[END]
“Rời đi?” Trần Tế Xuyên đứng sau lưng tôi, cắn răng nhả ra hai chữ này.
Đôi mắt đen nhánh của anh lướt qua sự tàn nhẫn âm u lạnh lẽo.
“Anh…” Tôi bối rối lùi lại mấy bước.
Anh nhào đến như bị điên, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu khẽ run “Tại sao lại rời đi? Em muốn đi đâu?”
Tôi lúng túng, không biết làm sao.
Anh giữ chặt bờ vai tôi, đôi mắt đỏ hồng đó nhìn tôi chằm chằm, yếu ớt đến mức không đỡ nổi một đòn: “Em cũng không cần anh sao?”
“Cũng”?
Tựa như có thứ gì đó gõ mạnh vào trái tim tôi, hơi thở cũng dừng lại vào khoảnh khắc này.
Xem ra tôi đã được định trước cũng là người bỏ anh lại.
Mũi chua xót, tôi dùng sức chớp mắt, vội vàng cúi thấp đầu, khiến nước mắt rơi xuống bùn.
Em xin lỗi, Trần Tế Xuyên.
Tôi nặn ra nụ cười: “Anh thông minh như vậy, chắc chắn cũng biết em không phải là Nguyễn Hạ thật chỉ.”
“Em xuyên sách đến, không thuộc về nơi này, em sẽ quay về thế giới cũ của em.”
“Đừng nói nữa.” Anh chợt ngắt lời tôi, làm một hành động khiến tôi không tưởng tượng được.
Anh quỳ xuống.
Đầu gối hãm vào bùn, lưng cong lại, tựa như bức tường sụp đổ.
“Cho dù em là ai, cho dù thuộc về thế giới nào thì cũng không được rời xa anh, chỉ có thể ở bên cạnh anh thôi.”
“Anh xin em.” Anh nhìn tôi chằm chằm, giọng nói khàn khàn mang theo chút cuồng si.
“Anh làm gì vậy? Trần Tế Xuyên, anh đứng dậy đi!” Tôi không nhịn được, sợ tới mức gào khóc lên.
Cuồng phong hỗn loạn, mưa rơi ngày càng lớn.
Anh quỳ trong mưa, nước mưa lạnh băng không chút lưu tình mà vỗ vào bên mặt tái nhợt của anh, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống cùng với những giọt mưa.
Tôi chậm rãi ngồi xuống, nâng khuôn mặt anh.
Không biết có phải vì nước mưa lạnh băng hay không mà toàn thân anh run rẩy dữ dội.
Tôi giống như hạ quyết tâm, nói: “Em yêu anh.”
“Trần Tế Xuyên, em yêu anh.”
“Em không đi nữa.”
Trái tim tôi khẽ run, tôi nhắm mắt lại, hôn lên đôi môi lạnh băng của anh.
Anh ngơ ngác mặc cho tôi hôn.
Một giây, hai giây.
Anh phản ứng lại được, ánh mắt lóe lên: “Thật à?”
Tôi nhìn anh, trong lòng vô cùng chua xót nhưng vẫn kiên định gật đầu.
Trong mắt anh hiện lên sự ngạc nhiên mừng rỡ to lớn, bắt đầu cướp đoạt hơi thở của tôi một cách mạnh mẽ.
Hai tay siết chặt eo tôi, giống như muốn vò nát tôi.
Mưa vẫn rơi.
Trong cơn mưa lớn này, chúng tôi hôn nhau nồng nhiệt không coi ai ra gì.
Giống như là nụ hôn cuối cùng.
Hệ thống: “Chỉ số hắc hóa của nhân vật phản diện là 0, chúc mừng ký chủ chinh phục thành công!”
Tôi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn bàn tay dần trở nên trong suốt.
Nhìn Trần Tế Xuyên đang đắm chìm trong nụ hôn, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt nóng hổi.
“Tạm biệt nhé, Trần Tế Xuyên.”
Anh chợt mở mắt ra, nhìn cơ thể dần trong suốt của tôi, đôi mắt phát sáng hoàn toàn tối đi.
“Không!”
“Em lừa anh! Em lại dám lừa anh!” Trần Tế Xuyên gào thét một cách tan nát cõi lòng.
Tôi nói ở lại, chẳng qua là vì khiến chỉ số hắc hóa của anh giảm xuống mà thôi.
Chỉ có rời đi, chặt đứt tình cảm, anh mới không bị xóa bỏ, mới có thể bắt đầu lại lần nữa, sống thật tốt.
“Đừng! Đừng rời xa anh, xin em à!”
Anh ôm tôi thật chặt, nước mắt nóng hổi rơi không ngừng.
Tôi mơn trớn khuôn mặt anh, khẽ nói: “Tạm biệt nhé, Trần Tế Xuyên.”
*
Quay về thế giới cũ đã được một tháng.
Đoạn trải nghiệm này giống như một giấc mơ.
Bây giờ tỉnh mộng, tôi vẫn còn ở trong mơ.
Tôi thậm chí còn cảm thấy tôi không hề xuyên sách, vẫn là kẻ đáng thương Từ Thanh Phong không cha không mẹ, không ai cần cũng không ai yêu.
Nhưng mười triệu tệ có thêm trong thẻ nói cho tôi biết.
Đây là sự thật.
Không biết Trần Tế Xuyên bây giờ thế nào rồi.
Anh còn nhớ đến tôi không?
Tôi thậm chí còn không kịp nói cho anh biết, tôi không phải tên là Nguyễn Hạ, tôi là Từ Thanh Phong.
Lại đến mùa hè.
Tôi dùng một triệu tệ mua một căn nhà, số còn lại thì quyên góp cho viện mồ côi lúc nhỏ.
Làm người quyên góp, tôi được mời tham dự hoạt động của viện mồ côi.
Viện mồ côi rách rưới của mười mấy năm trước, bây giờ đã rực rỡ hẳn lên.
Tôi ngồi xổm dưới cái cây lớn chia kẹo thỏ trắng cho đám nhỏ, sau khi chia xong thì còn lại một viên.
Tôi bóc giấy gói kẹo, đưa vào miệng, hương vị giống như khi còn bé vậy.
Tôi vừa muốn đứng dậy thì nghe thấy Viện trưởng ở xa xa gọi: “Cậu Trần, cậu tới rồi, hoan nghênh hoan nghênh.”
Cậu Trần?
“Trần —”
Bây giờ nghe thấy cái họ này, tôi sẽ hoảng hốt rất lâu.
Nhặt cành cây bên cạnh, viết một chữ “Trần” trên mặt đất, sau đó lại dùng đất đắp lên.
Thế giới này nhiều người họ Trần như vậy, nhưng lại không có ai là anh.
“Cô Từ, ăn kẹo không?”
Giọng nói này…
Tôi chợt ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt chứa ý cười.
Người đàn ông cao lớn ngăn cản ánh mặt trời chói mắt, nhưng đôi mắt tôi vẫn chua xót đau đớn.
Chỉ chốc lát sau, nước mắt đã rơi đầy mặt.
“Anh đến rồi.”
Trần Tế Xuyên bóc một viên kẹo thỏ trắng nhét vào miệng tôi: “Ừ, anh đến rồi.”
- -- HẾT ---
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...