Ngày hôm sau lúc Việt Phỉ tỉnh dậy thì Cố Nguy đã đi làm.
Hôm thứ sáu cậu đã rủ bạn cùng phòng đi xem phim mới vào hôm nay, nhưng trước khi ra khỏi nhà, cậu nhận được cuộc gọi từ mẹ, bà nói muốn cậu về nhà một chuyến.
Việt Phỉ không còn cách nào khác, cậu đành gửi 1 tin nhắn thông báo cho bạn rồi nói tài xế đổi hướng thay về nhà.
Về tới nhà vừa lúc đến giờ ăn trưa, mẹ cậu từ sớm đã kêu người dọn đồ ăn lên, Việt Phỉ về vừa lúc có những món ăn nóng hổi đang chờ cậu.
Ăn xong bữa trưa, Việt Phỉ ngẩn ngơ dựa vào sô pha, lần nào sau khi ăn xong cậu cũng thấy hai mắt như dính lại với nhau.
Mẹ của Việt Phỉ ngồi cạnh cậu rồi hỏi: “Cậu Cố tam thiếu đó đối xử với con như thế nào?”
Nghe được mẹ hỏi về chủ đề này, ngay lập tức Việt Phỉ cảm thấy tỉnh táo: “Tốt lắm ạ.”
“Tốt như thế nào?” Mẹ Việt hỏi.
Việt Phỉ: “...!Con có thể chọn xe để đi trong gara của anh ấy.”
Mẹ Việt Phỉ mỉm cười gật đầu, trong mắt bà có chút nhẹ nhõm và hài lòng.
Sau khi Việt Phỉ nói xong câu đó, cả phòng khách chìm vào im lặng.
Sau một hồi chờ đợi, mẹ Việt mới ngập ngừng nói: “Không còn gì nữa à?”
Việt Phỉ: “Haha, tất nhiên là còn chứ mẹ, chẳng qua có nhiều quá, con không biết phải nói cái nào.”
Mẹ Việt thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.
À, hôm nay mẹ bảo con quay lại là do bố con bảo bây giờ đã kết hôn, bố mẹ nghĩ đã đến lúc giao một số sản nghiệp*cho con rồi, sau này xử lý thế nào thì tùy con.
”
*Tài sản bao gồm cả tài sản hữu hình và vô hình thuộc quyền sở hữu hay quyền sử dụng hợp pháp của một cá nhân để sinh sống, kinh doanh, tạo nên cơ nghiệp của cá nhân đó.
Bà lấy ra một chiếc hộp từ dưới gầm bàn cà phê, trông có vẻ đã được chuẩn bị từ lâu.
"Đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu của ba ngôi nhà trong khu đô thị, cũng như 8% cổ phần của công ty.
Tiền hoa hồng hàng năm cũng sẽ đủ cho chi tiêu hàng ngày của con.
Ba mẹ cũng chuẩn bị cho Tiểu Linh y như vậy.
Con đừng nghĩ ba mẹ không công bằng.
Tiểu Lạc là Alpha.
Chắc chắn nó sẽ được thừa kế tài sản của gia đình, về sau ba mẹ cũng muốn trông cậy vào nó…”
" Mẹ, mẹ không cần giải thích, con hiểu rồi mà.
”Việt Phỉ ngắt lời mẹ Việt.
Việt Phỉ không bận tâm đến những điều này cho lắm, cậu đã lên kế hoạch sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc phù hợp để nuôi sống bản thân, hơn nữa cậu cũng không có quá nhiều ham muốn về mặt vật chất, vậy nên cũng không quá khao khát tiền tài nhà cửa, chỉ cần như vậy thôi là đủ.
"Con hiểu chuyện là tốt rồi.
Cố tam thiếu đối xử tốt với con, điều kiện gia đình nhà đó cũng tốt hơn chúng ta rất nhiều.
Thấy con cũng đang có một khoảng thời gian vui vẻ, ba mẹ cũng rất hài lòng.
Về sau mẹ cũng sẽ không phải lo lắng về con nữa.
Hai người các con phải tự tìm cách quản lý gia đình nhỏ của mình, biết không? ”Mẹ Việt vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Việt Phỉ, lo lắng căn dặn cậu.
Việt Phỉ: "Con biết rồi mẹ, ba và mẹ không cần phải lo lắng cho con."
...
Rời khỏi Việt gia, Việt Phỉ không về Nam Loan Hương ngay mà nhờ tài xế đưa đến rạp chiếu phim.
Bộ phim mà cậu dự định với bạn cùng phòng đã kết thúc, vậy nên Việt Phỉ đành phải mua vé mới và một mình vào xem.
Phim kể về quá trình phân hóa của một B bị trì hoãn, mãi đến năm 22 tuổi cậu ta mới biết mình là một O, từ đó thế giới xung quanh cậu ta sẽ thay đổi đáng kể.
Việt Phỉ xem toàn bộ bộ phim trong sự vô vị nhàm chán, cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi tiếng cười của những người xung quanh mình, cuối cùng một bộ phim hài kịch đã bị cậu xem như một câu câu chuyện ru ngủ.
Sau khi xem phim, Việt Phỉ nói tài xế chở thẳng về Nam Loan Hương.
Trên đường trở về, Việt Phỉ nhớ tới việc học hành trên trường, cậu gửi tin nhắn cho Đường Duyệt, nói rằng cậu cần một phòng riêng để học hành đọc sách..
Đường Duyệt trả lời lại rất nhanh, Cố tổng đã nói qua với anh ta rồi, nhân tiện hôm nay cậu phải trở về nhà mẹ đẻ, Đường Duyệt đã tranh thủ thời gian liên hệ với đội thiết kế trang trí để sắp xếp mọi việc.
Mặc dù nhà ở Nam Loan Hương có rất nhiều phòng, nhưng sau khi xem xét điều kiện ánh sáng và vị trí, mọi người thấy nơi tốt nhất để học và đọc sách là phòng gym bên cạnh phòng làm việc của Cố Nguy trên tầng hai.
Sau khi hỏi ý kiến của Cố Nguy, Đường Duyệt đã chuyển phòng gym xuống tầng một, căn phòng trên tầng hai được đổi thành phòng học của Việt Phỉ.
Việt Phỉ bị sự năng suất làm việc của Đường Duyệt làm cho sửng sốt, cậu thở dài một hơi rồi gửi cho anh ta một tin nhắn hỏi: Thư ký Đường, cứ thoải mái chia sẻ với tôi, lương một năm của anh là khoảng bao nhiêu vậy?
Đường Duyệt: Không tới một triệu [mặt đỏ bừng]
Việt Phỉ, vốn đang muốn cướp người:...!Ồ!
Xác nhận được một điều, đó là thư ký mà cậu không thể cướp về được.
Biết rằng mình sẽ sớm có phòng học của riêng, Việt Phỉ trở về Nam Loan Hương với tâm trạng phấn khích chưa từng thấy, tò mò xem không biết Đường Duyệt đã chọn phong cách trang trí nào.
Đang suy nghĩ dở thì Đường Duyệt lại gửi một tin nhắn đến.
Đường Duyệt: Tôi vốn dĩ muốn hỏi ý kiến thiết kế phòng của cậu, nhưng Cố tổng tình cờ nhìn thấy bản thiết kế nên ngài ấy đã quyết định luôn rồi, chắc chắn cậu sẽ thích nó.
Việt Phỉ: Được rồi, tôi hiểu rồi.
Cố Nguy quyết định à? Hy vọng thiết kế không quá cứng ngắc và nghiêm túc.
Trở lại Nam Loan Hương, Việt Phỉ nóng lòng muốn lên xem thử tầng hai.
Cửa phòng học mới chưa được đóng lại, Việt Phỉ le te bước vào, ngay khoảnh khắc đó cậu đã nhận ra sự hiểu lầm của mình dành cho Cố Nguy.
Bàn học, giá sách, cửa sổ cao từ trần đến sàn*, máy chiếu, ghế sofa nhỏ, tủ đồ ăn nhanh, máy chơi game...
Có chắc đây là phòng đọc sách học bài không vậy? Sao nó lại giống một phòng giải trí hơn thế?
Sau khi Việt Phỉ ngồi vào bàn học, cậu chụp ảnh căn phòng và gửi cho Cố Nguy.
Việt Phỉ: Phòng học của tôi à? [Hình]
Trong lúc chờ tin nhắn trả lời, Việt Phỉ đứng dậy đi đến chiếc ghế sô pha nhỏ, ngồi xổm xuống mở tủ đồ ăn nhanh, không hổ là Đường Duyệt lương 1 triệu một năm, trong đó có đầy đồ ăn vặt.
Khi Việt Phỉ đang do dự không biết nên ăn gì thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa phòng học.
“Cậu không thích phong cách này?”
Việt Phỉ quay đầu lại, Cố Nguy đang đứng ở cửa, hai tay đút túi nhìn cậu, giọng điệu hơi mang ý đùa cợt.
Việt Phỉ đứng dậy, cậu hơi bất ngờ: “Anh không đến công ty à?”
“Tôi mới về.”
Cố Nguy bước vào phòng, nhìn xung quanh thiết kế ở đây một lần nữa.
“Nếu cậu không hài lòng, có thể nói với Đường Duyệt để thay đổi.”
Việt Phỉ: “Thật ra nó khá tốt, nhưng trông không giống phòng học cho lắm.”
Cố Nguy: “Không giống phòng học chỗ nào?
Việt Phỉ chỉ vào những thế lực bóng tối xung quanh: "Tủ đồ ăn vặt...!Máy chơi game...!Máy chiếu..."
Cố Nguy: "Cậu có thể ăn đồ ăn nhẹ nếu thấy đói trong khi đọc sách, có thể xem video và chơi game khi thấy mệt, không phải rất tiện à?"ja
"...!Anh chu đáo thật đấy” Việt Phỉ không thể phản bác được, không nhịn được hỏi," Tôi đi tham quan phòng làm việc của anh được không? "
Cố Nguy gật đầu.
Vì thế Việt Phỉ lập tức đi theo Cố Nguy đến phòng bên cạnh.
Điều Việt Phỉ không ngờ chính là, hai căn phòng được sắp xếp khá giống nhau, điểm khác biệt duy nhất nằm ở chỗ để tủ đồ ăn nhanh được thay bằng một tủ rượu, phòng bên nơi đặt máy chiếu máy chơi game thì chỗ này được đặt ghế mát xa.
Sự khác biệt rất rõ ràng, một là phòng xử lý công việc kinh doanh và một phòng là dành cho sinh viên học tập.
“Ồ… xem ra phòng học của tôi đã khá đầy đủ rồi.” Việt Phỉ cười.
Cố Nguy rút ra một chai rượu vang đỏ từ trong tủ rượu, ngồi xuống ghế sô pha da đen, hỏi Việt Phỉ: “Uống rượu không?”
Việt Phỉ ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh: “Uống một ly.”
Cố Nguy định rót rượu cho cậu.
Việt Phỉ giơ tay lên: “Tôi làm là được rồi.”
Cố Nguy không buông chai rượu ra, Việt Phỉ đành chịu thua hắn.
Hai người cụng ly.
Việt Phỉ ngẩng đầu lên, yết hầu cậu chuyển động, nhấp một ngụm rượu.
“Thực ra cậu không cần khách sáo như vậy.” Cố Nguy đột nhiên nói.
Việt Phỉ: “Hả?”
“Cuộc hôn nhân này là một giao dịch đôi bên cùng có lợi.
Là một đối tác, cậu có thể coi tôi như một người bạn.” Cố Nguy giải thích.
Việt Phỉ ngạc nhiên, cười nói: “Tôi luôn coi anh là ông chủ đó.”
Cố Nguy: “Tôi biết, đương nhiên cậu coi như thế cũng được, nhưng ý tôi là cậu cũng không cần làm như vậy..”
Việt Phỉ im lặng.
“Tôi không thiếu cấp dưới đâu.” Cố Nguy nói.
"Vậy tôi rất vinh dự khi có một người bạn như Cố tổng," Việt Phỉ lịch sự đáp lại.
Thấy thái độ của cậu, Cố Nguy hơi nhướng mày, nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Thứ tư có một buổi tiệc tối cần đưa người trong nhà đến.
Cậu chuẩn bị một chút để tham dự cùng tôi.”
Nghe vậy, Việt Phỉ hơi do dự: “Vậy có bị đưa lên bản tin báo đài không? ”
Cố Nguy:“Tiệc tư nhân thôi không mời báo chí.
”
“ Vậy thì được.
”Việt Phỉ đồng ý.
“Không muốn cho mọi người biết đến cuộc hôn nhân của chúng ta sao?” Cố Nguy hiểu ý cậu.
Việt Phỉ nói: "Dù gì thì nó cũng là hôn nhân giả thôi.
Chúng ta sẽ được tách ra sau khi thỏa thuận kết thúc.
Vậy nên càng ít người biết thì càng tốt, đến khi đó cả anh và tôi đều không thua thiệt gì nhiều...!"
Cố Nguy gật đầu, "Sự lo ngại của cậu là hợp tình hợp lý, đừng lo lắng nhiều, tôi sẽ bảo người sắp xếp.
”
Đối với quyền lực của Cố gia, việc ngăn cản công khai những bức ảnh của Việt Phỉ là một chuyện đơn giản.
“Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về nhé.” Việt Phỉ uống cạn rượu trong ly, “Tôi còn phải đi thu dọn đồ đạc sang phòng học nữa.”
Cố Nguy: “Được.”
…
(Reup là cục cức chó)
Trở lại phòng ngủ, Việt Phỉ nghĩ tới mấy lời Cố Nguy đã nói với mình vừa rồi.
Thật sự cậu không ngờ rằng Cố Nguy sẽ nói những điều như là bạn bè, cậu cũng không thực sự tin tưởng lời nói của anh ta, vì rốt cuộc sau khi nói về việc trở thành bạn bè, Cố Nguy lập tức mời cậu tham gia tiệc tối.
Mặc dù cần phải hợp tác với hắn để tham dự những dịp như vậy, nhưng Cố Nguy lại lấy chủ đề bạn bè ra làm điểm xuất phát, điều này khiến cậu không có chỗ cho sự từ chối, thậm chí còn lao vào hợp tác và cố gắng thể hiện tốt để không khiến Cố Nguy thất vọng đối với người bạn mới này.
Có phải cậu đang suy nghĩ quá nhiều không hay thực sự Cố Nguy đang kết hợp sử dụng ngon ngọt cùng uy hiếp cùng một lúc để gây áp lực cho cậu, cái này Việt Phỉ không rõ lắm.
Dù gì thì cậu vẫn chỉ là một học sinh, chưa bao giờ tiếp xúc nhiều với một tay rành đời như Cố Nguy.
Sau khi cân nhắc, Việt Phỉ gửi một tin nhắn cho Đường Duyệt.
Việt Phỉ: Cố tổng có bao giờ nói với anh rằng anh ấy hy vọng được làm bạn với anh không? (Anh không cần phải báo cáo câu này với ngài Cố)
Đường Duyệt:??? Sao có thể chứ??? (câu này được mã hóa tự động)
Việt Phỉ: [Cười] [Cười]
Đường Duyệt: Cố tổng rất nghiêm túc với công việc của mình, thường xuyên đâm thẳng vào tim vào phổi mọi người mấy nhát dao sắc lạnh đó.
Ai trong nhóm chúng tôi dám liên quan gì đến ngài ấy?.
(Câu này được mã hóa tự động)
Việt Phỉ: Đã hiểu [ok], cảm ơn anh.
Đường Duyệt: Nhưng đối với ngài ấy cậu khác với chúng tôi.
Việt Phỉ: Tôi biết.
Đường Duyệt:...
Việt Phỉ bật cười rồi tắt di động.
Chắc chắn đối với Cố Nguy cậu phải khác biệt chứ.
Nếu không có cậu, đến khi cuốn sách này kết thúc Cố Nguy cũng không được thừa kế toàn bộ Cố gia đâu nhé!
Vì vậy, Việt Phỉ đi đến kết luận rằng vừa rồi Cố Nguy thực sự đang diễn kịch với cậu.
Nếu cậu là người quá coi trọng bản thân, khẳng định một giây sau cậu sẽ bị dạy dỗ ngay lập tức.
Hmm, Cố Nguy hình như đã đánh giá thấp cậu.
Trong cuốn sách này, người duy nhất chỉ có thể sống không thể chết, chính là cậu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...