Sau Khi Xuyên Sách Trở Về Ta Mang Thai Đứa Nhỏ Của Bệ Hạ


Ngày hôm sau, Kỳ Trạch lại đụng phải Thượng Cảnh An ở quán ăn —— ngay trên chiếc bàn cậu đã hẹn trước với phụ huynh học sinh dạy thêm, mà ngồi bên cạnh Thượng Cảnh An đúng là một cậu học sinh cấp ba đang chơi game trên điện thoại.
Trông thấy vẻ kinh ngạc và vui vẻ hiện trên mặt Thượng Cảnh An, Kỳ Trạch mím môi lại.

Cậu không ngờ người cháu trai mà thầy giáo nhắc tới lại là em trai Thượng Cảnh An.

Một gia đình giàu có như nhà họ Thượng lại cần đến sinh viên dạy kèm bổ túc sao? Khéo thế nào tìm ngay được cậu?
Chuyện này có thật là trùng hợp không?
Kỳ Trạch có hơi muốn từ chối công việc trước mắt, nhưng nghĩ mình đã lỡ miệng đồng ý với thầy nên cuối cùng đành thôi.
Thượng Cảnh An thấy Kỳ Trạch đi tới thì khẽ mỉm cười đứng dậy chào đón, “Không ngờ lại trùng hợp thế này, hóa ra là đàn em.


Cậu muốn uống gì không?”
Kỳ Trạch không tiếp câu phía trước, ngữ khí trả lời câu phía sau càng thêm lãnh đạm: “Không cần, cảm ơn.”
Thượng Cảnh An mỉm cười dời đề tài sang chuyện học hành của em trai, suốt cuộc trò chuyện Kỳ Trạch chỉ trả lời vài câu hỏi về phương án giảng dạy chứ không nói thêm một câu dư thừa nào khác.
Thượng Cảnh Tư ngồi bên cạnh chơi game nghe hết cuộc đối thoại chợt nghĩ thầm, hóa ra vẫn còn người giữ được bình tĩnh trong lúc nói chuyện với Thượng Cảnh An như thế cơ à? Nhưng chắc tám chín phần mười là giả vờ bình tĩnh thôi, mấy trò lạt mềm buộc chặt thế này mình vẫn chơi với bạn gái suốt.
Cậu ta khinh khỉnh ngẩng đầu, sau khi thấy rõ khuôn mặt đối phương lại nhanh chóng đỏ mặt cúi đầu xuống.
Ôi vãi! Chẳng trách hôm nay Thượng Cảnh An ra vẻ hiền lành dịu dàng như vậy, còn lôi theo cậu ta ra làm cớ.
Người đẹp thế này ai mà bỏ qua nổi? Huống chi Thượng Cảnh An vốn là một tên cầm thú!
Chậc chậc chậc, tiếc quá.
Thượng Cảnh Tư đang cúi đầu nên đương nhiên Kỳ Trạch không thấy được biểu cảm trên mặt cậu ta.
Kỳ Trạch xác nhận xong thời gian học bổ túc, ăn qua bữa cơm rồi lập tức rời đi.

Thượng Cảnh An không đề nghị lái xe chở cậu về nữa, hắn ta nhận ra hồ ly nhỏ không thích kịch bản “trùng hợp”, nhưng cũng chẳng sao, cuối cùng cáo vẫn sẽ sa vào bẫy của thợ săn mà thôi.
Công việc dạy thêm của Kỳ Trạch diễn ra suôn sẻ trong bốn tuần, hôm nay cậu lên tàu điện sang nhà dạy em trai Thượng Cảnh An buổi học cuối cùng.
Có lẽ nhờ hai câu bóng gió cậu để lại chỗ Kỳ Chấn Quốc nên hai đứa em trai em gái tạm thời không đi gây sự làm khó dễ, đương nhiên, xác suất lớn hơn có thể không phải vì bọn họ thật sự yên phận, mà là đang tìm cơ hội chơi một vố lớn hơn.
Thật ra Kỳ Trạch không quá sợ hãi, thậm chí có chút chờ mong được so chiêu với bọn họ —— Cậu từng trau dồi một đống kỹ năng cung đấu trạch đấu từ thế giới trong sách, ở đây lại chẳng có cơ hội dụng võ.

Hơn nữa, từ sau khi xuyên trở về, ngoại trừ đi làm thêm và đi học, cậu cũng lén thừa dịp ký túc xá vắng người mà mua giấy vàng và chu sa về luyện vẽ bùa chú.

Lúc nào cậu cũng mang theo bên người vài lá bùa, chỉ còn chờ đợi đối tượng thí nghiệm xuất hiện để xem xét hiệu quả.
Tàu điện ngầm bắt đầu di chuyển, trong toa xe kín mít ngập ngụa một hỗn hợp gồm mùi nước hoa, mùi mồ hôi cùng với mùi thức ăn trộn lẫn vào nhau, Kỳ Trạch dùng một tay che miệng mũi, tay kia che bụng, cảm thấy hơi hơi không thoải mái.
Hai hôm nay dạ dày cậu hình như không được khỏe.
Từ nhỏ đến lớn Kỳ Trạch rất ít khi ốm bệnh, dáng vẻ trông thì rất yếu ớt nhưng thể chất lại khỏe mạnh đến kỳ quặc, bởi vậy đến một cơ hội mong mình bị bệnh để được cha quan tâm lo lắng cũng không có.
Nhưng mấy buổi sáng gần đây cậu đều thấy buồn nôn, nôn xong một lát mới thấy khá hơn, Kỳ Trạch nghĩ có thể là dạ dày bị lạnh.

Sau khi xuống khỏi tàu điện ngầm, gió lạnh vừa quất vào người một phát Kỳ Trạch lại không nhịn được phải che miệng chạy vào toilet.
Cậu bước ra khỏi ga tàu mà đôi mắt vẫn còn vương hơi nước, sắc mặt tái nhợt, mũi hơi hồng hồng như thể vừa lén khóc vì bị người ta bắt nạt.


Đương nhiên Kỳ Trạch không khóc thật, cậu chỉ vừa nôn xong mà thôi.
Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn Kỳ Trạch nghĩ, hôm nay tan học trở về chắc phải đi mua ít thuốc uống mới được.
Kỳ Trạch vừa nghĩ thầm vừa đi ra ngoài, chưa đến được trạm xe bus đã đụng phải Thượng Cảnh An, hay nói đúng hơn là Thượng Cảnh An phát hiện ra Kỳ Trạch trước, cậu vừa bước ra khỏi trạm đã rơi vào tầm ngắm của hắn ta rồi.
Hai mắt đối phương long lanh đầy nước, đuôi mắt ửng đỏ rất câu hồn đoạt phách.
Lúc Kỳ Trạch nhìn về phía này, hắn ta lập tức giơ tay đẩy mắt kính để đè ép dục vọng tàn bạo đang quay cuồng trong đầu xuống, không để nó biểu hiện bằng ánh mắt quá lộ liễu.

Lời tác giả:
Công: Đồ chó này! Mày chết đến nơi rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui