“Nương nương! Nương nương… Nô tì oan uổng quá…”
“Dù nô tì có lá gan tày trời cũng không dám làm ra loại chuyện này… Hu hu hu…”
“Rầm ——”
“Hừ, Quý phi nương nương, mau nhìn xem tiện nhân kia lén lút làm chuyện tốt gì sau lưng người đi?!”
Kỳ Trạch bị tiếng ồn ào bên tai quấy nhiễu đến cau mày nhưng không vội mở mắt.
Mặc dù lúc này đầu óc còn chưa đủ tỉnh táo, cậu vẫn có cảm giác hơi kỳ quặc, ngày thường nếu là trong điện của cậu, một khi chủ nhân còn chưa dậy sẽ không có ai dám gây tiếng động huyên náo đến thế, huống chi tối hôm qua còn phải thị tẩm.
Dựa theo giả thiết từ tiểu thuyết và phim truyền hình, đáng ra hôm nay có thể dậy trễ thêm một chút mới đúng.
Cậu hơi cuộn mình vào ổ chăn, bất mãn lẩm bẩm một câu: “Ai vậy, đang làm gì thế?”
Vị ma ma trào phúng tiếp lời: “Con tiện nhân này viện cớ dâng thức ăn, dám câu dẫn bệ hạ trong Ngự Thư Phòng!”
Ma ma kia vừa lên tiếng thì một đoạn BGM kịch tính hay xuất hiện trong phim ảnh cũng đồng thời vang lên.
Kỳ Trạch nghe lời bà ta nói vốn đã cảm thấy quái dị, đêm qua không phải Hạ Viễn Quân còn ngủ trên giường mình sao? Lại còn lăn lộn chà đạp nắn bóp cậu đến tận hừng đông, làm gì có thời gian đi Ngự Thư Phòng? Vừa nghĩ dứt, cậu lại tiếp tục bị tiếng BGM thình lình kia dọa giật mình.
Chuyện quái quỷ gì thế này?! Hạ nhân báo cáo sự tình còn kèm thêm nhạc nền tạo hiệu ứng? Giống y như là ——
Kỳ Trạch mở bừng mắt.
Không đúng!
Kịch bản phim cung đấu vẫn còn tiếp tục phát ra từ màn hình laptop, sau khi đoạn nhạc nền kết thúc, nhân vật Quý phi nương nương cũng không mang thiết lập mạnh mẽ quyết đoán thường thấy mà chỉ lắp bắp ra vài câu thoại, cung nhân tiếp một câu “Hoàng Hậu nương nương giá đáo” sau đó bài hát ending vừa vặn vang lên.
Tiếng hát mang phong cách cổ phong truyền thống vọng ra từ thiết bị điện tử đầy thê lương uyển chuyển khiến Kỳ Trạch hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cậu chợt vùng dậy khỏi giường, động tác khá mạnh nên chiếc giường kim loại cũng phối hợp rung lên kẽo kẹt.
Ánh nắng từ ngoài ban công chiếu vào rất chói chang, trong phòng ký túc xá nồng nặc mùi bún gạo ăn liền.
Cậu bạn cùng phòng xem hết một tập phim truyền hình, có lẽ vì đã nạp vip nên nhanh chóng tua sang tập tiếp theo không có quảng cáo.
Nội dung tập phim mới không quá dài, cốt truyện lại bắt đầu từ đoạn cô cung nữ nhỏ khóc lóc sụt sùi.
Kỳ Trạch đứng hình, tình huống hiện giờ là thế nào vậy? Cậu đã… trở về thế giới cũ rồi?
Ngủ một giấc tỉnh dậy bị xuyên về nhà rồi?
Hiện giờ sắc mặt Kỳ Trạch gần như giống hệt với lúc cậu vừa xuyên vào sách.
Có thể do tình tiết lặp đi lặp lại quá nhiều lần, hoặc do tiếng động Kỳ Trạch gây ra quá lớn làm bạn cùng phòng đang hăng say xem phim phải liếc mắt nhìn một cái, thấy cậu vẫn mang bộ dạng ngái ngủ ngu ngốc liền giở giọng vui mừng khi thấy người gặp họa: “Ồ, dậy rồi à, bây giờ đã hơn 10 giờ rồi, có bị muộn giờ làm thêm không thế?”
Lời bạn cùng phòng như một câu nhắc nhở, Kỳ Trạch quay đầu sờ xuống gối đào điện thoại di động lên ấn sáng, “Thứ bảy, ngày 22 tháng 10 năm 20X9, 10 giờ 11 phút”.
Kỳ Trạch ngơ ngẩn nhìn màn hình cho đến khi nó tự động tắt hẳn.
Thời gian cậu xuyên không là buổi tối ngày 21, sự thật này như đang muốn thông báo rằng mọi chuyện mà cậu vừa trải qua chỉ là một giấc mơ không hơn không kém.
Đột nhiên Kỳ Trạch cảm thấy hoảng hốt.
Cậu sốt ruột muốn đi chứng thực một chuyện, nhưng vừa động đậy thì mặt mũi đã lập tức nhăn nhúm vặn vẹo.
Cậu đang không mặc quần, dưới mông vẫn còn cảm giác ướt át dinh dính —— Vừa nãy động tác ngồi dậy khá mạnh, nhưng lực chú ý của cậu chỉ đặt hết lên giả thiết mình đã xuyên ra khỏi sách, cho nên vô tình lờ đi cảm giác bất thường khi có thứ không tiện nêu tên chầm chậm chảy ra khỏi cơ thể.
Kỳ Trạch không khỏi nghĩ lại chuyện đêm qua, sau khi xong việc thật sự quá mệt mỏi không muốn động đến một ngón tay, đối phương cũng chỉ vệ sinh đơn giản cho cậu rồi vội vàng mặc quần áo vào, sợ cậu bị cảm lạnh.
Cậu nhớ rõ trước khi chìm vào giấc ngủ, ai kia còn nghiêm túc lật cậu thành tư thế nằm sấp, miệng lẩm bẩm: “Ăn nhiều thêm chút đi, thân thể em yếu quá…”
“…” Kỳ Trạch kiềm chế cơn xấu hổ và kích động muốn đại nghịch bất đạo vỗ đầu chó của bệ hạ một phen, hít một hơi thật sâu rồi khẽ dịch mông nằm về tư thế cũ.
Ngay sau đó, cậu cảm giác được thân thể nhức mỏi cùng với nơi không tiện nêu tên đau đớn như bị ai đánh cho một trận, tất cả đều như muốn tỏ rõ với Kỳ Trạch: Đồ ngốc, mau tỉnh lại đi, như vậy mà còn nghĩ là mày đang nằm mơ sao? Đau muốn chết đây này.
Bạn cùng phòng thấy Kỳ Trạch không chỉ không hoảng loạn mà còn nằm lại xuống giường thì khá ngạc nhiên, nhân tiện hiếu kỳ nhìn lên giường cậu thêm mấy lần nữa.
Tuy Kỳ Trạch đã bọc chăn quanh người kín mít, nhưng dựa theo động tĩnh kia cũng có thể đoán được cậu đang mặc quần áo.
Bị thần kinh à! Đàn ông đàn ang với nhau cả còn trốn vào chăn mặc đồ? Chẳng lẽ sợ mình nhìn lén hay gì?
À đúng, thằng ranh kia là gay mà.
Nghĩ đến đây, vẻ ghét bỏ kì thị trên mặt bạn cùng phòng càng hiện rõ, cậu ta vội vàng dời mắt, sợ tên gay kia thấy mình nhìn nhiều mấy lần lại hoang tưởng mình có ý gì không đứng đắn rồi quấn lấy thì phiền phức thêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...