Sau Khi Xuyên Thành Bánh Xe Dự Phòng Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta


Lý Niệm nhìn vẻ mặt anh, chỉ có thể im lặng, vỗ vai anh khích lệ mấy cái, sau đấy xoay người đi làm việc của mình.

Hứa Thừa Hạo cũng tập trung công việc, định dùng sự bận rộn để làm bản thân quên đi chuyện trồng ớt thất bại.

Bận rộn một mạch cho tới trưa.

Đến khi chuông đồng hồ báo hiệu mười một giờ, Hứa Thừa hạo mới xoa thái dương, vùng vẫy thoát khỏi núi giấy tờ.

Thấy Lý Niệm thắc mắc nhìn sang, Hứa Thừa Hạo đứng dậy, vừa mặc áo khoác vừa giải thích: “Sáng nay mẹ tôi gọi điện, bảo tôi về sớm để ăn trưa, tôi sợ quên nên đặt đồng hồ.


Lý Niệm thay đổi vẻ mặt ngay lập tức, nói: “Bác gái vẫn luôn nhớ cậu, đi đường cẩn thận đấy.


“Ừ.

” Hứa Thừa Hạo cầm chìa khóa xe, đi ra ngoài.

Đối với lần đầu tiên gặp người nhà của nguyên chủ, Hứa Thừa Hạo có chút lúng túng cùng lo lắng, nếu hệ thống không nói rõ ràng là sẽ không có ai nhận ra điều khác lạ, chắc anh đã tự hù chết mình.

Đời người như vở kịch, tất cả dựa vào diễn xuất… Ừ, diễn xuất.


Hừa Thừa Hạo hít sâu, mở cửa xuống xe.

“Cậu chủ đã về, bà chủ đang chờ bên trong, cậu mau vào.

” Chú quản gia đợi ngoài cửa đã lâu, thấy anh liền nhanh nhẹn chạy lên chào đón.

Hứa Thừa Hạo: “Ba cháu đâu?”
Quản gia nói: “Cũng ở trong nhà, đang chờ cậu về ăn cơm.


Hứa Thừa Hạo: “Được rồi.


Cánh cửa trước mặt Hứa Thừa Hạo từ từ mở ra, quản gia đi trước dẫn đường cùng thông báo: “Ông chủ bà chủ, cậu chủ đã về.


Người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa đứng dậy ngay lập tức, mừng rỡ nhìn qua: “Hạo Hạo!”
Hứa Thừa Hạo bình tĩnh nhìn sang, so sánh theo trí nhớ của nguyên chủ, xác nhận đây chính là mẹ Hứa.

Mẹ Hứa năm nay bốn mươi ba tuổi, nhưng dấu vết thời gian lưu trên người bà ít đến mức không nhận ra, thậm chí có thể nói bà được thời gian thiên vị.

Gương mặt trắng ngần xinh đẹp không có mấy nếp nhăn, cơ thể nhỏ nhắn mặc bộ quần áo màu sáng, tràn đầy khí chất tao nhã cùng sự vui tươi tự tin hạnh phúc chỉ thấy ở người phụ nữ được chiều chuộng.

Người đàn ông ngồi cạnh bà mặc bộ đồ thường màu xám, đeo một cặp kính nửa vành, có bốn phần tương tự Hứa Thừa Hạo, lúc ông nheo mắt quay sang nhìn, ánh mắt nghiêm nghị nhưng lại mang theo mấy phần vui mừng.

“Ba, mẹ.

” Hứa Thừa Hạo cười đi tới.

“Ừ, công ty xong việc chưa?” Giọng ba Hứa giống hệt như trong điện thoại, hiền lành nhưng mang theo mấy phần nghiêm nghị theo thói quen của một người cha.

Hứa Thừa Hạo: “Cũng tạm ạ, buổi chiều đã có Lý Niệm theo sát.


Mẹ Hứa sợ hai ba con nói chuyện tiếp sẽ nói sang công việc, nên vội vàng kéo con trai lại nhìn: “Trên đầu con bị gì vậy?”
Hứa Thừa Hạo ngẩn người, vô ý thức sờ lên chỗ có vết sẹo: “Vô tình bị trầy thôi ạ, cũng lành lâu rồi, mắt mẹ đúng là tinh như mắt cú.



“Mẹ sinh ra con, có chỗ nào lạ là mẹ biết ngay.

” Mẹ Hứa đắc ý nói, xong lại đau lòng: “Con lớn như vậy rồi còn để bị trầy da, mẹ cũng không biết phải nói gì với con luôn.


Ba Hứa chen lời: “Hấp tấp, không tiến bộ chút nào hết, sau này chú ý một chút biết chưa?”
Hứa Thừa Hạo: “Vâng ạ.


Mẹ Hứa liền không vui: “Hạo Hạo khó lắm mới về nhà một lần, ông dữ như vậy làm cái gì! Không nói nữa không nói nữa, đi ăn trưa.


Hứa gia là vậy, chuyện nhỏ nghe mẹ Hứa, chuyện lớn nghe ba Hứa.

Nên mẹ Hứa nói đi ăn trưa, cũng không ai có ý kiến gì, tất cả theo bà đi phòng ăn.

Sống chung với Hứa gia dễ dàng hơn tưởng tượng rất nhiều, mẹ Hứa và ba Hứa đều là dạng cha nghiêm mẹ hiền đúng chuẩn, có nhiều chuyện lặt vặt thì ba Hứa đều nghe theo mẹ Hứa, nên địa vị của Hứa Thừa Hạo trong nhà cũng khá cao, tiếng nói cũng có lực, anh sinh hoạt cùng hai người họ cũng có thể ứng đối tự nhiên.

Cả nhà ăn trưa xong, uống trà chiều, rồi bắt đầu chuẩn bị đi dự tiệc.

Đây là việc mẹ Hứa thích nhất – diện đồ cho chồng và con trai!
Hai ba con mỗi người chọn một bộ vest, cà vạt phối với đồ theo tiêu chuẩn, khuy măng sét tinh xảo, ghim cài cổ áo lấp lánh cùng một bộ với dây đeo, đồ đôi hai ba con: get√
Hứa Thừa Hạo nhìn bản thân như thay đổi thành một người mới ở trong gương, không nhịn được thầm cảm thán ánh mắt của mẹ Hứa, vest đen phối áo sơ mi trắng, cà vạt đồng màu với áo khoác, được bàn tay mẹ Hứa thắt rất tao nhã và sang trọng, ghim cài cổ áo nạm kim cương lấp lánh đeo bên ngực trái.

Mẹ Hứa còn đặc biệt tìm một chiếc đồng hồ đeo tay có dây bằng bạc cho Hứa Thừa Hạo, bà hài lòng nhìn đứa con trai anh tuấn tiêu sái, sớm quên luôn chồng mình vẫn đang đợi bên cạnh.


Ba Hứa: “… Khụ khụ khụ!”
Mẹ Hứa: “Đây đây~~”
Hứa Thừa Hạo nhìn hai người sinh hoạt, không nhịn được lộ ra nụ cười… Cả nhà nguyên chủ thật sự rất yêu thương nhau.

Trong truyện không có nhiều đoạn nói về gia đình nam phụ, chỉ đến khúc cuối khi nam phụ và nam phản diện kéo nhau cùng chết, mới có vài dòng ít ỏi miêu tả sự đau buồn của ba mẹ nguyên chủ cùng sự căm ghét của họ với nữ chính.

So với trong truyện không có mấy câu miêu tả cùng thực tế ở chung, tình cảm trong lòng Hứa Thừa Hạo bắt đầu lay động, anh có thể tưởng tượng được mẹ Hứa tan nát cõi lòng như thế nào sau khi mất đi con trai, anh cũng có thể nhìn thấy ba Hứa, một người cha nghiêm khắc nhưng thật ra lại hết lòng bảo vệ con, thì chết lặng.

Phần quà hắc ám do tiếp xúc với nữ chính… Quả nhiên anh phải cố gắng tránh thật xa mới được!
Vì hạnh phúc ngọt ngào của Hứa gia, cũng vì mình.


Sáu giờ chiều, tiệc đính hôn đón khách.

Hứa gia đến tiệc lúc trời đã tối, ánh đèn chiếu sáng biệt thự nguy nga lộng lẫy, ánh sáng phản chiếu trên gương mặt lạnh tanh âm u của Nguyễn Thần Hiên.

Y đứng đón khách ở cửa, giữa hàng lông mày là sự lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút vui sướng nào của người đính hôn, lúc Hứa Thừa Hạo đứng trước mặt y, y để lộ ra địch ý không chút che giấu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui