Việt Phỉ không nghĩ bản thân ăn uống buông thả một lần mà đến nỗi đau bụng phải vào bệnh viện.
Cậu mở mắt ra, nhìn thấy Đường Duyệt đi vào phòng, áy náy nói.
"Tôi xin lỗi, tôi đã rắc rối cho mọi người rồi."
Đường Duyệt: "Cậu Việt đừng khách sáo, sức khỏe quan trọng hơn mấy việc đó nhiều.”
" Tôi ở đây một mình là được rồi, anh cứ đi về nghỉ ngơi đi.
” Việt Phỉ nói.
Đường Duyệt: "Cậu đừng lo lắng, Cố tổng đã dặn dò rồi.
Tôi sẽ ở ngoài đó.
Cậu có nhu cầu gì cứ gọi cho tôi."
Biết đó là sự sắp xếp của Cố Nguy, cậu không thể nói thêm: " Vậy thì làm phiền anh rồi.”
Đường Duyệt:“ Không có gì.
”
Sau khi Đường Duyệt rời khỏi phòng bệnh, Việt Phỉ suy nghĩ một hồi rồi gửi tin nhắn cho Cố Nguy.
Việt Phỉ: Cảm ơn anh đã đưa tôi đến.
Đợi một lúc không thấy Cố Nguy trả lời, Việt Phỉ nhớ ra giờ trời đã gần sáng, Cố Nguy chắc hẳn đang nghỉ ngơi.
Khi cậu chuẩn bị ngủ, điện thoại di động đặt bên gối đột nhiên rung lên.
Việt Phỉ tỉnh dậy, mở máy thì thấy Cố Nguy đã nhắn lại.
Cố Nguy: Ừ, có cần gì cứ nói với Đường Duyệt.
Vẫn chưa đi ngủ? Việt Phỉ hơi ngạc nhiên.
Việt Phỉ: Được rồi,cũng muộn rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi.
Đợi một hồi Cố Nguy cũng không trả lời, xem ra lần này anh ta thật sự đi ngủ.
Việt Phỉ lại đặt điện thoại lên gối, vất vả cả một đêm khiến cậu cũng buồn ngủ.
…
Việt Phỉ trở về Nam Loan Hương vào hôm sau, đến lúc quay lại, cậu mới biết có một dì chuyên nấu ăn ở đây.
Ở cùng dì Trần được ăn thực đơn bổ dưỡng cho dạ dày mỗi ngày, một tuần sau, Việt Phỉ cuối cùng cũng sống lại.
Tối hôm đó, khi Cố Nguy trở về, Việt Phỉ gọi hắn lại, bàn với hắn về việc quay lại trường học, bạn cùng phòng của cậu mới báo với Việt Phỉ rằng tuần này sẽ thi giữa kỳ, lúc đó không đi thì rất phiền toái.
Đương nhiên Cố Nguy không phản đối, chỉ nhắc nhở cậu cuối tuần này hắn đã sắp xếp một bữa cơm cho hai nhà, để Việt Phỉ chuẩn bị kịp thời gian.
“Ồ, vậy tôi sẽ nói trước với ba mẹ tôi.” Việt Phỉ muốn cầm điện thoại gọi, nhưng Cố Nguy đã phất tay ngăn cản.
"Tôi đã gọi điện trước cho bố mẹ của cậu rồi.
Cậu không cần gọi nữa.
Nhớ dành thời gian trông vào hôm đó.
Tôi sẽ nói Đường Duyệt đến đón cậu ở trường.", Cố Nguy nói.
Việt Phỉ đặt điện thoại xuống, gật đầu đáp lại.
Mặc dù không ngờ Cố Nguy sẽ chủ động liên lạc với bố mẹ mình, nhưng nghĩ đến sự thay đổi về mối quan hệ trong mắt người ngoài của họ, ngược lại thấy bản thân mình hơi khách sáo.
"Chúng ta có cần phải luyện nói trước không? Tôi sợ đến lúc đó, nếu người nhà anh hỏi câu nào ta không trả lời được sẽ không tốt." Việt Phỉ chủ động hợp tác.
Cố Nguy: “Không, chỉ cần cậu không nói là cậu bị tôi ép buộc là được.”
“Hả?” Việt Phỉ nghe xong thì sững sờ, nhận ra sự giễu cợt trong mắt Cố Nguy, mới nhận ra đối phương đang đùa cợt, cậu phối hợp cười một cái: “Không phải bị ép buộc, nên coi là thông đồng.”
Ánh mắt Cố Ngôn nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng hai: “Ừ, đến lúc đó cậu cũng không cần nói gì, tôi có thể ứng phó.”
Thấy vậy, Việt Phỉ hiểu được cuộc trò chuyện của hai người hôm nay đến đây là kết thúc, cũng không bắt đầu chủ đề khác.
Cố Nguy thấy cậu không có vấn đề gì khác, sải chân trở lại phòng làm việc trên tầng hai.
Căn nhà quá lớn, trừ khi Việt Phỉ cố ý chờ Cố Nguy tan việc ở phòng khách tầng một, nếu không trong mấy ngày hai người cũng không gặp nhau, có thể nói quan hệ giống như bạn cùng phòng.
Trên bàn ăn là cháo do dì Trần nấu cho Việt Phỉ, Việt Phỉ vốn muốn hỏi Cố Nguy xem hắn có xuống ăn không, nhưng hình như hắn cũng không có ý này nên không nói nữa, Cố Nguy lên tầng rồi, cậu đành một mình dùng bữa tối.
Không biết Cố Nguy ăn cơm trước khi về hay không có thói quen ăn tối.
Cả tuần nay không thấy anh ta ăn cơm ở nhà này, nhưng trong nhà có một bác gái nấu ăn.
Không phải là tránh mặt mình chứ? …… Thực là kỳ cục.
Nếu không đoán ra được, vậy không nghĩ tới nữa, thứ khiến cậu đau đầu là bài kiểm tra đang đến gần trước mắt.
Hôm sau Việt Phỉ trở lại trường học, cậu còn ba ngày nữa để cầu nguyện cho đến ngày thứ 6 thi.
“Làm gì vậy?”
Trong ký túc xá, ba người bạn cùng phòng vây quanh Việt Phỉ, nhìn sách, vở và bút trải đầy trên bàn, vẻ mặt ba người đầy nghi hoặc.
Việt Phỉ: "...Ôn lại bài."
"Xem ra tao thật sự bị bệnh.
Mày chưa từng làm loại chuyện nước đến chân mới nhảy này” Bạn cùng phòng Triệu Chí Kính Lắc đầu.
Việt Phỉ: “?”
“Mày đã quên kết quả của đợt kiểm tra năm nhất rồi sao?” Vẻ mặt Triệu Chí Kính lộ rõ sự trêu chọc.
Hai người bạn cùng phòng kia hợp tác nói: “Cuối kỳ treo ba môn!”
Việt Phỉ: “...”
Triệu Chí Kính: “Việc ôn tập của mày không phải là lãng phí thời gian sao? Tốt hơn là chơi game với tao, hoặc chạy bộ, tập thể dục rèn luyện cơ thể.
"
Việt Phỉ hừ một tiếng:"...!Lần này tao sẽ rửa mối nhục năm xưa.
"
Triệu Chí Kính:" Sau hai tuần không lên lớp? "
...!Việt Phỉ quay lại cười:" Ừ.
"
Ba người bạn cùng phòng kinh hãi: “Người anh hùng này, cố lên nhé!”
Sau khi ăn uống ở Nam Loan Hương một tuần, đột nhiên phải quay trở lại cuộc sống ăn cơm suất trong căng tin, Việt Phỉ thật sự cảm thấy hơi chán ăn, tan học xong, cậu cũng không đến nhà ăn mà về thẳng ký túc xá tiếp tục đấu tranh với học tập.
Cuối cùng cũng “cảm” được đề cương thì điện thoại vang lên, là Đường Duyệt gọi tới.
Việt Phỉ một tay trả lời điện thoại, tay kia vẫn đang giải đề.
“Alo?”
“Cậu Việt, tôi mang đồ ăn tới cho cậu, nhưng ký túc xá không cho tôi lên.
Cậu xuống lấy được không?”
“Mang đồ ăn?” Việt Phỉ cau mày, “Tôi không nói gì với anh mà.
"
Đường Duyệt:" Là do Cố tổng nói tôi.
Bệnh dạ dày của cậu không phải vừa khá hơn sao? Vẫn phải chú ý chăm sóc nó.
"
“Cố Nguy?” Việt Phỉ kinh ngạc, “Vậy anh chờ một chút, tôi sẽ xuống tìm anh bây giờ đây.”
Việt Phỉ đi xuống lầu, nhìn thấy Đường Duyệt đứng ở cửa, tay mang theo hộp cơm.
Cậu đến gần Đường Duyệt: “Sao Cố tổng đột nhiên kêu anh mang đồ ăn cho tôi? Anh có nghe lầm không?”
Đường Duyệt: “Sao lại thế được, vào hôm cậu xuất viện Cố tổng cố ý phân phó, còn mời dì giúp việc đến Nam Loan Hương chăm sóc chế độ ăn uống của cậu.
Hôm nay ngài ấy nói với tôi về việc cậu sẽ trở lại trường học.
tôi nghĩ anh ấy lo lắng rằng ở trường cậu ăn không được ngon, vậy nên tôi hỏi dì giúp việc làm cho câu một ít đồ rồi mang cho cậu."
Việt Phỉ hơi nghi ngờ nhận lấy hộp cơm trong tay: "Anh cảm ơn anh Cố hộ tôi nhé.
Sau này anh không cần phải gửi nữa.
Từ thứ hai đến thứ sáu, tôi có thể ăn ở căng tin."
Đường Duyệt: "Sao mà như thế được?"
Việt Phỉ ngắt lời anh ta: "Nói thật là...!”
Đường Duyệt yên lặng chờ anh nói tiếp.
"Có phải anh hiểu lầm ý Cố tổng không? Anh ta chỉ nói với anh rằng tôi đến trường, phòng khi có lúc anh không liên lạc được với tôi, không phải cố ý nói ra để anh mang đồ ăn."
Đường Duyệt: "Không thể nhầm được.
"
Việt Phỉ:" Vậy anh giải thích vì sao Cố tổng nhờ anh gửi đồ ăn cho tôi? Có lý do gì cho việc này? Anh cũng biết chúng tôi đang trong mối quan hệ như nào mà? Tự dưng làm gì mà thân mật như vậy? Chẳng lẽ anh ta yêu tôi rồi?
Đường Duyệt bị hỏi nhiều đến đần người: " Đương nhiên tôi biết chứ.
Cố tổng đương nhiên rất ân cần, bởi vì tuần này hai nhà sẽ gặp nhau, thân thể cậu không thể có vấn đề gì."
Không khí nhất thời đọng lại.
"Khụ khụ khụ khụ..."
Nghe anh ta giải thích, Việt Phỉ không nói nên lời, sặc nước bọt của chính mình.
“Anh nói có lý.”
“Tôi nhận đồ ăn rồi, anh nên về đi.”
Lời của Đường Duyệt vừa có lý vừa có cơ sở, Việt Phỉ bị thuyết phục, cậu nhận đồ ăn, xoay người dự định trở về ký túc xá.
“Sao lại ho vậy, mặc thêm quần áo đi, cẩn thận không bị cảm.” Đường Duyệt sau lưng quan tâm nói.
Việt Phỉ xua tay.
“Đừng lo lắng, cuối tuần này tôi sẽ khỏe mạnh bình thường.”
Trong ký túc xá, bạn cùng phòng nhìn thấy hộp cơm xa hoa được mang về, tâm hồn hóng hớt bắt đầu sà đến chỗ Việt Phỉ.
*Reup là đồ ăn cớt.
"Ai đây nhỉ? Tới hẳn đây mang đồ ăn cho mày."
Việt Phỉ hơi ngừng lại: "Lúc trước tao bị bệnh dạ dày, cái này là người nhà đưa tới đây."
"Ồ -" Bạn cùng phòng thất vọng, tản ra.
Việt Phỉ mở hộp cơm ra, là mùi vị quen thuộc cậu ăn suốt một tuần qua, vốn đang không thèm ăn gì bỗng thấy đói.
Sau khi nếm thử món cháo hải sản nóng hổi, Việt Phỉ mở điện thoại gửi một tin nhắn cho Cố Nguy.
Không kể vì sao Cố Nguy lại yêu cầu Đường Duyệt mang bữa tối cho cậu, cậu vẫn nên cảm ơn anh ta.
Việt Phỉ: Cảm ơn anh về bữa tối nhé.
[Hình ảnh]
Một lúc lâu sau, Cố Nguy trả lời: [Định vị]
Việt Phỉ:?
Cố Nguy: Nhà gần trường, ba bữa đều có thể nói trước với dì giúp việc, muốn qua đêm cũng tiện.
Hai mắt Việt Phỉ sáng lên.
Nhìn lại bạn cùng phòng đang xem truyền hình trực tiếp hoặc chơi game, Việt Phỉ cúi đầu trả lời hắn.
Việt Phỉ: Mai tôi về nhà.
Cố Nguy: Ừ.
Nghĩ nghĩ, Việt Phỉ giải thích thêm: Tôi muốn ôn thi chuẩn bị cho kỳ thi, ký túc xá có chút ồn ào [mỉm cười]
Cố Nguy: Có gì cứ nói với Đường Duyệt.
...!Lại là câu này, Việt Phỉ thầm nghĩ quả nhiên mình không nên nói chuyện với anh ta, dù sao công việc Cố Nguy cũng rất bận rộn, không có thời gian cùng cậu tám nhảm.
Việt Phỉ xóa những từ đã nhập, trả lời một cách nghiêm túc: Được rồi, cảm ơn anh.
Đối với Việt Phỉ, việc cân bằng khoảng cách giữa hai người vẫn còn là một thách thức.
Xin lỗi với những bạn không thích đang đọc thì gặp 1 2 câu chửi của mình.
Mình biết là chửi cũng vô ích nhưng mình vui là được, mình sẽ cố gắng để vào những chỗ không làm tụt mood mọi người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...