Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn FULL


Đối mặt với gió biển, Việt Phỉ không biết mình đang đi về đâu, cũng không quan tâm đến việc đó.

Những cảm xúc xa lạ đang rung động lồng ngực khiến cậu không thể sắp xếp được suy nghĩ của mình.

Việt Phỉ chưa bao giờ nghĩ về việc Cố Nguy sẽ thích ai, bởi vì trong nguyên tác không nói về mối quan hệ tình cảm của Cố Nguy, vì vậy cậu vẫn luôn cho rằng trong mắt Cố Nguy chỉ có sự nghiệp của hắn.

Nhưng phản ứng vừa rồi của Cố Nguy đã nhắc nhở cậu rằng, sự thật sẽ không phải như vậy.

Cũng giống như cậu, mặc dù việc Việt Phỉ là một Omega không bao giờ được viết trong sách, nhưng bằng cách nào đó cậu đã trở thành một Omega.

Mải suy nghĩ lung tung, Việt Phỉ đi thẳng đến cuối đường, phía trước cậu là tiếng sóng xô bờ lặng lẽ trong đêm tối, khung cảnh mênh mông khiến cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé.

“Phía trước là đường cụt rồi.” Giọng nói của Alpha từ phía sau truyền đến.

Rơi vào vòng tay quen thuộc, Việt Phỉ bỗng chốc cảm thấy cay mũi, ngay cả cậu cũng không nhận ra được, việc mất đi Cố Nguy đối với cậu mà nói, đã trở thành một thứ không thể chấp nhận được.

Việt Phỉ quay người lại ôm lấy Cố Nguy, nhắm mắt lại không nói gì.

Cố Nguy sửng sốt, lấy lòng bàn tay vỗ nhẹ lưng cậu: “Không thoải mái ở đâu à?”
Việt Phỉ vùi trong lồng ngực hắn không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu.

“Chúng ta về trước nhé.” Giọng Cố Nguy còn dịu dàng hơn gió biển về đêm.

Việt Phỉ rời khỏi vòng tay hắn: “Ừ.”
Cố Nguy đi đằng sau Việt Phỉ, ý đồ muốn chắn gió từ phía sau cho cậu, nhưng Việt Phỉ không biết được dụng ý của người ta, ngược lại còn suy nghĩ nhiều hơn, vì sao hắn lại đi trước mình, vì sao không chịu nắm tay cậu chứ.

Trên đường trở về khi đi ngang qua nơi hai người vừa rời đi, cậu nhìn thấy nhân viên của công ty đang nhìn về phía mình, Việt Phỉ cúi đầu xuống, giảm tốc độ, nắm lấy bàn tay đang buông bên hông của Cố Nguy.

Cố Nguy nhướng mày ngạc nhiên.

Việt Phỉ không nhìn hắn, chỉ thấp giọng giải thích: “Đồng nghiệp của anh đang nhìn kìa.”
“Ồ.” Cố Nguy cong miệng, thái độ rất hợp tác mà vòng tay bao lấy bàn tay cậu.

Kassi cũng đang nhìn họ, thầm thở dài, quan hệ giữa hai người thật tốt.

Đúng lúc đó ánh mắt của Việt Phỉ lướt qua chỗ này, Kassi cười toe toét với cậu, Việt Phỉ sửng sốt, quay lại nhìn Cố Nguy, quả nhiên cậu thấy Cố Nguy cũng đang nhìn về hướng Kassi.

“Đi thôi.” Việt Phỉ nắm tay Cố Nguy xoay người đi.


Cố Nguy gật đầu chào Lâm Lỵ rồi quay trở lại xe với Việt Phỉ.

Thấy Việt Phỉ không để ý đến mình, Kassi buồn rầu nói với Lâm Lỵ “Chú ơi, hình như anh Việt rất ghét cháu.”
Lâm Lỵ lại bình tĩnh: “Nhớ lại những gì cháu đã làm.

Không ghét mới là lạ đấy"
Kassi:"...!" có lý.

Về tới khách sạn, Cố Nguy nói Việt Phỉ vào phòng tắm rửa trước và nghỉ ngơi sớm, nhưng Việt Phỉ lại bướng bỉnh nói muốn nghỉ ngơi một lát, để hắn phải đi trước.

Thực ra ở ban công còn có một bồn tắm lộ thiên, nhưng hai người đều ngầm giả vờ như không nhìn thấy nó.

Việt Phỉ ngồi một mình trên sô pha, cậu lấy sách giáo khoa mang theo ra, lật bừa một trang đọc sách, nhưng suy nghĩ của cậu hoàn toàn không đặt lên đống sách.

Cậu không muốn mất đi Cố Nguy, cậu cảm thấy không thoải mái khi nghĩ rằng Cố Nguy có thể thích người khác, trong trường hợp này, liệu có tính là cậu thích Cố Nguy không nhỉ?
Trái tim trong lồng ngực lại đập dữ dội, từ trước tới nay Việt Phỉ chưa từng thích ai, cũng không biết cảm giác chiếm hữu này của mình đối với Cố Nguy có phải yêu hay không.

Cậu không có một người bạn nào có thể chia sẻ mấy chuyện riêng tư, đột nhiên gặp phải trường hợp khẩn cấp như vậy, trong đầu Việt Phỉ chỉ hiện ra mấy đứa bạn cùng phòng ký túc xá trong trường.

Việt Phỉ mím môi, quyết định gửi tin nhắn vào nhóm chat ký túc xá.

Việt Phỉ: Tao có một người bạn, vì một lý do nào đó mà ngày đêm phải ở chung với một Alpha, cậu ấy vốn chỉ coi Alpha kia là người hợp tác thôi, nhưng bây giờ cậu ta lại phát hiện ra được bản thân không thể chấp nhận chuyện anh ta đi yêu người khác.

Trong trường hợp này, cậu bạn ấy có tính là thích Alpha kia không?
Ngay sau đó Triệu Chí Kính đã trả lời lại.

Triệu Chí Kính: Bạn của mày là Beta à?
Việt Phỉ: Omega.

Cậu vừa trả lời xong câu này, hai người bạn còn lại trong phòng cũng sôi sục.

Bạn cùng phòng 1: Rõ ràng là thích rồi còn gì.

Alpha đó có Omega chưa? Nếu không có, thì kêu cậu bạn mày hành động luôn đi!
Bạn cùng phòng 2: Hỏi thế mà cũng hỏi, mày độc thân từ trong bụng mẹ mà ra đấy à?
Triệu Chí Kính: Mày nói là Omega thì tao thấy yên tâm rồi, còn tưởng là người trong đám bạn của tao chứ.


Bạn cùng phòng 1: Sống chung cả ngày lẫn đêm, đối tác...!
Bạn cùng phòng 2: Tao tưởng bạn của mày đang diễn phim đó.

Triệu Chí Kính: O theo đuổi A là dễ nhất, còn ở chung, thế này không phải là được cho luôn gợi ý à? Trực tiếp hành động đi!
Bạn cùng phòng 1: Trực tiếp hành động!
Bạn cùng phòng 2: Trực tiếp hành động!
Việt Phỉ: Tao đang hỏi nghiêm túc đấy!
Triệu Chí Kính: Bọn tao cũng trả lời rất nghiêm túc mà.

Bạn cùng phòng 1: Hành động!
Bạn cùng phòng 2: Hành động!
Việt Phỉ: Vậy tao sẽ nói với bạn tao...!Việc này không nhất thiết phải làm trong một bước, đúng không?
Triệu Chí Kính: Bạn nghĩ gì vậy, tất nhiên phải làm từng bước một rồi.

Bạn cùng phòng 1: Một bước,
Bạn cùng phòng 2: Hai bước,
Triệu Chí Kính: Ba bước và bốn bước ~
Việt Phỉ: [Đấm]
Bọn họ là kiểu lâu ngày sinh tình trong truyền thuyết à?
Việt Phỉ đỏ mặt tắt máy, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, cậu vội vàng giơ sách giáo khoa lên trước mặt, giả vờ chăm chú đọc.

Khi Cố Nguy bước ra khỏi phòng tắm, khung cảnh mà hắn nhìn thấy là Việt Phỉ đang đắm mình trong việc đọc sách.

"Không phải em nói không thoải mái à? Tắm rồi ngủ đi, ngày mai xem tiếp." Cố Nguy mỉm cười, cầm lấy sách từ tay Việt Phỉ.

Việt Phỉ: “Ừ,.”
Trong phòng tắm cố gắng chuẩn bị tâm lý xong xuôi, lúc Việt Phỉ bước ra thì lại thấy Cố Nguy đang ngồi ở chỗ cậu vừa đọc sách, chăm chú lật xem sách giáo khoa.

“Anh xem sách của tôi làm gì vậy?” Việt Phỉ đi về phía ghế sô pha.

Cố Nguy hiếm lắm mới thấy đeo kính, nghe thấy cậu hỏi vậy thì quay sang nhìn cậu: “Làm quen trước để sau này dạy bù bài cho em.”
Việt Phỉ cúi người, bắt chước động tác của Cố Nguy khi nãy, giật cuốn sách ra khỏi tay hắn.

“Mấy cái này không vội.”
Thấy thế, Cố Nguy ngả người ra sau dựa vào sô pha, ánh mắt thâm thúy khóa chặt lên người rõ ràng đang suy nghĩ đến chuyện gì khác.


“Muốn nghỉ ngơi chưa?”
Việt Phỉ gật đầu, có chút bồn chồn nói: “Bây giờ bổ sung 10 phút trước đó đã…”
Thực ra lúc chiều khi Cố Nguy trở về đã thực hiện 10 phút đó rồi.

Nhưng Việt Phỉ thản nhiên bỏ qua thời gian đó, cậu thấy 10 phút không đủ thì sao nào?
Cố Nguy đối với chuyện này vẫn luôn rất hợp tác, hắn đang muốn vươn tay kéo Việt Phỉ ngồi lên sô pha, nhưng lại không ngờ người đứng trước mặt đột nhiên quỳ một chân xuống bên cạnh mình, chân kia cũng nhanh chóng gác lên, quỳ lên ghế sô pha ở bên còn lại.

Khoảng cách của hai người được kéo gần, Việt Phỉ chống tay lên phần đệm đằng sau đầu Cố Nguy, ngồi xuống chân hắn.

Thân hình cao lớn siết chặt, Cố Nguy hơi ngẩng đầu lên, nhìn Việt Phỉ đang vậy mình lại, yết hầu hắn chuyển động, nhất thời không biết phải làm sao.

Lần này, quyền chủ động nằm trong tay Việt Phỉ.

“Bắt đầu thôi.”
Việt Phỉ cúi đầu xuống nhìn hắn, môi mỏng mấp máy, sau khi nói xong 3 chữ này, ngón tay thon dài trắng nõn của cậu đi dọc theo sống mũi cao của Cố Nguy, từ dưới hướng lên tháo kính của hắn xuống để sang một bên.

Cậu cúi đầu xuống, đôi môi vẫn còn mang hơi lạnh nhắm trúng đích đáp xuống.

Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở như cùng một nhịp, môi lưỡi triền miên.

Alpha vẫn bình tĩnh đáp lại, giống như hắn vẫn tỉnh táo kiểm soát được mọi chuyện đang xảy ra, chỉ có bàn tay đang nắm chặt ở bên hông mới lộ ra cảm xúc thật sự.

Lời nói của bác sĩ cứ văng vẳng bên tai Cố Nguy, kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế...!
Nụ hôn này là do Việt Phỉ chủ động, mặc dù Cố Nguy vẫn tỏ vẻ phối hợp như mọi khi, nhưng sự kiềm chế của hắn rất dễ nhận ra.

Nơi thân thể vừa chạm vào nhau nóng như muốn thiêu đốt, rời đi đôi môi mềm mại lần đầu tiên tiến tới chỗ đối phương, trán Việt Phỉ phủ một tầng mồ hôi mỏng, đỏ mặt đẩy hắn ra, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu giọng hơi nghẹn ngào hỏi hắn: “Anh không thích như vậy à?”
Không thích? Sao có thể không thích cơ chứ, thích đến điên luôn rồi.

Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng Cố Nguy vẫn không dám chủ động chạm vào cậu, hắn sợ bản thân sẽ mất kiểm soát.

Vì vậy hắn chỉ có thể thở dài một hơi, trong giọng nói mang theo dục vọng mạnh mẽ bị đè nén: “Em nghĩ nhiều rồi.”
Việt Phỉ bối rối, chớp chớp mắt.

"Sắp hết mười phút rồi, em thấy thế..."
Cố Nguy chưa nói xong, Việt Phỉ đã cắn môi dưới, sau đó cúi đầu hôn hắn một lần nữa.

Suy nghĩ hỗn loạn giống như hít thở không thông, Việt Phỉ không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết lưu luyến lấy hơi thở đối phương, muốn hắn khao khát mình thêm một chút…
Trước đây Việt Phỉ chưa từng chủ động như vậy, Cố Nguy cảm thấy mình sắp phát điên vì kiềm chế rồi.
Cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, vuon tay ôm lấy đầu Việt Phỉ, sau một tiếng thở ra đầy bất mãn, Cố Nguy bắt đầu trút giận lên môi đối phương.

Nhựa thông lại dâng lên như thủy triều, nhưng vẫn khống chế mà bảo bọc hương xuân trong trẻo kia, không dám điên cuồng xông lấy chiếm lấy, nhai ngấu nó như trước.

"Đinh đinh đinh...đinh đinh đinh..."
Chuông báo thức điện thoại của Cố Nguy vang lên, đã hết mười phút.


Nhẹ nhàng nhéo vào lòng bàn tay bản thân, Cố Nguy kiềm chế cắn thật nhẹ môi dưới của Việt Phỉ, sau đó ấn đầu cậu vào vai mình, nếu Việt Phỉ vẫn tiếp tục đòi hỏi hắn như vậy, Cố Nguy không chắc mình có thể kiềm chế được bao lâu.

“Mười phút rồi.” Giọng nói khàn khàn Alpha vang bên tai cậu.

Việt Phỉ mở mắt dựa vào lồng ngực hắn, thở hổn hển không nói nên lời.

Ngay sau đó, Cố Nguy bế người đặt lên giường, rồi đi vào phòng tắm, lại bật vòi hoa sen lên, tắm nước lạnh bình tĩnh lại.

Nước lạnh chảy xuống vầng trán ướt đẫm mồ hôi, Alpha cong cong khóe miệng, đây là lần đầu tiên nếm trải cảm giác được rung động trong lòng lại trào dâng không thể kiềm chế như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy nóng nảy tới thế, không chờ được mà đem chiến lợi phẩm ra ăn sạch sẽ, máu nóng sôi trào trong người dường như không thể kiềm chế được.

Nhưng hắn không thể quá vội vàng...!Cuộc săn này, hắn sẽ không chấp nhận khả năng thất bại dù là nhỏ nhất.

Nghe được tiếng nước trong phòng tắm, Việt Phỉ sờ sờ môi, nhớ lại nụ hôn, lúc đầu Cố Nguy thật sự kiềm chế được mà dịu dàng hôn cậu, nhưng sau đó không cưỡng lại được sự dụ dỗ của cậu mà trở nên mạnh mẽ hung hăng hơn.

Đáng tiếc là không được bao lâu thì chuông báo thức lại reo.

Nghĩ đến khi bị Cố Nguy liếm tuyến sau gáy, tay chân Việt Phỉ khi đó mềm nhũn ra, không có khả năng phản kháng đối phương.

Nhưng Alpha lại không có bộ phận tuyến thể sau cổ như Omega, vậy nên Omega không thể khống chế được dục vọng của Alpha.

Thở dài một hơi, Việt Phỉ cầm lấy điện thoại di động, mở nhóm chat của ký túc xá ra.

Việt Phỉ: Bạn tao hành động rồi, nhưng gặp một số vấn đề kỹ thuật..

Triệu Chí Kính:?
Việt Phỉ: Nếu Alpha không hợp tác thì làm sao Omega thực hiện hành động được?
Tin này vừa mới chuyển đi, cả nhóm chat đều rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Triệu Chí Kính mới gửi tin nhắn tới.

Triệu Chí Kính: Việt Phỉ, chúng tao nói hành động* ý là theo đuổi, mày hiểu thành cái gì đó?”
Việt Phỉ:!!!
Bạn cùng phòng:???
……
[ Việt Phỉ đã rời khỏi nhóm chat]
______________________________
*Ở đoạn này "hành động" trong QT để là "thượng", ờm, theo mình hiểu thì là kiểu lên giường(?), nhưng cũng có nghĩa kiểu làm gì đó ấy(?) nên mới khiến Việt Phỉ hiểu nhầm.

Tuy không hiểu rõ lắm nhưng chắc mình thay từ này cũng đúng ha....!
Dạo này cảm thấy mình edit chán hơn trước (mặc dù trước cũng không hay lắm):)) nhưng mà mình không hiểu sao người ta càng làm càng tiến bộ mà mình thì lại ngược lại í.

Nghi ngờ bản thân đọc nhiều qt và google translate quá nên dốt văn....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui