở bên cạnh, lại từng bị người ở trường bắt nạt mắng là thằng không cha không mẹ, cha mẹ cần anh trai mày không cần mày, mặc dù không phải sự thật, nhưng thật sự bị thương tổn.
Sau khi đón nguyên chủ về bên người, Úc Vạn Lý, Bạch Trân bởi vì áy náy, muốn bù đắp, vì thế tìm mọi cách chiều chuộng, che chở, làm sai cũng không nỡ đánh càng không nỡ mắng, muốn cái gì thì cho cái đó.
Dung túng như vậy, nguyên chủ trở thành bộ dáng kiêu căng, thuận tôi thì sống, bệnh vương tử nghiêm trọng.
Úc Vi Tinh lắc đầu, đang muốn mở miệng, Úc Dạ Bạch đột nhiên nói: "Là Tạ Vũ Khiêm sao?"
Giọng điệu có chút "hiền lành".
Úc Vi Tinh hoảng sợ, chỉ sợ Úc Dạ Bạch cuồng em trai quá mức, muốn thay cậu ra mặt, mặc dù lấy địa vị của Úc gia, căn bản không lay động được con voi Tạ gia này, nhưng cắn một miếng là được.
Cậu không thể để bất kỳ người nào trong nhà với Tạ Vũ Khiêm có quan hệ, nhất là làm bất cứ chuyện gì có thể đắc tội anh ta, "Không liên quan đến anh ta, là em phát hiện mình quá kém cỏi.
"
"Hôm nay em mới biết, thì ra Tô Kiến Trần ưu tú như vậy, em căn bản không thể so sánh với anh ấy, " Rũ mắt xuống, "Em chỉ là, thật sự thất tình."
Úc Vạn Lý và Bạch Trân nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ.
Nếu bị người bắt nạt, bọn họ còn có thể trả thù, nhưng là thất tình, đối phương không thích đứa nhỏ nhà mình, bọn họ cũng không thể ép buộc người ta thích.
Úc Dạ Bạch cũng trầm mặc.
"Ba, mẹ, anh, con không sao, chỉ là ý thức được chênh lệch quá lớn, có chút mất mát, vừa nãy khóc xong đã tốt hơn rồi, hơn nữa con cũng nghĩ thông suốt." Úc Vi Tinh một tay cầm Bạch Trân, tay kia nắm Úc Vạn Lý, lại nhìn Úc Dạ Bạch đối diện, "Sau này con sẽ không để mọi người lo lắng nữa, con sẽ chăm chỉ học tập, đóng phim thật tốt, sẽ không lãng phí thời gian như vậy nữa."
Nghe được hai chữ đóng phim, Úc Dạ Bạch cứng đờ.
Ký ức đau đớn của bộ phim truyền hình mà Úc Vi Tinh đóng vai lúc trước bắt đầu công kích y.
Em trai đêm nay hơi khác thường, nói muốn thay đổi cũng không giống nói dối, có lẽ có thể nghe được lời mình nói, Úc Dạ Bạch bắt đầu cố gắng khuyên em trai đổi nghề, "Trước đây em không phải cảm thấy hứng thú với thiết kế trang phục sao, trùng hợp tháng trước anh mua lại một studio thiết kế váy cưới phong cách cổ trang, em có muốn đi qua thử xem không?"
Y dừng một chút, lại lấy ra ảnh soái ca có giá trị nhan sắc cao trong phòng làm việc dụ dỗ, nhà bọn họ đều giống nhau, tất cả đều cuồng cái đẹp, "Trong phòng làm việc có không ít nam sinh đẹp trai, không kém Tạ Vũ Khiêm.
"
Úc Vi Tinh: "..."
Cậu nghe ra sự chờ mong trong lời nói của Úc Dạ Bach, nghĩ đến khả năng diễn xuất của nguyên chủ, chắc hẳn đã để lại cho y bóng ma.
"Không được, em muốn đóng phim."
Úc Dạ Bạch chưa từ bỏ ý định, "Bọn họ thật sự đều rất đẹp trai, cao một mét tám mấy, đường cong cơ bắp lưu loát, còn có cơ bụng, sáu múi, tám múi đều có! "
Y lấy điện thoại di động ra, lấy ra ảnh chụp chung của studio, "Em xem, không hề gạt em."
Úc Vi Tinh: "...!Anh, em thật sự muốn đóng phim."
Được rồi.
Úc Dạ Bạch thở dài.
Không sao, y có thể chịu đựng được, y có thể! Dù sao em trai đáng yêu như vậy, ừm hôm nay càng đáng yêu, gọi y là anh!
"Được, em thích thì diễn, muốn diễn cái gì thì diễn cái đó, không cần lo lắng cái khác, có anh."
Úc Vạn Lý gật đầu, "Đúng, cục cưng, có chúng ta."
Tuy rằng thái độ cưng chiều quá mức như vậy Úc Vi Tinh cũng không đồng ý, nhưng cậu phải thừa nhận, cái kiểu muốn cái gì thì cho cái đó, trong nhà mãi mãi ủng hộ cậu, để cậu đã cách mười mấy năm, một lần nữa trải nghiệm cảm giác hạnh phúc được người nhà cưng chiều.
"Ba, anh, cảm ơn," thu liễm biểu tình, cậu nghiêm túc mở miệng: "Nhưng sau này, con hy vọng hai người sẽ không nhúng tay vào nữa, con muốn thử xem có thể dựa vào mình đạt được thành tựu hay không."
Cậu cười rộ lên, "Con đã lớn, phải tự mình xông pha."
Cậu không phải nguyên chủ, không làm được tài nguyên cà ri.
Cậu có thực lực, cũng chỉ muốn dựa vào thực lực.
Úc Dạ Bạch muốn nói lại thôi, y không muốn đả kích tính tích cực của Úc Vi Tinh, hiếm khi em trai muốn thay đổi, nhưng diễn xuất của cậu thật sự quá tệ, hiện tại lại bị toàn bộ netizen bôi nhọ, nếu như không che chở, chỉ sợ sẽ không ai tìm cậu đóng phim.
Cùng ba liếc mắt nhìn nhau, y cẩn thận châm chước lời nói, nhưng vừa nói một chữ, đã bị mẹ trừng mắt, đem lời nói nuốt trở về.
Bạch Trân yêu thương vỗ mu bàn tay Úc Vi Tinh, cực kỳ dịu dàng, "Cục cưng có thể nghĩ như vậy mẹ rất vui mừng, mẹ ủng hộ con tự mình xông pha, nhưng phải đồng ý với mẹ, nếu gặp phải phiền phức không giải quyết được, không cần cứng rắn chống đỡ, phải nói cho chúng ta biết, chúng ta yêu con, mãi mãi là chỗ dựa của con."
"Được." Úc Vi Tinh nói.
Bạch Trân nở nụ cười.
-
Trong khi đó, phía bên kia.
Qua ba đình, cây bạch dương cao chót vót hai bên đường biến mất, hồ nhân tạo dưới ánh đèn đường phản xạ ra ánh sáng trong suốt, cuối bãi cỏ, một biệt thự trang viên sừng sững trong bóng tối.
Cây bạch dương:
Maybach dừng trước biệt thự, Lâm Kha quay đầu lại, "Tần tổng, đến rồi."
Maybach:
Tần Hành Hàn mở mắt ra, "Ừm."
Mang Lâm Kha vào cửa, quản gia vội vàng tiếp đón, muốn nói lại thôi, trên mặt già nua có vài phần do dự.
Tần Hành Hàn nhìn lướt qua ông, ánh mắt tuy rằng rất lạnh nhạt, biểu cảm quản gia lại biến đổi, đầu cũng không nhấc lên được, ông nuốt nước miếng, "Lão thái gia trúng gió."
Tần Hành Hàn dừng chân, quay đầu nhìn ông, "Khi nào?"
"Ba giờ trước."
Tần Hành Hàn nhíu mày, cười ra tiếng, "Xem ra tin tức đến rất đúng giờ."
Hắn quay lại, "Đến bệnh viện."
Tần lão thái gia ở tại bệnh viện tư nhân đứng tên Tần gia, tin tức lão nằm viện đã sớm truyền đến tai người Tần gia còn lại, nhưng mà không ai dám đến, bên ngoài phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có lão thái thái ngồi ở bên ngoài.
Nghe được tiếng bước chân dần dần đến gần, ánh mắt lão thái thái giật giật, không quay đầu.
Ánh mắt Tần Hành Hàn xẹt qua bà, không dừng lại, liền chuyển đến phòng bệnh.
Vệ sĩ canh giữ ở cửa chào hắn, hắn nói ngắn gọn, "Mở cửa ra."
Vệ sĩ do dự, nhìn về phía bà lão.
"Mở cho nó." Thanh âm lão thái thái mệt mỏi đến lợi hại, thần thái cũng tràn đầy mệt mỏi.
Lúc này vệ sĩ mới động, nhường đường, mở cửa ra.
Tần Hành Hàn vừa muốn đi vào, lão thái thái bỗng nhiên gọi hắn lại, nói một câu, "Ông ấy sắp không được rồi."
Tần Hành Hàn nghe vậy, biểu cảm vẫn không thay đổi, nhấc chân đi vào, cửa một lần nữa khép lại.
Trong phòng bệnh, ánh đèn không quá sáng, một ông lão rất gầy nằm trên giường bệnh màu trắng, ông rất già, da nhăn nhúm, khóe miệng, khóe mắt kéo xuống, tóc bạc trắng.
Tần Hành Hàn đi tới trước giường bệnh đứng lại, cúi đầu đánh giá lão.
Ông lão nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.
"Tôi biết ông tỉnh, " Khóe miệng Tần Hành Hàn nhếch lên nụ cười trào phúng, "Bộ dáng bây giờ của ông, thật là phù hợp với tuổi tác, 82 tuổi, sống đủ lâu."
"Nhưng ông vẫn chưa thể chết, bởi vì Tần Hướng Lan còn chưa chết, ông phải sống, tận mắt nhìn thấy ông ta chết, đền mạng cho ba mẹ và anh trai tôi."
Ông lão cuối cùng cũng mở mắt ra, ánh mắt lão đục ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Hành Hàn, lồng ngực phập phồng lợi hại, liều mạng muốn nói chuyện, nhưng lão đã liệt, thần kinh trên mặt cũng không thể khống chế, dùng hết toàn lực nửa ngày, cũng chỉ có thể phát ra thanh âm mơ hồ không rõ.
"Ông cho rằng kết quả xét xử được ai cho phép nói cho ông biết?" Tần Hành Hàn từ trên cao nhìn xuống, "Đồng lõa biết chuyện không báo cũng là hung thủ, pháp luật bởi vì ông tuổi tác quá lớn buông tha cho ông, tôi thì không, không chỉ là ông, còn có bà nội.
Tất cả các người sẽ phải trả giá đại giới."
"Tần Hướng Lan tử hình, Tần Hữu Thiên bảy năm, Tần Hướng Lê mười năm, Giang Thần Thịnh mười năm.
Chỉ thiếu ông và bà nội."
Ông lão đột nhiên lại kịch liệt rung động, giống như muốn giơ tay lên, nhưng cho dù phí sức thế nào, đều không thể động đậy, tròng mắt của lão giống như trừng ra hốc mắt.
Ánh mắt Tần Hành Hàn đậm như hắt mực, cùng ánh mắt hung ác của lão nhìn nhau, "Yên tâm, ông sẽ không chết nhanh như vậy, bác sĩ sẽ trị liệu cho ông thật tốt, liệt giường, không thể nói chuyện nữa, không thể nhúc nhích nữa, không thể tự lo liệu, đây là điều ông đáng nhận."
"Về phần bà nội, bà ấy cũng sẽ sống thật tốt trong biệt thự cha mẹ và anh trai tôi qua đời, bà ấy thích náo nhiệt, nhưng sẽ không có người đến thăm bà, cho đến khi bà ấy chết, đều sẽ cô độc một mình."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bắn tim ~
Hẹn gặp lại vào ngày mai
-
Tr&B: Nkyl_0111(25/08/2023)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...