Hai người đi dạo ở bờ biển một vòng, thẳng đến khi đèn đường sáng rực rỡ mới chuẩn bị đi về khách sạn.
“Thỉnh thoảng đi dạo biển kiểu này cũng khá thư thái.” Việt Phỉ rất thích hòn đảo này.
Cố Nguy: “Nếu em thích, sau này chúng ta có thể đến đây hàng năm.”
Việt Phỉ sửng sốt, gật đầu: “Ừ.”
Cậu không ngờ bản thân sẽ được nằm trong kế hoạch tương lai của Cố Nguy.
Sau này, hàng năm … không quan tâm có phải Cố Nguy chỉ thuận miệng nói ra hay không, Việt Phỉ đều cảm thấy ấm áp trong lòng.
Người khác nói về một tương lai có mình ở trong đó, đây là một điều rất mới mẻ với Việt Phỉ.
Trước khi đến với thế giới này, cậu vẫn luôn ở một thân một mình.
Ai cũng có một mái ấm gia đình, được lo lắng yêu thương nhau, còn cậu vẫn luôn lủi thủi một mình.
Nhiều khi cậu muốn tìm người nói chuyện cũng phải cân nhắc xem có tiện cho người ta không.
Sau khi đến thế giới này, mặc dù nguyên vẫn còn cha mẹ và em trai em gái, Việt Phỉ không bao giờ dám tiếp xúc quá nhiều với họ.
Rốt cuộc thì, cậu vẫn không phải là Việt Phỉ thật, và chắc chắn cậu sẽ bị phát hiện nếu họ có khả năng tiếp xúc nhiều hơn.
Còn Cố Nguy chỉ gặp cậu sau khi cậu đã tới đây, Việt Phỉ trong tâm trí của Cố Nguy chính là cậu, vì vậy Việt Phỉ cảm thấy kết thân với hắn một cách dễ dàng hơn.
Trước đây, Việt Phỉ thường tự hỏi liệu có một ngày mình tỉnh dậy và hiểu rằng mọi thứ mình trải qua bây giờ chỉ là một giấc mơ.
Trước đây, cậu cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc khi tỉnh dậy từ một giấc mộng, nhưng bây giờ cậu chỉ hy vọng giấc mơ này có thể kéo dài hơn nữa...!
Trong lúc Cố Nguy đi vào phòng tắm, Việt Phỉ ngồi một mình xuống thảm, thu dọn hành lý.
Vốn dĩ sẽ có người phục vụ chuyên dụng thu dọn hành lý cho bọn họ, nhưng Việt Phỉ cảm thấy dù sao cậu cũng không có nhiều hành lý, tự mình sắp xếp vẫn hơn nên đã từ chối bọn họ.
Cuối cùng phục vụ chỉ sắp xếp hành lý cho Cố Nguy, còn đặc biệt dành một chỗ để Việt Phỉ tự mình xếp vào trong tủ.
Cất quần áo vào tủ, Việt Phỉ nhìn thấy một chiếc hộp được để ngay ngắn trong đó.
Gì vậy?
...!
Khi Cố Nguy bước ra từ phòng tắm, cả người hắn chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh eo.
Việt Phỉ đang ngồi trên thảm nghịch điện thoại di động ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái không rõ ý tứ.
Tưởng rằng cậu cảm thấy không thoải mái vì mình mặc hơi ít vải, Cố Nguy lại đi vào phòng thay một bộ đồ ngủ đàng hoàng rồi mới đi ra.
Tuy nhiên, Việt Phỉ vẫn nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Không hiểu được ý tứ trong mắt Việt Phỉ, Cố Nguy ngồi xuống mép giường hỏi cậu: “Sao vậy?”
Việt Phỉ: “Không có gì.”
Cố Nguy nhướng mày, đương nhiên hắn sẽ không tin những gì cậu nói, hắn muốn duỗi tay xoa đầu Việt Phỉ, nhưng cậu lại giật bắt người bật dậy khỏi mặt đất.
“Tôi đi tắm đây.” Việt Phỉ vừa nói vừa cầm bộ đồ ngủ chạy tót vào phòng tắm.
Tay Cố Nguy vẫn dừng trên không trung, hắn cau mày thu tay lại, bản thân mới đi tắm được chục phút, lại có chuyện gì xảy ra rồi?
Đột nhiên, tầm mắt Cố Nguy rơi vào chiếc hộp đang được giấu dưới mép giường.
Nếu hắn nhớ không lầm, hắn không nhìn thấy thứ này trước khi vào phòng tắm.
Cúi người, kéo chiếc hộp trên giường ra rồi mở ra, Cố Nguy nhìn thấy đống đồ bên trong được sắp xếp lộn xộn và logo của khách sạn trên sản phẩm.
…
Giờ phút này hắn không biết nên nói nhân viên khách sạn quá tri kỷ hay là quá nhiều chuyện.
“Ồ...” Nhìn thấy cây roi nằm trong hộp, Cố Nguy không nhịn được cười một tiếng, chẳng trách vừa rồi ánh mắt Việt Phỉ rất kỳ quái, có lẽ cậu đã hiểu lầm mình có sở thích đặc biệt.
Hứng thú bừng bừng xem qua tất cả các sản phẩm trong hộp, Cố Nguy lấy ra một chiếc khóa đeo vai và cây nến, rồi cất những thứ khác lại.
Chờ gần một giờ đồng hồ, Việt Phỉ mới chịu bước ra khỏi phòng tắm, thấy Cố Nguy vẫn chưa đi ngủ, trong lòng không khỏi có chút mất tự nhiên.
“Ngày mai phải đến công ty, anh không đi ngủ sao?” Việt Phỉ bước đến bên giường, ánh mắt liếc qua khoảng cách giữa giường lớn và sô pha, cuối cùng dừng ở chỗ ngọn nến được đặt trên tủ đầu giường.
Cố Nguy: “Chờ em.”
Đồng tử Việt Phỉ giãn rộng ra: “Chờ tôi?”
“ Hôm nay chưa bổ sung mười phút.”
Việt Phỉ: "Tôi nghĩ tin tức tố hôm nay khá ổn định.
Anh đi ngủ sớm đi.
Tôi không quen ngủ với người khác, nên sẽ ngủ ở sô pha bên ngoài.
Chúc ngủ ngon."
Sau đó, Việt Phỉ xoay người rời khỏi phòng.
Phòng ở và phòng khách chỉ cách nhau một vách ngăn, cho nên khi Việt Phỉ bước tới sô pha, cậu vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của Cố Nguy vẫn đang đặt vào mình.
Cùng lúc đó, tin tức tố vừa được quảng cáo là ổn định lại bắt đầu tạo phản.
Ngay lập tức, hương xuân ngọt ngào mát lạnh lại trào ra như suối, nó như tiến tới đích đến rõ ràng mà đi tìm giường lớn.
Hương nhựa thông vẫn luôn trầm ổn cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng Cố Nguy vẫn bất động, như thể là hắn không hề nhận thấy sự kỳ lạ trong không khí.
Việt Phỉ gác chân lên sô pha, đỏ mặt tía tai ôm lấy đầu gối, quay lưng về phía giường lớn, cuộn mình trong góc cố gắng phớt lờ nó.
Phần da gáy bắt đầu nóng ran, thậm chí đau nhức, nhưng Việt Phỉ vẫn không nhờ Cố Nguy giúp đỡ.
Vừa nói nói muốn ngủ riêng thì tin tức tố lại náo loạn, cảm giác tự vả vào mặt một cái khiến Việt Phỉ không dám mở miệng đi nhờ người ta.
Chết vì sĩ diện, một lúc sau, trán của Việt Phỉ vẫn vùi vào ghế sô pha, quần áo sau lưng thì đã ướt đẫm mồ hôi.
Cố Nguy không cảm nhận được tin tức tố của cậu lại không ổn định sao? Việt Phỉ đột nhiên cảm thấy rất tủi thân.
Vị ngọt trong phòng dần trở nên nồng đậm hơn, Cố Nguy thở dài, đứng dậy đến bên cạnh Việt Phỉ.
“Ngốc.” Cố Nguy cúi người ôm lấy đối phương, một tay ôm lưng, tay kia đỡ lấy đầu gối cậu, trực tiếp bế người kia lên.
Cảm nhận được sự tiếp xúc của Cố Nguy, Việt Phỉ đưa tay ra vòng qua cổ hắn.
Khi lưng chạm vào tấm nệm giường êm ái, Việt Phỉ vốn đang mê mang chợt bừng tỉnh: “Không cần.”
Cố Nguy không nghe theo cậu, đặt người xuống giường, cúi sát vào mặt cậu.
“Không cần gì?”
Việt Phỉ nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ở gần trong gang tấc, im lặng một lúc rồi mới nói:“Chỉ cho anh an ủi bằng tin tức tố thôi.”
Cố Nguy khẽ cười: “Nếu không thì em còn muốn tôi làm cái gì?”
Việt Phỉ mím môi, ánh mắt không tự giác mà nhìn về phía ngọn nến đầu giường.
Cố Nguy biết rõ, nhưng vẫn cố tình trêu cậu: “Muốn thử… các cách khác không?”
“Tôi không thích nến.” Việt Phỉ trả lời cực nhanh, giọng điệu kiên quyết.
Cố Nguy giả vờ tiếc nuối: “Nếu không thích thì không cần dùng.”
Không biết là do tin tức tố xao động hay là vì lý do nào khác, Việt Phỉ cảm thấy mặt mình bị đốt cho đến ngu người.
Để che đi sự xấu hổ, Việt Phỉ đưa tay vòng lên cổ Cố Nguy, nâng cằm lên, cắn vào môi cái người suốt ngày nói mấy thứ nhăng cuội kia.
“Anh cứ thanh toán cái nợ mười phút trước đi.”
Cái khác trả sau...!
Cố Nguy vui vẻ cúi đầu hôn môi cậu, tin tức tố không còn được kiềm chế mà phóng ra.
Nhựa thông mạnh mẽ dần áp đảo tin tức tố còn đang nghịch ngợm nóng nảy của Omega, nhẹ nhàng mà kiên quyết xâm nhập, cuộn lấy và xoa dịu cậu từng chút một.
Ánh nến và chiếc giường mềm mại rất dễ tạo nên một bầu không khiến người ta say vào trong đó.
Sau đó, ngón tay của Alpha nhéo thật nhẹ lên làn da sau cổ Việt Phỉ, khiến cậu không nhịn được rên lên một tiếng.
Cố Nguy hơi ngửa thân mình lên nhìn cậu từ trên cao, ánh mắt dịu dàng: “Hôm nay làm nhẹ một chút, ngày mai tôi phải đến công ty.”
Việt Phỉ tỉnh táo lại, rút tay khỏi cổ hắn: “Xin lỗi.
Mười phút, đúng không?”
“Mười phút.” Cố Nguy trả lời cậu, nhưng hắn vẫn không đứng dậy.
Khóe mắt Việt Phỉ đỏ hoe, đôi mắt ướt mang đầy khó hiểu.
“Alpha cũng sẽ bị tin tức tố của Omega ảnh hưởng.” Một tay Cố Nguy chống xuống giường, tay kia nâng lên, nhẹ nhàng lau khóe mắt cậu, “Em thì khỏe lên rồi, nhưng tôi lại cảm thấy hơi khó chịu.”
Việt Phỉ sửng sốt: “Vậy phải làm sao bây giờ? Có cần dùng thuốc ức chế không?”
“Ác vậy hả?” Ngón tay vốn dĩ đặt ở khóe mắt lại véo lên gò má trắng nõn mềm mại, Cố Nguy nhướng mày chất vấn cậu.
"..." Việt Phỉ kéo tay hắn ra, véo nhiều méo mặt.
Cậu tự giác hỏi lại Cố Nguy: “Anh muốn tôi làm gì?”
Cố Nguy mỉm cười, duỗi tay sờ soạng đầu giường ở đằng sau Việt Phỉ, lấy ra một món đồ bằng nhựa màu đen.
“Đây là cái gì?” Lồng ngực Việt Phỉ run lên.
Cố Nguy giải thích: "Khóa vai, là vật mô phỏng tuyến thể.
Omega đeo lên có thể quẫn quanh cả vùng gáy, khi đó Alpha không cần kiềm chế lực cắn nữa, sẽ không gây tổn thương và đánh dấu ngắn hạn cho Omega, đồng thời còn giúp Omega hấp thụ đủ lượng tin tức tố và cảm giác khi cắn.
Dùng nó thì cả O và A đều có thể được...!giải tỏa một cách thích hợp.
"
Việt Phỉ nhớ lại cách Cố Nguy liếm da gáy mình trong máy bay...!nếu đeo khóa vai có thể giải quyết vấn đề của Cố Nguy mà không cần tiếp xúc trực tiếp...!Không phải đây là một vụ trao đổi cả hai được lời sao?
“Vậy thì… thử xem?” Việt Phỉ co chân lại, mắt cá chân cậu cọ lên ga giường mềm mại, cảm giác lạnh lẽo trên da khiến cậu cảm thấy rất thoải mái, không khỏi vừa đeo khóa vai, vừa dịch sang một bên.
Nơi hai người ngồi vừa rồi quá nóng.
Cố Nguy ngồi dậy, nhìn cậu kéo cổ áo ngủ rồi đeo lên khóa vai, đáy mắt bất giác lộ ra lòng chiếm hữu điên cuồng.
Sau khi đeo lên xong xuôi, Việt Phỉ ngồi ở bên giường rồi nhìn sang Cố Nguy, ánh mắt cậu vẫn trong veo: “Được rồi đó.”
Cố Nguy không biết những Omegas khác là dạng gì, nhưng người có thể khiến hắn muốn ngừng thở chỉ bằng một ánh mắt như vậy, thì chỉ có một mình Việt Phỉ.
Rõ ràng là hắn đã bị dụ dỗ bởi rất nhiều Omegas, cũng gặp phải rất nhiều thủ đoạn bẩn thỉu, nhưng người ở trước mặt còn chưa cần làm gì, đã đủ khiến hắn trở nên mất kiểm soát.
Trái tim trong lồng ngực Cố Nguy đập đến điên cuồng, hắn không nhịn được mà liếm đôi môi khô khốc của mình.
Hai tay chống trên giường, Cố Nguy nửa quỳ sau lưng Việt Phỉ.
“Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Cố Nguy nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Việt Phỉ.
Việt Phỉ không hiểu gì, nhưng khi cậu vừa muốn hỏi tại sao, cậu đã cảm nhận được luồng hơi nóng rực của người phía sau.
Với sự bảo vệ của dụng cụ khóa vai, lần này, Cố Nguy không kiềm chế nữa, hắn nhắm vào chỗ đang tỏa ra tin tức tố ngon ngọt đang dụ dỗ mình kia, thô bạo cắn xuống đó.
“A!”
Tiếp xúc ở gáy vừa xa lạ lại mạnh mẽ khiến khóe mắt Việt Phỉ lại ươn ướt, trong tiềm thức cậu không khỏi muốn nhảy về phía trước, chạy trốn khỏi nguồn cơn đang ở phía sau.
Nhưng gần như ngay khi cơ thể cậu vừa chuyển động, Alpha phía sau lập tức siết chặt tay vòng qua eo cậu, tạo nên chiếc lồng chắc chắn không cho cậu chạy thoát.
“Đừng cử động.” Giọng của Alpha mang theo sự cảnh cáo.
Việt Phỉ không nói nên lời, vết cắn sau gáy vừa ngứa vừa đau, cơn ngứa đi thẳng vào xương tủy, cơn đau tuy ít nhưng lại lan khắp nơi.
Tin tức tố của Omega ngọt ngào chảy ra không ngừng, rồi nhanh chóng bị bao bọc bởi nhựa thông, nó mạnh mẽ chiếm lấy, nuốt chửng lấy hương vị ngọt ngào kia.
"Đủ...!Đủ rồi..." Ngón tay mảnh khảnh nắm lấy đầu giường, cố gắng thoát ra khỏi nguồn nhiệt sau lưng, Việt Phỉ duỗi tay muốn gỡ cánh tay trên eo ra, sức lực yếu ớt.
Món đồ mô phỏng tuyến thể không phải là thứ duy nhất mang lại khoái cảm đến cho Alpha, ngoài luồng tin tức tố ngào ngạt kia ra, họ còn bị kích thích bởi sự khuất phục của Omega.
Vì vậy, vào thời điểm này, bất kỳ sự phản kháng nào của Omega chắc chắn là ngòi châm nổ vào bản năng tranh đấu của Alpha.
Một tay ôm lấy eo, tay kia nâng lên ôm lấy vai giữ chặt người trong lồng ngực, Cố Nguy đứng thẳng người đẩy người về phía trước, ép sát đối phương vào đầu giường.
Đôi môi mềm mại ẩm ướt lại lướt qua cổ, Cố Nguy mở miệng, cắn lên gáy Việt Phỉ qua chiếc khóa vai.
Lời an ủi kết hợp với hơi thở nặng nề không hề tạo ra cảm giác chân thành.
“Ngoan nhé, lại nhịn thêm một lúc.”
______________________________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...