Thực ra trong lòng nàng đang điên cuồng vỗ tay tán thưởng cho mình.
Nhìn xem, đây mới chính là bộ dáng của một ác nữ đúng nghĩa.
Nếu họ muốn làm hỏng danh dự của nàng, thì nàng sẽ kéo tiểu bạch hoa này cùng xuống, xem ai điên hơn ai.
Dù gì nàng cũng là một quận chúa, còn tiểu bạch hoa kia vẫn chưa trở thành Thái Tử Phi, vậy mà dám cử một nha hoàn đến đối đầu với nàng, chẳng phải tự đưa đầu cho người ta đánh sao? Nữ chính giai đoạn đầu đều ngây thơ như vậy sao? Hay nguyên thân trước đây quá dễ bị bắt nạt?
"Còn không mau cảm tạ quận chúa?" Lâm Mộng Li cắn răng nói với Hồng Nhưỡng.
Hồng Nhưỡng vẫn còn run rẩy, nghe thấy chủ tử của mình lên tiếng liền vội vàng dập đầu, "Tạ quận chúa khoan thứ."
Ninh Hi Hoa ra hiệu cho ma ma buông tay.
Tiểu Bạch Hoa mang dáng vẻ nhẫn nhục, sau khi cảm tạ liền vội vàng mang theo nha hoàn trung thành rời đi.
Bên cạnh, Tùng Y cảm thấy vô cùng hả dạ: "Cái bọn chủ tớ suốt ngày khóc sướt mướt, luôn làm ra vẻ như quận chúa bắt nạt họ, hôm nay xem như cho chúng một bài học, quả là quận chúa lợi hại."
Ninh Hi Hoa vẫn tiếp tục ngắm nghía móng tay mới sơn của mình, dáng vẻ thản nhiên, "Cũng chẳng có gì lợi hại, chỉ là lần này thật sự bắt nạt họ một chút thôi."
Tùng Y nghe vậy phì cười, trách yêu nhìn quận chúa của mình.
Phía sau, các ma ma cũng cười theo, ánh mắt nhìn Ninh Hi Hoa càng thêm trìu mến.
Người ta thường nói "hổ phụ vô khuyển nữ," nhìn quận chúa hiện giờ đại khí, trầm ổn, toàn thân toát ra quý khí, thật sự làm rạng danh Ninh Vương phủ.
Một tiểu sa di đứng đợi bên cạnh cửa cũng có chút buồn cười, vừa nãy cậu không dám thở mạnh, sợ rước hoạ vào thân.
Hôm nay nhìn quận chúa này, quả nhiên không giống lời đồn là kiêu căng tùy hứng, mà rất hào phóng, khéo léo, có chút phong thái của con nhà võ tướng.
Ngược lại, Lâm tiểu thư vốn được tiếng tốt, dưới ánh nhìn này lại trở nên tầm thường.
Tiểu sa di thấy thời gian không còn sớm, đánh giá khách của Tuệ Khổ đại sư chắc đã rời đi, liền chuẩn bị dẫn Ninh Hi Hoa đi gặp đại sư.
Ninh Hi Hoa theo sau cậu ta, xuyên qua cửa khắc hoa, vừa ngẩng đầu liền thấy một nam tử áo xanh đứng phía sau cửa.
Thấy nàng nhìn sang, người ấy khẽ gật đầu chào, mặt mày thanh thoát, khí chất lạnh lùng.
Quả nhiên là gió mát trăng thanh, trong mắt lại ẩn chứa nhiều ý vị sâu xa.
Ninh Hi Hoa ngẩn ra một chút, đây chẳng phải là nam tử áo trắng mà nàng gặp trên thuyền trước đây sao?
Lúc ấy khi rời thuyền, lòng nàng đã có chút thấp thỏm, lo rằng gặp người này sẽ rước lấy hậu hoạ.
Nhưng giờ gặp lại thật sự, tảng đá trong lòng nàng ngược lại đã rơi xuống đất.
Người này có thể tự do ra vào chùa Linh Sơn, hẳn là hoàng thân quốc thích, quan lớn quyền quý, thân phận không phải hạng tầm thường.
Xem chừng sau này ở kinh thành, khó mà không có liên quan.
Ninh Hi Hoa nghĩ, dù sao cũng không tránh được, còn lo lắng gì hậu hoạ nữa, thôi thì cứ để mặc mọi chuyện diễn ra.
Chỉ là hôm nay người này lại có chút khác với lần trước nàng thấy.
Nếu không phải gương mặt ấy vẫn giống như lần gặp dưới ánh trăng đêm đó, Ninh Hi Hoa chắc hẳn đã không nhận ra.
Nói thế nào nhỉ, gương mặt vẫn là gương mặt ấy, nhưng cảm giác mà người này mang lại đã thay đổi.
Đêm đó, người này một thân áo trắng, biểu tình lạnh lùng, mang theo vẻ nguy hiểm, lạnh nhạt như không ai có thể sánh bằng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...