Khi hai người trở lại Nam Loan Hương thì đã trưa, Cố Nguy dùng cơm ở nhà trước rồi mới đến công ty.
Sau khi Việt Phỉ ăn xong, trở lại phòng ngủ tầng hai, cậu nằm bẹp trên giường, ngủ một giấc đến tận chiều tối khi Cố Nguy trở về.
"Cậu ngủ cả buổi chiều rồi mới tỉnh à? Có chỗ nào khó chịu không?” Ngồi vào bàn ăn, Cố Nguy hơi nhíu mày nhìn bộ dạng vẫn còn ngái ngủ của Việt Phỉ.
“Lúc mới về nhà thì hơi khó chịu một chút, nhưng bây giờ thì khá hơn rồi.” Việt Phỉ nói.
“Tìm chút thời gian rảnh đến bệnh viện kiểm tra toàn diện đi.” Cố Nguy gắp một đũa đồ ăn đưa vào bát cậu.
Việt Phỉ sửng sốt một hồi rồi gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cố Nguy: “Buổi chiều nhà trường đã gửi đến kết quả điều tra rồi.
Cậu không gian lận, nhưng tôi nghĩ cậu vẫn nên ở nhà thời gian này.”
Việt Phỉ: “Nếu đã điều tra rõ ràng rồi thì sao ngày mai tôi lại không lên lớp được?”
"Học sinh báo cáo cậu là con trai hiệu trưởng.
Hiệu trưởng trường cậu đã đợi bên ngoài văn phòng của tôi cả chiều nay rồi.
Lúc đấy tôi đang họp nên không rảnh gặp ông ta.
Cậu có chắc mai cậu muốn về trường học nữa không? ”
Với tình trạng này, nếu Việt Phỉ tới trường, hiệu trưởng nhất định sẽ tìm đến tận cửa ngay lập tức.
Việt Phỉ: “Vậy thì tôi sẽ đợi một chút đi… chúng ta thực sự phải kiện cái tên Đường Hi kia à?”
Cố Nguy: “Cậu là người nhà họ Cố, chuyện này không thể cho qua nhẹ nhàng như vậy được.”
“Ồ…” Việt Phỉ gật đầu, dù sao lấy thể diện của Cố gia ra mà so với mặt mũi của mình, thì thể diện của nhà người ta cũng lớn hơn nhiều.
Bây giờ cậu cũng đã là người nhà họ Cố, đánh vào mặt cậu cũng chẳng khác gì đánh vào mặt Cố Nguy, vậy nên để Cố Nguy xử lý triệt để mấy việc như vậy cũng rất hợp lý.
Cố Nguy: "Nếu hôm nay có người bôi nhọ Cố gia mà được cho qua, ngày mai lập tức sẽ lại có càng thêm nhiều tên không biết điều.
Tuy bọn họ đều làm mấy trò mèo vặt vãnh không đáng chú ý, nhưng tôi không thích phiền phức."
“Ồ!” Việt Phỉ gật gù tỏ vẻ quan tâm, “Anh xử lý thế nào cũng được á.”
Đối với mấy thứ lợi hại này cậu cũng không có hứng thú lắm, vậy nên đương nhiên cậu sẽ nghe theo sự sắp xếp của Cố Nguy.
Cố Nguy chỉ nhẹ nhàng gõ vào bát của cậu,nói: “Thôi, mau ăn đi.”
Việt Phỉ cắn thịt viên: “Ừa.”
...!
Ngày hôm sau, Việt Phỉ nhận được tin nhắn của mẹ Việt.
Mẹ Việt: Tiểu Phỉ, hiệu trưởng của con đến thăm nhà, còn xách theo mấy túi quà đấy.
Ai không biết còn tưởng ổng đến đây để giúp đỡ những học sinh có hoàn cảnh khó khăn cơ.
Con giấu diếm mẹ việc gì ở trường à? Sao học đại học rồi vẫn có kiểu thầy cô tới thăm nhà thế?
Việt Phỉ:...!
Việt Phỉ: Mẹ, mẹ nghĩ lung tung gì vậy, hiện tại giáo viên trường con đều rất khách sáo lịch sự như vậy mà.
Việt Phỉ: Con không có ở nhà, ông ấy có hỏi gì không mẹ?
Mẹ Việt: Ồ, ông ấy hỏi bây giờ con sống ở đâu, mẹ đã đưa địa chỉ của con cho ông ấy rồi.
Mẹ nhắn tin nói trước với con một tiếng, chắc ông ấy cũng sắp đến nơi rồi.
Việt Phỉ:?????
Mẹ Việt: Sao vậy?
Việt Phỉ: Không có gì ạ...!
Mẹ Việt: Mà hôm nay con không đến trường à.
Việt Phỉ: Đúng đó, hôm nay con đáng lẽ phải ở trường mà, sao mẹ lại cho thầy ấy địa chỉ của con vậy?
Mẹ Việt: Tự dưng mẹ quên mất, mẹ cũng không nghĩ đến việc ông ấy sẽ đi thăm nhà học sinh.
Mà giờ con cũng sống chung với Tiểu Nguy rồi, nếu ông ấy muốn đến nhà cũng nên đến nhà bên đó mới đúng.
Việt Phỉ:...!
Mẹ Việt: Chỗ con có gì bất tiện à? Nếu không thì mẹ gọi ông ấy quay lại nhé?
Việt Phỉ: Không sao đâu, con nói đùa với mẹ chút thôi.
Mẹ Việt: [Lườm]
Nhắn tin với mẹ Việt xong, chuông cửa liền vang lên dưới tầng một.
Bây giờ chỉ có Việt Phỉ ở nhà, từ cửa sổ phòng học cậu nhìn ra thấy người đứng ngoài cửa, Việt Phỉ thực sự không muốn mở cửa một chút nào.
Ngoài cửa, hiệu trưởng Đường dắt theo đứa con trai bất trị của mình, trên tay cầm túi lớn túi nhỏ, kiên trì nhấn chuông.
Coi như không nghe thấy gì hết! Việt Phỉ đeo tai nghe lên, tập trung xem phim.
Một lúc sau, chuông điện thoại di động của cậu vang lên, là một dãy số lạ, Việt Phỉ không trả lời.
Chuông lại vang lên lần nữa, Cố Nguy?
“Alo?”
“Chuông cửa ở nhà tôi đã nói Đường Duyệt gọi bảo vệ đến đưa người đi rồi, cậu không cần lo lắng.”
“Được, tôi biết rồi.”
Vừa ngắt cuộc gọi với Cố Nguy, điện thoại lại rung lên lần nữa.
Nhìn thấy hiển thị người gọi, Việt Phỉ sững sờ.
[Doãn Tân Thần]
Tại sao danh bạ điện thoại của cậu lại có số của Doãn Tân Thần?!
Dù sao cũng là nam chính, tuy rằng đại khái cũng đoán được vì sao cậu ta gọi đến, Việt Phỉ thở dài, vẫn là nhấn nút nhận.
"Alo?"
"Việt Phỉ?"
"Tôi đây."
"Chào cậu, tôi là Doãn Tân Thần.
Hồi trước vì hoạt động trong trường chúng ta từng trao đổi số nhưng cũng chưa gọi lần nào.
Xin lỗi vì đã làm phiền cậu."
"Có chuyện gì vậy?
" Về việc tố cáo cậu gian lận trong kỳ thi, mặc dù Đường Hi nhất thời bốc đồng nhưng dù sao cậu ấy cũng làm thế vì tôi.
Tôi gọi cho cậu là muốn hỏi một chút, cậu có thể tha thứ cho cậu ấy được không.
Giải quyết riêng là được rồi, nếu có thể đừng dùng đến xử lí pháp luật."
"...Xét về mối quan hệ của chúng ta, hình như cậu không thể đứng ra hòa giải được.”
…một khoảng im lặng ngắn ngủi.
“Tôi hiểu rồi.” Doãn Tân Thần cũng không tiếp tục dây dưa, “Cảm ơn cậu đã đồng ý nghe điện thoại của tôi.”
Việt Phỉ: “Hi vọng cậu đừng hiểu lầm, thực sự tôi cũng không có thành kiến gì với cậu.”
Chỉ cần không nói ra mấy chuyện quay lại với Giản Diệc là tốt rồi.
"..." Doãn Tân Thần hơi ngừng lại, "Tôi còn tưởng rằng cậu rất ghét tôi"
Việt Phỉ: “Không có.” Cũng chỉ là một người xa lạ nói được vài ba câu thôi.
Doãn Tân Thần cười nhẹ: “Cảm ơn cậu.”
Cúp điện thoại, Doãn Tân Thần nhìn giao diện điện thoại di động của mình, thoáng chốc thất thần.
Cho dù trước kia không ghét, nhưng sẽ sớm chán ghét nhanh thôi.
Thở dài một hơi, Doãn Tân Thần lấy danh thiếp trong túi ra, bấm dãy số mà cậu ta chưa bao giờ gọi.
"Cố tổng, tôi là Tiểu Doãn, vâng đúng vậy, tôi là người trên du thuyền đã nhắc nhở ngài rằng đồ uống lúc đó có vấn đề, xin lỗi vì đã quấy rầy …”
“Đúng vậy, tôi muốn nhờ ngài giúp tôi một chuyện."
...!
Buổi tối Cố Nguy không về ăn cơm, nghĩ chắc hắn vẫn còn vướng chuyện ở công ty, Việt Phỉ cũng không để ý lắm, sau khi ăn xong, cậu đi vào phòng học tìm một bộ phim để xem.
Gần mười giờ, dưới tầng một vang lên tiếng mở cửa, Việt Phỉ đoán Cố Nguy đã về nhà, vừa lúc cậu xem phim xong, đang chuẩn bị đi ngủ.
Có lẽ khi đi lên tầng thấy cửa phòng học của Việt Phỉ vẫn sáng đèn, Cố Nguy đi tới gõ cửa.
Việt Phỉ đi ra mở cửa: “Anh về rồi à.”
Cố Nguy: “Còn chưa đi ngủ à?”
Việt Phỉ lắc đầu: “Chưa.”
“Nếu cậu không ngủ được, có muốn đến phòng làm việc của tôi uống một chút rượu không?” Cố Nguy mời cậu.
Việt Phỉ thấy hôm nay Cố Nguy hơi kì lạ, nhưng cậu vẫn đồng ý.
So với lần trước Việt Phỉ đến thì đồ đạc trong phòng làm việc của Cố Nguy cũng không khác mấy, hai người họ vẫn ngồi ở chỗ lúc trước.
Rượu được rót vào ly, Cố Nguy nhẹ nhàng chạm cốc cùng cậu.
“Hôm nay hiệu trưởng Đường đến nhà cậu à?”
Việt Phỉ: “Ừ, tôi nghe mẹ nói còn mang ít quà qua, tôi bảo mẹ trả lại cho ông ấy rồi.”
"Chiều nay luật sư đã nói chuyện với tôi.
Với tình huống của cậu ta, hành động này có thể đủ tiêu chuẩn đưa vào hồ sơ hình sự.
Nếu chúng ta kiên quyết điều tra và có chứng cứ đầy đủ, cậu ta cũng sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự", Cố Nguy nói.
Việt Phỉ: “Nghiêm trọng như vậy?” Như thế cũng tính là phạm pháp rồi à? Cậu còn nghĩ chỉ cần đối phương bồi thường chút là được.
Cố Nguy: "Cái đó vẫn chủ yếu phụ thuộc vào thái độ của chúng ta."
Việt Phỉ: "...!Tôi thấy bảo cậu ta đăng một lá thư xin lỗi lên trang cá nhân và diễn đàn trường là được rồi."
Cố Nguy: “Cậu chắc chứ?"
Việt Phỉ: “Ừm, cũng không phải chuyện gây tổn thất đáng kể gì cho tôi, bỏ qua đi.”
Cố Nguy gật đầu: “Tôi hiểu ý cậu.
Tôi sẽ nói Kiều Ti xử lý việc này.”
Việt Phỉ cảm thấy hơi kỳ lạ: "Vậy anh nghĩ như thế nào? Xử lý như vậy..."
Cố Nguy: "Tôi tôn trọng quyết định của cậu."
Trong lòng Việt Phỉ nảy ra một hàng dấu chấm hỏi.
Là ai hôm qua nói muốn giết gà dọa khỉ? Là ai hôm qua đã nói rằng người nhà họ Cố không thể bị bắt nạt?
Nói xong, Cố Nguy đứng dậy xoa đầu cậu: “Chuyện này cậu không cần nghĩ tới nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, Cố Nguy uống cạn ly rượu đỏ, cũng rời đi, trở về phòng ngủ.
Để lại một mình Việt Phỉ ngồi trong phòng làm việc, nhìn ly rượu vang chằm chằm.
Cố Nguy có điều gì đó không đúng lắm, thực sự rất không đúng.
Sau khi trở về phòng tắm rửa xong, nằm trên giường, Việt Phỉ suy ngẫm lại sự thay đổi trong thái độ của Cố Nguy và cuộc trò chuyện lúc nãy của cậu với hắn trong phòng làm việc.
Hôm qua còn tích cực đem việc vào người mình, còn bảo cậu cái gì cũng không cần quan tâm, hôm nay lại hỏi cậu nghĩ gì, rồi nói gì mà tôn trọng quyết định của cậu…
Không phải hắn đang tính toán gì chứ?
Chắc chắn là như vậy!
Nghĩ đến đó, Việt Phỉ bật dậy khỏi giường, gửi tin nhắn cho Cố Nguy.
Việt Phỉ: Có phải anh giấu tôi điều gì không?
Cố Nguy: Ý cậu là chuyện gì?
...!Xem ra hình như còn giấu mình rất nhiều chuyện nhỉ?
Việt Phỉ nghiến răng: [mỉm cười]
Cái gì mà anh ba, quan tâm cái đếch.
Cậu không nên dễ dàng cảm động như vậy, sao lại tin tưởng người ta dễ dàng như vậy chứ.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà cậu không biết, nhưng Cố Nguy không nói cho cậu.
Cố Nguy đích thị là một con cáo già, thật thật giả giả cũng khó phân biệt được.
Mặc dù đôi khi đối xử với cậu rất tốt, nhưng điều đó không thể thay đổi bản chất gian xảo của hắn.
Rúc đầu vào chăn bông, Việt Phỉ quyết định nhắm mắt đi ngủ.
...!
Sau tin nhắn đó, Việt Phỉ không nhắn thêm gì nữa.
Cố Nguy nằm trên giường một hồi, nhận ra mình không ngủ được liền đứng dậy, mở điện thoại gọi cho Đường Duyệt.
Đường Duyệt nhanh chóng nhấc máy: “Cố tổng?”
“Tôi nhớ năm ngoái Ngô Thành đã nói công ty đang nghiên cứu dự án, muốn điều chỉnh một chút công tác tài chính.”
Lời nói không đầu không đuôi của Cố Nguy khiến Đường Duyệt kích động: “Vâng?”
“Trường của Việt Phỉ khá thích hợp.”
Đường Duyệt: “Ừm.”
“Thành tích vài năm qua của cậu rất tốt.
Tôi sẽ thông báo với phòng nhân sự, tiền lương hàng năm sẽ được tăng gấp đôi vào cuối năm.”
Đường Duyệt: “Cảm ơn Cố tổng!!! ”
“Nghỉ ngơi đi.”
Cúp điện thoại, Cố Nguy vẫn không ngủ được, bỗng hắn nghe thấy tiếng thủy tinh va chạm từ bên ngoài liền cau mày, bước ra khỏi phòng.
Thấy đèn trong phòng làm việc vẫn sáng, hắn mở cửa ra.
Việt Phỉ đang ngồi trên ghế sô pha mà hai người vừa ngồi.
Cố Nguy hơi sửng sốt: "Sao cậu chưa đi ngủ? Trễ như vậy rồi làm gì ở đây?" Hắn hoàn toàn không cảm thấy tức giận khi Việt Phỉ tự ý phòng làm việc của hắn.
Việt Phỉ cau mày nhìn hắn, ánh mắt hơi mơ màng: "Uống rượu nha.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...