Tất nhiên Việt Phỉ sẽ không ngây thơ mà tin những gì Cố Nguy nói, nếu người khác biết quan hệ của bọn họ là loại bằng mặt nhưng không bằng lòng chắc chắn sẽ to chuyện.
Một truyền một trăm, một trăm truyền một nghìn, thật thật giả giả lúc đó không ai kiểm soát được.
Ngay cả với địa vị như Cố Nguy bây giờ, nếu có quá nhiều người nghi ngờ về hắn, hắn cũng không thể đứng lên nắm quyền một cách suôn sẻ.
Cố Nguy trong gia đình quá mạnh mẽ và ưu tú, nên việc hắn kết hôn chớp nhoáng hay bạn đời là một Beta cũng không bị người nhà nghi ngờ quá nhiều.
Tương tự, Cố Nguy cũng phải thể hiện ra ngoài cho tốt về mặt nổi của cuộc hôn nhân này.
Cho nên chỉ thích trêu mình thôi.
Việt Phỉ bĩu môi.
Vào trong phòng chưa được lâu, cậu đã nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
“Kiểm tra xong thì không thèm học bài nữa à?”
Ngoài cửa, tiếng của người đang bị Việt Phỉ chửi thầm vang lên.
Việt Phỉ đi ra mở cửa: “Sau khi thi phải thả lỏng một chút.”
Cố Nguy đứng ngay trước cửa: “Trốn ở phòng ngủ là thả lỏng à?”
Việt Phỉ: “Hôm nay anh không có việc gì à?”
Rảnh rỗi đến nỗi quan tâm chuyện cậu nghỉ ngơi ở đâu à.
Hiếm lắm mới bỏ ra một ngày nghỉ ngơi để ở cạnh người ta, Cố Nguy nói: “Tôi là ông chủ.”
“Ồ.” Anh là ông chủ, anh to nhất.
“Phòng học là ở tầng hai, còn phòng ngủ của cậu lại ở tầng một có vẻ không tiện lắm.” Cố Nguy đột nhiên nói.
Việt Phỉ: “Không có gì đâu mà.”
Thực ra cũng có chút bất tiện, trước đây Việt Phỉ luôn phải quay lại tầng một rửa mặt sau khi học xong, hoặc có khi để quên đồ trong phòng ngủ, phải chạy tới chạy lui giữa hai tầng.
“Buổi chiều tôi sẽ nói dì Trần dọn dẹp phòng trên tầng hai, cậu có thể dọn lên đó ở.” Cố Nguy thản nhiên quyết định.
Việt Phỉ: "Tầng hai? Sẽ không bất tiện cho anh chứ?"
Cậu luôn nghĩ rằng tầng hai là không gian riêng của Cố Nguy, bình thường ngay cả dì Trần đi dọn dẹp hắn cũng không để bà thoải mái đi lên.
Lần trước hắn đã phá vỡ quy tắc này, sắp xếp một phòng học ở trên tầng cho Việt Phỉ, bây giờ lại dứt khoát cho cậu lên đấy ở làm cậu rất ngạc nhiên.
Cố Nguy: "Không bất tiện.
Một mình tôi cũng không thể sống trong nhiều phòng như vậy."
Việt Phỉ não nề gãi gãi tóc: "Nếu thỉnh thoảng anh đưa người về thì sao..."
"Hả? Hóa ra cậu lại nghĩ về tôi như vậy à?” Cố Nguy mỉm cười, cầm cuốn sách trên tay gõ nhẹ vào đầu cậu một cái: “Nếu cậu ngại thì thôi.”
Thực ra qua một khoảng thời gian tiếp xúc với hắn, ngoại trừ công việc và đi xã giao, Việt Phỉ nhận ra hắn không qua lại với người khác, cũng chỉ có một cái hợp đồng liên quan đến hôn nhân là cậu.
Sau khi phản ứng lại dường như cậu đã vô ý vô tứ mà vu oan cho người ta, Việt Phỉ có chút xấu hổ: “Không phải đâu, tôi đồng ý mà.”
Cố Nguy hơi cúi đầu xuống, nhìn vẻ mặt bình tĩnh đang cố che giấu sự cắn rứt lương tâm của cậu, hắn cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không để lộ ra cảm xúc gì.
“Tôi sẽ không đưa người khác về đây.” Sau khi suy nghĩ một lúc, Cố Nguy nói thêm, “Ngoại trừ cậu.”
Việt Phỉ ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của hắn.
“Tất nhiên, cậu cũng không thể làm thế.”
Cố Nguy bổ sung.
Việt Phỉ: “...!Tôi sẽ không làm thế đâu.”
“Bạn trai Alpha trước đây của cậu không còn liên lạc với cậu nữa sao?” Cố Nguy hỏi lại.
Việt Phỉ: "Không còn." Giản Diệc đơn phương tiếp cận cậu không phải liên hệ nhỉ …
"Ngoài A đó còn có ai không?"
"Không có."
Việt Phỉ không biết tại sao cuộc trò chuyện lại chuyển sang Cố Nguy tra khảo về lịch sử tình trường của mình, nhưng nét mặt nghiêm túc của Cố Nguy khiến cậu cảm thấy rằng đó sẽ trở thành một vấn đề nghiêm trọng nếu cậu không trả lời thành thật.
"Ừ, bây giờ chúng ta là đối tác, không được giấu diếm tình trạng của bản thân.
Nếu không, đó là gian lận thương mại, cậu đồng ý không?" Cố Nguy một tay đút túi, tay kia cầm một cuốn sách, tư thế ung dung lại nói ra lời như cảnh cáo.
Việt Phỉ bị hàng loạt câu hỏi của hắn oanh tạc, ngơ ngác một hồi mới nói: "Đồng ý."
Cố Nguy: “Vậy bây giờ cậu đã có người mình thích chưa?”
Việt Phỉ nhìn hắn, đầu óc trống rỗng: “Thích ai á?”
“Ừ.”
“Không, không có ai.”
Đáy mắt sâu thẳm của Cố Nguy đang ánh lại bóng của Việt Phỉ, sau khi nghe thấy câu trả lời của cậu, đột nhiên hắn lại không nói gì nữa.
Việt Phỉ chớp chớp mắt hoang mang nhìn Cố Nguy, cậu trả lời sai à?
“Có chuyện gì vậy?” Việt Phỉ cảm thấy sự căng thẳng không thể giải thích được lúc bị Cố Nguy nhìn chằm chằm.
Một lúc sau, dường như Cố Nguy đã đoán ra được điều gì đó,cong môi cười: “ Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Việt Phỉ: “??????”
…
Xong bữa trưa, sau khi dì Trần dọn dẹp phòng ốc trên tầng hai, Việt Phỉ cũng bắt đầu công cuộc chuyển phòng.
Hầu hết quần áo của cậu ở đây đều là do Đường Duyệt đã chuẩn bị từ trước, bình thường cậu cũng chỉ mặc vài bộ nên cũng khá nhẹ nhàng về việc thu xếp đồ quần áo lên tầng lắm.
Khi Kiều Ti đến nhà để đưa cho Cố Nguy một chiếc điện thoại di động mới, Việt Phỉ đang bê quần áo lên tầng hai.
“Chào buổi chiều, cậu Việt đang làm gì vậy?”
Việt Phỉ: “Kiều trợ lý mới tới hả, tôi đang sắp xếp đồ chuyển phòng ngủ lên tầng hai, giờ đang thu dọn quần áo.”
Kiều Ti nghe Đường Duyệt nói trước rằng trước đây Việt Phỉ sống ở tầng một, còn Cố Nguy độc chiếm tầng hai.
Kiều Ti biết Cố Nguy có dục vọng độc chiếm khá mạnh, ngay cả khi cậu đến Nam Loan Hương để báo cáo với Cố Nguy, cậu ta cũng không bao giờ được phép lên tầng hai.
“Sao đột nhiên lại đổi lên tầng vậy?” Kiều Ti cười hỏi.
Việt Phỉ: “À, phòng học của tôi ở tầng 2 mà, nên Cố tổng nói với tôi cứ đi lên đi xuống như vậy rất bất tiện, kêu tôi chuyển lên.”
Nội tâm Kiều Ti sửng sốt, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh: “Thì ra là vậy.”
Nhìn Việt Phỉ đang bước lên tầng hai, Kiều Ti tiến tới, đưa cho cậu chiếc túi đang cầm trong tay: "Cậu Việt, đây là điện thoại di động mới của Cố Tổng, cậu có thể đưa cho ngài ấy giùm tôi được không?"
Việt Phỉ nhận lấy: "Được chứ."
Kiều Ti cúi đầu xin lỗi cậu: “Hôm qua tôi có chút sơ suất, thật sự xin lỗi cậu.”
Việt Phỉ sửng sốt: “Không sao mà không sao mà, anh không cần phải như vậy đâu.”
Kiều Ti: “Vậy phiền cậu đưa đồ cho Cố tổng, giờ tôi phải về công ty trước đây.
"
Việt Phỉ: “Ừ, anh đi đi.”
...............................................!
Rời khỏi, Nam Loan Hương, Kiều Ti gọi điện cho Đường Duyệt:" Buổi tối đi uống cùng nhau không? Em mời.
"
Bên kia, Việt Phỉ sắp xếp quần áo vào phòng mới xong xuôi, rồi mới cầm cái túi kia đi gõ cửa phòng làm việc của Cố Nguy.
“Vào đi.” Giọng của Cố Nguy từ trong vang ra.
Việt Phỉ vặn nắm cửa, thò đầu vào: “Thư ký Kiều mang điện thoại di động cho anh, tôi để đây cho anh nhé.”
Nói xong thì đặt chiếc túi xuống sàn cạnh cửa, chuẩn bị chuồn đi.
“Vào đây đi.” Cố Nguy ngồi sau bàn làm việc, lặp lại lần nữa.
Việt Phỉ đành xách túi đi vào.
“Cho anh đó.” Việt Phỉ rút điện thoại trong túi ra, đưa cho hắn.
Không xem không biết, cậu vẫn không biết vì sao túi đồ lại hơi nằng nặng, nhìn vào trong mới biết, túi không chỉ có một chiếc điện thoại di động, mà có hẳn ba cái.
“Anh làm hỏng cả ba chiếc điện thoại á?” Việt Phỉ ngạc nhiên.
Cố Nguy: "À, bị người khác động vào, vứt hết."
Trong tay đang cầm điện thoại di động mới của hắn, Việt Phỉ đột nhiên thấy không ổn lắm: "Có phải tôi không nên cầm như vậy không?"
Nhận ra rằng cậu hiểu lầm gì đó, Cố Nguy cười: “Cậu không liên quan đến việc đó"
Ngay sau khi di động được khởi động, một loạt các hồi chuông liền vang lên không dứt, hiển nhiên có rất nhiều người đã liên lạc với Cố Nguy vào khoảng thời gian này.
Cố Nguy liếc nhìn, ấn vào một cái tên trong số đó, gọi lại.
Việt Phỉ tay vẫn đang cầm hai chiếc điện thoại còn lại kia, loay hoay tháo lắp.
“Ông Lục.”
Việt Phỉ dừng lại, nhìn Cố Nguy, băn khoăn không biết có nên rời đi hay không.
Nhưng Cố Nguy lại nâng cằm về phía cậu, ra hiệu cho cậu tiếp tục tháo điện thoại.
Việt Phỉ: "..." Sai bảo người ta thuận tiện quá nhỉ.
Cố Nguy đang đứng bên cạnh cậu, nói chuyện với Lục Trăn Nhiên.
"À, hôm qua cháu làm mất điện thoại, cũng vừa mới mua một cái mới."
"Ông đã nghe nói về chuyện Tiểu Lâm đã làm.
Đó là lỗi của nó, quá không hiểu chuyện rồi.
Tất nhiên, ông già này cũng có lỗi.
Đáng lẽ ông không nên hứa với nó về việc kết hôn với anh, giờ ông gọi để xin lỗi anh.
”
“ Ngài đừng nói vậy.
”
“ Ông biết rằng anh nể bộ mặt già nua của ông, nhưng nhà họ Lục sẽ không bao che chuyện này.
Ông đã gửi nó đi ra nước ngoài rồi.
"
" … Ngài đã xử lý xong như vậy rồi, cháu cũng không phản đối gì.
"
" Vậy chuyện này sẽ dừng ở đây.
"
" Được ạ.
"
" Ông không tiện can thiệp vào việc thờ cúng tổ tiên của gia đình cuối tháng, cuối năm nay có cuộc họp cổ đông, Lục gia chắc chắn sẽ đứng về phía anh, mong anh hoàn toàn tiếp quản Cố gia.
"
" Nhà họ Cố và Lục có cổ phần chéo.
Cháu nghĩ đây là sự thỏa thuận ngầm giữa hai nhà chứ.”
Đầu bên kia im lặng một lúc rồi nói:" Tất nhiên là như vậy.
"
Khi nét mặt của Cố Nguy dần dần lạnh đi, tốc độ tháo điện thoại của Việt Phỉ cũng chậm lại.
“Nhưng dù sao cũng cảm ơn ngài.” Cố Nguy nhếch khóe miệng, nhưng không hề có ý tươi cười.
Cuộc gọi kết thúc.
Chiếc điện thoại di động vừa được sửa sang lại bị đập vỡ trong tích tắc.
*Ở đây Cố Nguy có thể tức giận hoặc thất vọng vì người mà hắn coi như ông nội ruột lại nói chuyện lợi ích í, kiểu vậy.
Thật ra mình không rõ lắm nên cũng chỉ dựa theo chương sau mà đoán thôi, bởi vì rõ ràng ông Lục bảo sẽ về phía Cố Nguy mà nhỉ.....nói chung là đừng để chi tiết này vào đầu nhé nó phụ lắm =))).
______________________________
Dạo này mình rất bận nên tốc độ sẽ hơi chậm, chất lượng có thể giảm đi nhiều nữa, mong mọi người thông cảm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...