Trong văn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà, một chiếc điện thoại di động được ném trên bàn kêu đinh lên một tiếng, là tiếng thông báo có tin nhắn
Trên ghế sofa da màu đen, người đàn ông im lặng ngồi đó, không có ý định đứng dậy kiểm tra tin nhắn trên điện thoại.
Cố Nguy chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó hắn sẽ phải dành thời gian rảnh rỗi quý báu của mình để suy nghĩ về vấn đề tình cảm.
Tiến độ công việc trong tay không chậm đi, nhưng mấy ngày nay cấp dưới nhìn thấy hắn vẫn rụt rè hơn bao giờ hết, không phải Cố Nguy không để ý, chỉ là không còn tâm sức đâu mà quan tâm, hắn biết tình trạng của mình đang không ổn.
Nếu có một người, khi nhìn thấy hắn sẽ mỉm cười; sẽ chủ động hỏi hắn đã ăn gì chưa; thỉnh thoảng còn nhìn lén hắn; nửa đêm sẽ đi nấu mì cho hắn; chọc hắn cười; cùng đùa giỡn với hắn, vài lần còn biết giận dỗi hắn, nhưng chẳng lâu sau cũng sẽ làm hòa với hắn; nói không tin tưởng hắn nhưng vẫn luôn ỷ lại dựa dẫm vào hắn.
Nếu không phải là thích, thì phải gọi đó là gì?
Lần đầu tiên Cố Nguy gặp phải vấn đề khó giải quyết như vậy, không phải là hắn không thể chấp nhận được việc có người không thích mình, mà chỉ là không thể chấp nhận rằng Việt Phỉ lại có thể không có cảm xúc với hắn.
Sao có thể không thích hắn? Có chỗ nào hắn không tốt à? Ngoài mình ra, Việt Phỉ còn muốn chọn những Alpha nào khác? Còn dám nói tìm một Alpha làm hợp đồng đánh dấu?
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Nguy như có lửa đốt, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Cửa văn phòng bị gõ, Đường Duyệt đi vào báo cáo công việc, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng đang kìm nén tức giận của sếp, anh lập tức câm nín.
Nghe thấy tiếng anh ta dừng lại, ánh mắt Cố Nguy nhìn về phía Đường Duyệt.
Đường Duyệt đổ mồ hôi lạnh ròng ròng trên lưng.
Mấy ngày nay Cố Nguy vẫn sống ở công ty, tin tức tố trên người tỏa ra đầy cáu kỉnh hung hãn, khiến cả công ty đều phải đề phòng, tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh vẫn mơ hồ đoán được vấn đề nằm ở vị đang sống trong Nam Loan Hương kia, dù sao thì Cố Nguy đã không quay lại nhà sau khi đi về từ bệnh viện.
"Ừm...!Cố tổng, dì Trần ở Nam Loan Hương vừa gọi cho tôi và nói rằng cậu Việt bảo bà ấy đừng đi qua vào ngày mai, bà ấy muốn đến gặp tôi để xác minh xem có phải bà ấy có bị sa thải hay không."
Cố Nguy nhíu mày: “Cậu ấy đã nói như vậy thì cho người về đi.”
Đường Duyệt: “Tôi hiểu rồi.” Xem ra hai người bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện lớn, không biết có khả năng chấm dứt thỏa thuận hay không.
Anh ta xoay người định bỏ đi, nhưng lại bị Cố Nguy ngăn lại.
“Thay bằng người khác đi.” Cố Nguy nói.
Đường Duyệt sửng sốt: “Được.”
Hình như mọi chuyện có vẻ phức tạp hơn anh nghĩ, Đường Duyệt quyết định đi tìm Kiều ti uống rượu và tám chuyện.
Cửa phòng làm việc bị đóng lại, Cố Nguy đứng dậy cầm điện thoại, chuẩn bị đọc xem Việt Phỉ có giải thích việc của dì Trần cho mình không, nhưng vừa mở điện thoại ra đã đọc được một tin nhắn dài mà một tiếng trước đầu máy bên kia gửi đến.
Xin lỗi vì rắc rối, dọn ra ngoài, hợp tác vui vẻ, cảm ơn...!
Đọc xong, dây thần kinh đang căng ra trong não của Cố Nguy như muốn đứt ra trong nháy mắt.
Cầm lấy tập tài liệu đã được để trong góc bàn một thời gian, Cố Nguy nhấc chân rời khỏi văn phòng.
Làm cho lòng mề của hắn loạn hết cả lên còn muốn phủi mông chuồn đi? Đừng có mơ.
...!
Tối hôm qua Việt Phỉ đi ngủ sớm để sáng có thể dậy sớm thu xếp đồ đạc.
Mặc dù sống ở Nam Loan Hương đã được một thời gian nhưng những thứ duy nhất thuộc về cậu chỉ có sách vở và một vài bộ quần áo thay hàng ngày.
Khi thu dọn tủ quần áo, cậu nhìn thấy cặp khuy măng sét và cài áo được cậu giấu kín sâu trong tủ,, đây là đồ mà Cố Nguy đã tặng cậu vào ngày đến bữa tiệc nhà họ Lục tổ chức.
Nghĩ nghĩ, Việt Phỉ vẫn để chúng ở trong tủ, rốt cuộc thì cũng không phải đồ thuộc về mình.
Xách theo vali mà mình mang tới lúc đến đây, Việt Phỉ bước chậm rãi xuống cầu thang.
Cậu vẫn luôn cúi đầu nhìn xuống dưới chân, nên vẫn không để ý bóng người cao lớn ngồi trên sô pha trong phòng khách, mãi tới khi xuống đến chân cầu thang, sau khi đặt vali xuống đất, Việt Phỉ mới nhận ra sự khác thường.
Alpha mấy ngày nay không gặp, đang ngồi ở trên sô pha chống tay, lạnh lùng nhìn cậu.
“Anh, anh về rồi à.” Việt Phỉ hơi ngượng ngùng chào hỏi.
Cố Nguy nhìn cậu, mới có mấy ngày không gặp mà cậu đã gầy rõ rệt: “Cậu định đi đâu?”
Việt Phỉ vò đầu bứt tóc: “Anh không thấy tin nhắn tôi gửi cho anh sao?
Cố Nguy lạnh lùng nói: "Tôi nhìn thấy rồi."
Vậy thì còn hỏi cái mẹ gì nữa? Việt Phỉ chửi thầm.
Thái độ thờ ơ của Cố Nguy khiến cậu có chút khó chịu, nhưng cậu vẫn dùng giọng điệu tốt bụng nhất có thể: "Anh về vì muốn nói với tôi vì chuyện hợp đồng à? ”
Việt Phỉ kéo va li bước đến sô pha, nhìn thấy một tập tài liệu trên bàn, biết mình đoán đúng, cậu để vali sang một bên, ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Cố Nguy.
Nhưng sau khi cậu ngồi xuống một lúc, dường như Cố Nguy cũng không có ý định nói thêm câu nào, Việt Phỉ hít sâu một hơi, chỉ có thể chủ động đưa tay với về phía tập tài liệu trên bàn.
“Đây là cái gì?”
Thấy Cố Nguy không cản lại cậu, biết là rõ ràng là đồ cho mình nhìn, Việt Phỉ trực tiếp mở ra.
"Về việc Việt Phỉ tự nguyện chấp nhận thỏa thuận đánh dấu bổ sung của Cố Nguy."
"Về việc Cố Nguy tự nguyện giúp đỡ Việt Phỉ vượt qua giai đoạn phân hóa"
Việt Phỉ chớp chớp mắt, đảm bảo rằng mình không đọc nhầm tiêu đề của thỏa thuận.
“Anh đồng ý à?” Việt Phỉ cực kỳ kinh ngạc, rõ ràng là vì việc này mà hai ngày nay hắn không về Nam Loan Hương, sao bây giờ lại đột nhiên đồng ý?
Có phải vì thấy mình dọn ra ngoài, nghĩ rằng cậu sẽ không tiếp tục thực hiện hôn ước, nên hắn đã chuẩn bị hai bản thỏa thuận này suốt cả đêm để ngăn mình lại?
Việt Phỉ đóng tập tài liệu lại: "Anh không cần làm chuyện này.
Tôi nói việc dọn ra không phải có ý uy hiếp anh đâu.
Theo thỏa thuận đã ký lúc đó, trừ khi anh đồng ý, tôi không có quyền chấm dứt hợp đồng giữa chúng ta.
Tôi sẽ không vi phạm điều khoản đó đâu."
Thấy cậu hiểu nhầm, Cố Nguy lạnh lùng hừ một tiếng: "Người uy hiếp được tôi cũng không có được bao nhiêu.
Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều.
Tôi nghĩ ra hai thỏa thuận này, đơn giản vì nghĩ đó là yêu cầu tốt, giống như cậu đã nói, tôi không có ý định đánh dấu các Omegas khác.
Một khi đã như vậy, đánh dấu cậu là việc đôi bên cùng có lợi cho cả hai chúng ta.
Tại sao tôi lại không đồng ý? "
Làm sao tôi biết tại sao anh không đồng ý được? Việt Phỉ than thở trong lòng.
Lúc cậu nói ra, Cố Nguy đã rất tức giận, nhưng bây giờ hắn lại quay về với một bản hợp đồng và nói rằng đó là việc đôi bên cùng có lợi, còn hỏi vì sao mà nghĩ hắn không đồng ý...!
"Nếu như vậy, thì mình ký luôn nhé?" Việt Phỉ đưa hợp đồng cho Cố Nguy.
Cố Nguy: “Chỉ cần cậu không hối hận.”
Việt Phỉ: “Không có gì phải hối hận.”
Nói là làm, hai người trao đổi văn kiện, mỗi người cầm một bản, ký tên.
Sau khi ký kết, Việt Phỉ mở ra hiệp định liên quan đến thời kỳ phân hóa.
“Mỗi ngày bên A tiến hành X phút để an ủi tin tức tố cho bên B.” Việt Phỉ chỉ vào một dòng chữ và hỏi Cố Nguy, “Tại sao anh lại để trống ở đây?”
Cố Nguy: “Vì tôi không chắc sẽ mất bao nhiêu phút để cách này có tác dụng.
“Vậy để trống trước đi.” Việt Phỉ: “Thật ra bỏ phần này cũng được, dù sao thì cứ làm cho pheromone ổn định là được mà.”
Cố Nguy: “Xin lỗi, nghiêm khắc quen rồi.
”… ”Việt Phỉ không nói nên lời.
“Vậy thì anh tính mấy phút này thế nào?”
Cố Nguy đặt hợp đồng xuống, giơ tay ra hiệu cậu lại gần.
Nhận ra rằng hắn đang muốn mình đến bên cạnh, Việt Phỉ chớp mắt, đứng dậy khỏi ghế sô pha, hỏi “Sao thế?” Khi cậu đến gần, Cố Nguy nắm lấy cổ tay Việt Phỉ, kéo người ngồi xuống bên cạnh hắn.
Cố Nguy xoay người sang bên cạnh, duỗi tay phải đặt lên tay vịn của ghế sô pha mà Việt Phỉ đang dựa, vây người vào lòng.
"Hôm nay uống thuốc chưa?"
Việt Phỉ hơi ngạc nhiên, rồi mới nhận ra Cố Nguy đang hỏi về loại thuốc do bác sĩ kê hôm trước.
“Sao anh biết?” Việt Phỉ vừa hỏi xong đã hối hận, mấy chuyện này Kiều Ti sẽ báo cho hắn thôi, cần gì hỏi chứ: “Tối hôm qua tôi uống rồi, nhưng hôm nay thì chưa.”
Cố Nguy ừ một tiếng, cúi người tới gần cậu: “Nhắm mắt lại, mở miệng.”
Việt Phỉ ngoan ngoãn làm theo lời hắn, cậu cảm nhận được nhựa thông quen thuộc dần bao trùm lấy mình, động tác ở môi không hề nhẹ nhàng, ngược lại còn có chút thô bạo, nhưng luồng hương kia vẫn luôn bình tĩnh, dịu dàng, an ủi tin tức tố đang hỗn loạn trong người cậu.
Khác với cảm giác trống rỗng của thuốc thuốc, sự an ủi từ pheromone của Alpha khiến lồng ngực cậu căng đầy, yên bình lại dễ chịu.
Việt Phỉ không nhịn được giơ tay túm lấy vạt áo của Alpha, như muốn đối phương lại gần ôm lấy mình, nhưng tay của Cố Nguy vẫn luôn đặt ở bên cạnh Việt Phỉ, không hề nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu sau, nụ hôn kết thúc.
Việt Phỉ thở hổn hển mở mắt ra, nhìn thấy vết răng trên khóe môi Cố Nguy mà cậu vừa cắn.
“Mười phút.”
Đôi môi có dấu răng đóng mở, nhưng Việt Phỉ không thể nghĩ được gì.
“Lần sau đừng cắn tôi.”
Cố Nguy ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn người đang ngồi một bên không biết đang suy nghĩ gì mà đờ người ra, giơ tay điền số vào chỗ trống của dòng chữ vừa rồi.
Giấy trắng mực đen, hợp đồng có hiệu lực từ hôm nay.
“Tin tức tố của anh là mùi nhựa thông.” Đột nhiên Việt Phỉ mở miệng.
Cố Nguy: “Gì cơ?”
Việt Phỉ: “Trước đây anh đã nói dối tôi rằng nhựa thông là mùi nước hoa.”
Cố Nguy: “Không phải là cậu tự nghĩ vậy à?”
“…” Việt Phỉ nghẹn họng, “Anh biết tôi đoán sai, tại sao không sửa lại cho tôi? ”
“ Bây giờ cậu muốn tính toán nợ cũ với tôi à? ”Cố Nguy nhướng mày.
“Không phải.” Việt Phỉ duỗi tay, cầm lấy cả hai bản thỏa thuận từ chỗ Cố Nguy, nói: “Tôi sẽ xem xét lại hai bản hợp đồng này.”
Ban nãy cậu không đọc kĩ bản hợp đồng này, bây giờ chuyện đã thành giấy trắng mực đen, khiến Việt Phỉ hơi lo lắng.
Thái độ bình tĩnh dửng dưng của Cố Nguy khiến cậu tự hỏi tại sao bản thân lại trở nên lúng túng như vậy.
Đứng dậy khỏi ghế sô pha, Việt Phỉ nhấc vali bước lên cầu thang trở về phòng tầng hai.
Mặc dù cậu không nói, nhưng Cố Nguy có thể nhìn thấy sự dao động của Việt Phỉ trong mắt cậu.
“Một ngày.” Cố Nguy nói từ phía sau lưng.
“Nếu cậu hối hận, có thể trực tiếp xé hai bản thỏa thuận.”
“Tối nay khi tôi quay lại, hy vọng sẽ thấy được câu trả lời của cậu.”
Nói xong, Cố Nguy lập tức rời đi.
Việt Phỉ cũng trở lại phòng ngủ trên tầng hai.
Vứt vali vào góc phòng, Việt Phỉ ngồi dựa vào thành giường, đầu óc cậu vẫn hơi mịt mờ.
Bản năng nói cho cậu biết, Cố Nguy đang ném cho cậu một miếng mồi ngon, tựa như săn mồi vậy, nhưng cậu lại không thể nhìn thấy cái bẫy này trông như thế nào, vì vậy Việt Phỉ không có tự tin để mặc cả với Cố Nguy.
Việt Phỉ mở tập tài liệu ra và đọc kỹ từng chữ một, nội dung của bản thỏa thuận quả thực rất chặt chẽ, phân chia quyền lợi và nghĩa vụ giữa hai người khá công bằng.
Ví dụ như, thời gian tiến hành việc an ủi tin tức tố trong thời kỳ phân hóa là bao lâu, kỳ phát tình sẽ được đánh dấu tạm thời như thế nào, đánh dấu tạm thời sẽ kéo dài mấy hôm, điều kiện để có thể thực hiện đánh dấu vĩnh viễn...!Cố Nguy đều viết rõ.
Ít nhất thì ngay bây giờ Việt Phỉ vẫn không thể nhìn ra chỗ nào không đúng.
...!Cái bẫy này, cậu có nên nhảy vào không?
_____________________________
Vừa nhỡ đọc lại chương 5 mà mình edit từ 11/11, dở khủng khiếp...!Lúc edit lúc nào tui cũng tưởng mình viết mượt zl cho tới khi đọc lại mọi người ạ.
Chắc chắn sau khi làm xong bộ này tui sẽ nhờ beta để 2 đứa cùng check lại từ chương 1 chứ càng đọc càng thấy mình edit tệ í mọi người....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...