Nhẹ nhàng hôn lên trán Việt Phỉ, Cố Nguy lấy chăn đắp cho đối phương rồi đứng dậy, lấy laptop ở bên cạnh đến quầy bar ngồi xuống, tiếp tục xử lý tài liệu mà hai thư ký vừa mới gửi tới.
Bồi thường, an ủi, xin lỗi, tiến độ làm việc của phòng thí nghiệm, thái độ của cổ đông Cố thị…
Ở giữa các tầng mây, Cố Nguy xử lý mọi việc đâu vào đấy đồng thời giao nhiệm vụ cho cấp dưới để giải quyết mớ hỗn độn của công ty.
Hôm sau tại phòng họp của tập đoàn Cố thị.
“Không phải chỉ là một Beta mới chết sao?”
Thái độ ngạo mạn của Cố Thiên Thịnh trong cuộc họp đã được ghi lại và đăng tải lại Internet.
Cố thị mang tiếng miệt thị Beta, coi thường mạng sống của con người khiến những người ở ủy ban nhân quyền của giới tính này đã công khai lên tiếng; nếu như công ty không đưa ra một biện pháp xử lý thỏa đáng, họ sẽ kêu gọi tẩy chay các sản phẩm của Cố thị trên diện rộng.
Nếu chuyện này không bị phơi bày ra ánh sáng, đối với công ty mà nói chỉ là do Cố Thiên Thịnh rối quá mất khôn, nhưng giờ đây người người nhà nhà đều biết đến việc này, kế hoạch trong vòng mấy năm tới của Cố thị sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến danh tiếng của công ty, đặc biệt là trong lòng các Beta nói riêng và toàn bộ các giới khác nói chung.
Sau khi gỡ hết video được xuất hiện trên mạng, mẹ Cố nói: “Thật ra việc này có một phương pháp giải quyết rất đơn giản, đó là công khai thân phận của Việt Phỉ.”
“Cậu ấy là Beta, mà con lại là người thừa kế của Cố thị, nếu con đã kết hôn với Việt Phỉ rồi, điều đó thể hiện rằng nhà họ Cố chúng ta không phân biệt đối xử hay kỳ thị Beta.”
Những người trong ban giám đốc đều đã biết đến sự tồn tại của Việt Phỉ, bây giờ lại nghe thấy bà đề cập đến cậu, họ đều cảm thấy đây là một phương án cực kỳ hữu dụng.
Ngay cả với bản thân Cố Nguy, nếu hắn chỉ dùng lý trí để phân tích vụ việc, cũng cảm thấy rằng cách mẹ Cố nói là cách vừa hiệu quả vừa nhanh gọn nhất trong thời điểm này.
Ngay từ đầu, hắn cũng nghĩ tới phương pháp này, nhưng……
“Tôi không đồng ý.”
Lần đầu tiên giải quyết việc công ty, Cố Nguy từ bỏ lý trí.
Hắn không muốn Việt Phỉ liên lụy đến chuyện như vậy, huống hồ rằng hắn biết Việt Phỉ đang trong kỳ phân hóa.
Dưới tình huống như vậy, nếu như công ty công khai thân phận của Việt Phỉ, lợi dụng bản thân cậu đã từng là Beta để làm một cái cớ, đối với Việt Phỉ cũng không phải chuyện tốt.
Đây là chiến trường của riêng hắn, Việt Phỉ chỉ cần đứng phía sau hắn là được.
“Câu nói đó là do ba tôi nói ra, nếu cần nói xin lỗi trước công chúng, tôi cũng sẽ thay mặt ban giám đốc để lên tiếng, về những chuyện khác, không cần thiết”
“So với việc dùng thân phận của bạn đời tôi để che mắt dân chúng, tôi cho rằng bây giờ chúng ta nên điều tra rõ ràng nguyên nhân sự cố và đưa ra một lời giải thích chính đáng, đó mới là thứ chúng ta phải ưu tiên, mọi người thấy sao?”
Từ trước đến nay người giải quyết những việc như vậy vẫn luôn là Cố Nguy.
“Chúng tôi không có ý kiến.”
“Mấu chốt là phải giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt.”
“Sau khi xảy ra chuyện này anh cả vẫn chưa xuất hiện, anh ấy cũng cần ra mặt để tỏ thái độ một lần nữa, chị dâu, chị cố gắng khuyên bảo anh ấy.”
“Không cần đâu, buổi chiều chúng ta sẽ đi gặp trực tiếp anh ấy, không thể để mỗi lần có việc như vậy xảy ra anh ấy lại muốn mọi người đi dọn hộ được, mấy năm nay thằng ba trả giá như thế nào vì Cố Thị chúng ta cũng đều nhìn thấy rồi.”
……
Mẹ Cố nhìn Cố Nguy, mỉm cười: “Các vị yên tâm, có thằng ba ở đây, chuyện này sẽ được giải quyết trong một sớm một chiều.”
Sau khi cuộc họp kết thúc, mẹ Cố vẫn ngồi bên cạnh Cố Nguy không rời khỏi phòng, hắn cũng ngồi tại chỗ, biết bà còn có chuyện muốn nói.
Đợi đến khi phòng họp chỉ còn có hai người, bà mới mở miệng: “Mẹ biết tình cảm của con và Tiểu Phỉ không tồi, nhưng cũng không ngờ rằng khi xử lý việc trong công ty con cũng sẽ làm theo cảm tính như vậy.
Với tình trạng bây giờ của Cố thị, cái công chúng muốn nhìn không phải là chân tướng vụ việc, mà là thái độ của công ty đối với Beta, mẹ không tin con sẽ không nhìn ra được điều này.”
Cố Nguy hơi nhăn mày: “Mẹ, cũng lâu rồi mẹ không tới công ty, có thể vẫn còn chưa quen.
Quyết định mà con đưa ra sẽ không có chuyện sửa đổi”
“Mẹ không muốn can thiệp, mẹ chỉ hi vọng con phải suy nghĩ thật kỹ.” Giọng mẹ Cố nhàn nhạt: “Lần này cha con làm ra đống hỗn độn như vậy, không phải bởi vì con nhất định muốn bỏ qua việc của công ty sang một bên rồi đi hưởng tuần trăng mật gì đó sao?”
Cố Nguy mỉm cười: “Mẹ, con vẫn luôn biết bản thân đang làm gì.”
“So với chỗ này, con cảm thấy mẹ nên đi xem tình hình của anh hai đi.”
……
“Có lẽ ba tôi vẫn luôn nghĩ nếu tôi chết cũng chả có vấn đề gì nhỉ?”
Ở trong quán bar, Cố Tỉnh đang uống rượu cùng bạn bè.
“Từ nhỏ đến lớn, ở trong mắt ông ấy tôi vẫn luôn tàng hình, mặc kệ tôi có làm tốt hay không, ông ấy cũng không bao giờ quan tâm tới tôi”
Đám người vừa mới ồn ào hỏi Cố Tỉnh việc ở công ty giờ phút này chỉ im lặng xấu hổ nghe hắn nói.
“Thôi, đừng nói tới mấy chuyện này nữa, đi tới đây là để ăn chơi, nghĩ đến mấy cái đó làm gì.
Chúng ta cũng không có quyền thừa kế.”
Chơi cùng Cố Tỉnh ở đây đều là những người đồng cảnh ngộ, không có quyền thừa kế.
“Người cầm quyền thì có gì hay đâu, ngày nào cũng phải nai lưng ra làm việc, mệt đến muốn chết vẫn phải tiếp tục sống, tôi thấy giàu có nhàn rỗi như này vẫn là tốt nhất.” Cố Tỉnh cà lơ phất phơ cười nói.
“Đúng vậy đúng vậy, ai quan tâm đến mấy chuyện kế thừa làm gì chứ, cho tôi tôi cũng chẳng cần.”
“Ha ha ha, để bọn họ nỗ lực kiếm tiền đi, chúng ta tiêu tiền là đủ rồi.”
Ngửa đầu uống cạn ly rượu trên tay, Cố Tỉnh nhìn vào ánh đèn phía xa xa, ánh mắt lạnh lùng.
Ba mẹ đều chỉ quan tâm đến đứa con trai Alpha, nhưng không phải bạn đời Cố Nguy vẫn chỉ là Beta đấy thôi?
“Này, tôi nghe nói thằng ba nhà cậu kết hôn cùng với Beta, thật hay giả vậy? Ba mẹ cậu đồng ý sao?”
Người ngồi trên ghế dài đột nhiên tò mò.
“Thật không? Cố Nguy kết hôn với Beta?”
“Tôi thấy cũng không có gì là lạ, chỉ cần xét thái độ của nó với mấy Omega khác, thật sự cũng không dám nghĩ Cố Nguy ở cùng Omega là khung cảnh như nào.”
“Không biết Beta lọt vào mắt hắn trông như nào nhỉ?.”
“Anh Cố, chắc anh từng gặp qua phải không? Hay anh kêu cậu ấy ra đây chơi cùng chúng ta đi, đều là Beta cả, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh em một chút.
“Đúng vậy đó anh Cố, chỗ này chỉ có anh mới gọi được cậu ta ra đây, anh gọi nói cậu ấy ra đây cho chúng tôi xem đi”
Cố Tỉnh không lên tiếng.
“Mấy cậu này đang làm khó anh Cố đấy à? Anh ấy làm sao có cách liên lạc với Beta kia được.
Cái này cũng dễ hiểu, tuy rằng cùng là Beta, nhưng dù sao những thứ anh ấy nhận được từ gia đình chắc chắn sẽ chẳng bằng bạn cậu bạn đời của em trai của anh ấy đâu, ha ha ha.”
“Nói cũng phải, rốt cuộc cậu ta vẫn là bạn đời của Cố Nguy, đẳng cấp khác nhau.”
Vài người vẫn còn sợ tình hình chưa đủ loạn, bắt đầu đi khiêu khích Cố Tỉnh.
Anh ta biết mấy người ngồi đây đang nghĩ gì trong đầu, nhưng lại nghĩ tới vì Cố Nguy mà Lục Lâm bị đẩy sang nước ngoài, đầu như được châm ngòi nổ, cười một tiếng nói: “Không phải chỉ là kêu cậu ấy đến đây thôi à? Việc nhỏ.”
Khi nhận được điện thoại từ số máy lạ, Việt Phỉ đang ở trong phòng học ôn bài.
“Anh...hai?”
Nhận ra giọng nói của đối phương, Việt Phỉ rất ngạc nhiên, từ trước tới giờ cậu với Cố Tỉnh cũng không qua lại nhiều lắm.
“Tiểu Phỉ, bây giờ em qua quán bar Băng Hà một chuyến được không?”
“Có chuyện gì sao ạ?”
“À…… anh uống hơi say, em đến đón anh một chuyến”
Gọi mình vì cái này à? Bọn họ cũng không quen thân lắm thì phải...Việt Phỉ nhíu mày: “Em gọi tài xế qua đón anh được không?”
Đối phương nghe vậy, ngừng một giây mới nói tiếp, giọng nói Cố Tỉnh có chút bất mãn.
“Ầy, chỉ là đi đón anh thôi cũng không chịu đi? Hay cậu thấy tôi cũng chỉ là một Beta, ở Cố gia không có tiếng nói nên không thèm liếc mắt đến chỗ tôi?”
Việt Phỉ nhận ra giọng nói uể oải của anh ta, nghĩ lại mới nhớ tới tin tức về Cố Thiên Thịnh đang được lan truyền trên mạng.
Nếu ông ấy có cái nhìn như vậy về Beta, phải chăng trong mắt ông Cố Tỉnh cũng chả là gì cả? Chính vì vậy anh ta mới gọi điện đến cho mình, nghĩ cậu cũng là Beta cùng cảnh ngộ, nên hai người sẽ có tiếng nói chung sao?
Nghĩ như vậy, Việt Phỉ cũng không muốn lạnh lùng từ chối người ta: “Không phải như vậy đâu, anh bật GPS rồi chia sẻ cho em đi, em qua giờ đây ạ.”
Cố Nguy vẫn còn bận rộn với việc của công ty, nên hắn đã nói trước với Việt Phỉ đêm nay sẽ về muộn, cho nên lúc cậu ra khỏi nhà cũng không chào hỏi gì được với hắn, gọi tài xế vội vàng đến địa điểm được gửi.
Quán bar cách Nam Loan Hương khoảng nửa giờ đường xe, Việt Phỉ ngồi một lúc là tới nơi.
Bởi vì trước khi đi vào thế giới này, Việt Phỉ cũng đã từng đi làm thêm tại quán bar, vậy nên cậu cũng không bỡ ngỡ trong bầu không khí của quán, khi cố gắng tìm chỗ Cố Tỉnh cũng dễ dàng tránh các loại đụng chạm không đáng có.
Vài phút sau, Việt Phỉ nhìn thấy Cố Tỉnh đang ngồi ở ghế dài sâu trong quán bar, bên cạnh anh ta còn có rất nhiều gương mặt xa lạ.
“Anh hai?”
Việt Phỉ đi đến gần, đứng ở phía sau Cố Tỉnh gọi một tiếng.
Cố Tỉnh quay đầu lại, thấy là cậu tới, cong khóe miệng lên, đáy mắt lại không có ý cười.
“Đây là Beta đó đấy hả?”
“Oa, anh gọi được cậu ta tới thật kìa.”
“Lớn lên nhìn chẳng ra gì, mắt của em trai anh nhìn trúng kiểu này à?”
“So với Lục Lâm kém hơn nhiều, không hiểu cậu ta nghĩ cái gì nhỉ?”
……
Nhóm người bàn tán săm soi không hề cố ý hạ nhẹ giọng xuống, Việt Phỉ nhíu mày: “Không phải anh nói uống say nên muốn em đón sao? Hình như anh còn rất tỉnh táo đấy?”
Có người nghe vậy thì đứng dậy hướng về phía Việt Phỉ: “Muốn đón Cố Tỉnh đi à, em trai, uống xong 2 ly này rồi đi cũng được.”
“Tới cũng đã tới rồi, chào hỏi anh em một chút, ngồi xuống chơi xúc xắc đã.”
Nói thật thì Việt Phỉ cũng không quan tâm đến Cố Tỉnh sống chết như nào cho lắm, huống chi anh ta còn đang ngồi một bên xem náo nhiệt, trông vẫn còn khỏe như vâm.
Việt Phỉ không nói gì, xoay người rời đi.
Tên rác rưởi này lãng phí thời gian học tập quý giá của cậu, đi đi về về cũng ôn đi ôn lại được vài câu rồi.
Nhưng cậu vừa mới xoay người rời đi, ngay lập tức có người đứng chắn trước mặt cậu.
Việt Phỉ nhướng mày: “Mấy anh muốn động tay động chân?”
Ai cũng biết phía sau cậu là Cố Nguy, muốn động tay động tay động chân với cậu thì khác gì tìm chết đâu?
Đối phương cũng không chạm vào cậu, chỉ giơ chén rượu lên trước mặt Việt Phỉ: “Đã tới quán bar rồi, chưa uống được gì đã rời đi, chú em không thấy tiếc sao?”
Việt Phỉ: “Cố Nguy không cho tôi ăn uống bừa bãi đồ ăn bên ngoài.”
“Ồ, cậu còn muốn đi mách lẻo hắn? Lục Thành là em họ của Lục Lâm, hắn ta ngứa mắt Việt Phỉ không phải chuyện ngày một ngày hai.
Hắn thật sự không hiểu vì sao Cố Nguy lại chướng mắt anh họ xuất sắc như vậy, mà lại vừa mắt một đứa Beta vô dụng, không có gia thế, không có năng lực, cũng chả có một chút giá trị gì.
Nghe vậy, Việt Phỉ chớp chớp mắt: “Ý kiến của anh nghe rất hay.”
Nói rồi, cậu rút điện thoại di động ra, bấm số điện thoại.
Hắn ta không ngờ rằng Việt Phỉ sẽ là loại không biết xấu hổ như vậy, chẳng khác gì lũ học sinh cấp hai đánh nhau thua thì bắt đầu gọi phụ huynh.
“Cậu đừng có nói luyên thuyên, có ai nói không cho cậu đi đâu……”
Lục Thành sợ Cố Nguy, hắn ta vốn tưởng rằng Việt Phỉ sẽ không có gan nói cho Cố Nguy biết chuyện xảy ra ở đây, bây giờ tình huống này nằm ngoài kiểm soát của hắn.
“Alo, anh cả ạ?” Mọi người vốn dĩ đang căng thẳng vì thấy Việt Phỉ gọi điện, giờ biết cậu gọi cho ai cũng thể phào một hơi nhẹ nhõm.
Chỉ có một mình Cố Tỉnh lập tức quay ngoắt đầu về phía Việt Phỉ.
“Anh hai nói anh ấy uống say nên gọi cho em muốn em đến đón anh ấy, giờ em đến nơi thấy anh ấy rất tỉnh táo, lại không chịu đi về cùng em, thậm chí còn nói người khác chặn em không che em về nhà.”
“Được ạ, em sẽ chuyển máy cho anh ấy.”
Việt Phỉ đi về phía Cố Tỉnh.
“Anh ấy muốn nói chuyện với anh.”
Biểu tình trên mặt Cố Tỉnh xanh mét, nhưng không từ chối.
“Vâng……”
Không biết Cố Duy nói với Cố Tỉnh những gì, Việt Phỉ chỉ đứng một bên nhìn sắc mặt Cố Tỉnh đa dạng như bảng tô màu, xanh đỏ tím vàng trắng đen lẫn lộn, cậu vội vàng nhìn sang chỗ khác, sợ bản thân không nhịn được lại phụt cười.
“Em biết rồi.”
Cắt điện thoại, Cố Tỉnh đứng dậy khỏi ghế dài, đi tới chỗ Việt Phỉ, trả lại điện thoại cho cậu.
“Đi thôi, tôi đưa cậu đi về.” Giọng điệu nghiến răng nghiến lợi.
Nhóm người đứng một bên quan sát nãy giờ nói: “Anh Cố sao nhát gan quá vậy, anh cả cũng không phải Cố Nguy, anh lại sợ một Omega như vậy à?”
Nghe vậy, Cố Tỉnh lạnh mặt quay đầu lại, đi tới đá thẳng vào người vừa lên tiếng, khiến hắn ta lăn ra phía sau.
“Mày muốn chết à?”
Mọi người im lặng.
Bình thường mọi người vẫn hay nghe những lời châm chọc khích bác như vậy, nhưng vẫn không dám đi quá giới hạn.
Bản thân Cố Tỉnh vẫn luôn kiêu căng vì anh ta có Cố gia đứng ở đằng sau che chở.
Hôm nay đám người này dám đem Việt Phỉ ra làm trò đùa cũng là vì ở đây có Cố Tỉnh.
Bây giờ thái độ của Cố Tỉnh lại thay đổi, những người khác cũng không dám nhiều lời nữa.
Hai người im lặng rời khỏi quán bar rồi lên xe ô tô.
“Hừ, anh ấy cũng rất thương cậu.”
Trên xe, Cố Tỉnh mỉa mai nói.
Việt Phỉ: “Chắc là vì em không giễu cợt người một nhà.”
Cố Tỉnh lạnh mặt xoay đầu nhìn cậu: “Ai là người một nhà của cậu?”
“Em với Cố Nguy là người một nhà, anh với anh ấy cũng là người một nhà, vậy tại sao chúng ta lại không phải người một nhà được?” Việt Phỉ nói đầy lý lẽ.
Cố Tỉnh vẫn luôn quan sát hai người họ mỗi lần gặp mặt: “....Đừng nghĩ tôi không biết hai người đang giấu diếm cả nhà cái gì, Cố Nguy còn không có hứng thú với Omega, từ khi nào mà nó lại thích được Beta như cậu chứ?”
“……” Việt Phỉ không biết trả lời như thế nào, nói Cố Nguy thích hay không thích cậu cũng hơi kỳ, “Không ngờ anh hai còn quan tâm đến chuyện trong nhà của em trai mình đấy.”
Tài xế ngồi đằng trước hơi phì cười.
Cố Tỉnh ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Việt Phỉ quay đầu nhìn về ngoài cửa sổ.
Cả đường về nhà hai người đều không nói câu nào nữa.
Sau khi đưa Việt Phỉ về lại Nam Loan Hương, tài xế quay ngược xe đưa Cố Tỉnh về nhà.
Việt Phỉ mở cửa vào nhà, lại phát hiện đèn đuốc trong nhà sáng trưng……Cố Nguy đã về rồi.
Cà vạt được vứt ở trên sô pha, Cố Nguy vẫn còn mặc nguyên bộ tây trang trên người ngồi trong phòng khách, từ hành lang cửa nhà thấy Việt Phỉ đang đi vào, hắn hơi nhíu mày: “Muộn vậy rồi em còn đi đâu?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...