Sau Khi Xuyên Sách Trở Thành Em Kế Nam Chính


"Dì Vương nói sợ em ấy ở trường mới sẽ bị bắt nạt nên đã đặc biệt chuyển em ấy đến học năm ba, hy vọng tôi có thể chăm sóc cho em ấy một chút." Bạch Khải Minh nói nhưng không quay đầu lại, mà vẫn đang lật cuốn sách vi tích phân trên tay.​
"Hả? Cậu chăm sóc cô ấy sao?" Giang Chính như nghe thấy câu nói đùa nào đó, "Thà thờ Phật.

Cầu xin Phật bảo hộ còn hiệu nghiệm hơn cả."
Bạch Khải Minh không trả lời.
* * *
"Xin chào mọi người, mình tên là Dư Thiến, mình mới chuyển đến từ Giang Thành." Trên bục giảng, sau khi Dư Thiến giới thiệu ngắn gọn về bản thân, thì không nói gì nữa, thản nhiên liếc nhìn xung quanh, và cô nhìn thấy nhóm người Bạch Khải Minh, Giang Chính và Lâm Niệm Niệm đang ngồi bên cửa sổ.
Lâm Niệm Niệm với Bạch Khải Minh ngồi cùng một bàn, và đang nằm trên bàn ngủ lim dim, cô ấy không hề bị đánh thức bởi tiếng ồn ào trong lớp.
Giang Chính thì ngồi sau hai người, bạn cùng bàn là một bạn nam.
"Để thầy xem em có thể ngồi ở chỗ nào." thầy Từ liếc nhìn qua lại khắp lớp, cuối cùng dừng lại ở vị trí phần gần cuối dãy giữa.
"Vậy em ngồi kế chỗ Lâm Lập đi, Lâm Lập!" Thầy Từ tăng âm lượng lên, và một bạn nam đã đứng lên.
Dư Thiến nhìn sang thì thấy chiếc ghế trống bên cạnh Lâm Lập, nằm ngay bên cạnh Giang Chính, và giữa chỗ ngồi hai người cách nhau một lối đi.
Dư Thiến đã nói lời cảm ơn với thầy và bước đến chỗ ngồi đó.
"Xin chào, Dư Thiến." Lâm Lập có phần ngại ngùng khi chào hỏi với Dư Thiến, rồi nhanh chóng thu dọn sách trên bàn.

Trước giờ cậu ngồi một mình nên thản nhiên bày sách lên bàn.

"Xin chào, mong sau này cậu có thể giúp đỡ mình nhiều hơn." Dư Thiến đáp lại cậu ấy với một nụ cười thật tươi.
"Yo, em Dư Thiến, sao em không chào hỏi với anh vậy."

Dư Thiến cảm thấy hơi tê dại khi nghe thấy giọng nói ngớ ngẩn này, cô hít một hơi thật sâu và quay sang bên trái.
"Xin chào, anh Minh."
"Xin chào, bạn Giang." Dư Thiến nhìn Giang Chính và hỏi xin chào một cách tùy ý.
"Tại sao em không gọi anh là anh Chính? Dư Thiến, em phân biệt đối xử với anh vậy, thật sự làm tổn thương người khác đấy."
"Dù sao thì anh cũng là hàng xóm kiêm bạn học của em mà, em Dư Thiến à chúng ta khách sáo như vậy không tốt đâu."
Dư Thiến hít một hơi thật sâu, tự động gạt bỏ giọng nói của Giang Chính, và bắt đầu thu dọn bàn học của mình.
So với Giang Chính, cô khá biết thân biết phận, không thể nói anh thắng được, cũng không muốn đụng chạm gì tới anh ta.
"Giang Chính, im đi." Bạch Khải Minh quay đầu lại, kinh tởm liếc nhìn Giang Chính.
Giang Chính còn đang định nói gì đó, thì tiếng chuông vào lớp đã vang lên.
Bạch Khải Minh đẩy nhẹ nhàng Lâm Niệm Niệm, để cô tỉnh dậy nghe giảng.
Lâm Niệm Niệm lắc đầu trong sự mơ hồ, vừa quay đầu lại, cô đã thấy Dư Thiến đang ngồi khuất phía sau mình, đôi mắt sáng lên vì ngạc nhiên.
Vì nghĩ đến hiện tại đang ở trong giờ học, Lâm Niệm Niệm cũng không làm gì khác thường, mà thỉnh thoảng quay lại nhìn Dư Thiến rồi mỉm cười, nụ cười rạng rỡ khiến Dư Thiến cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Bạch Khải Minh đành phải quay qua nhắc Lâm Niệm Niệm tập trung vào bài giảng.
Giang Chính, người đang ngồi bên trái Dư Thiến, cũng không có ý định tập trung học vì vậy anh ta nghiêng đầu và nhìn Dư Thiến một cách công khai trong suốt tiết học.
Dư Thiến, người liên tục bị quét nhìn bởi ánh mắt hai người họ: .
Cả hai người này đều có bệnh.
Lâm Niệm Niệm thì thôi, Giang Chính là không cần học luôn sao? Sau một buổi học, anh ta thậm chí còn không lật được một trang sách.
Dư Thiến tự than trong lòng, còn tay thì ghi chép những gì giáo viên đang giảng.
Nhưng anh ta có vẻ thật sự không cần phải học.


Dư Thiến chợt nhớ rằng Giang Chính và Bạch Khải Minh đã được tiến cử vào Đại học Bắc Kinh vào năm nhất trung học.

Bạch Khải Minh ở lại lớp này để ở cùng với Lâm Niệm Niệm, trong khi Giang Chính đến lớp vì buồn chán..
Hì hì..

Tự dưng thấy hơi ganh tị.
Dư Thiến nghe giảng mà trên mặt không biểu cảm gì, nhưng lực độ viết chữ thì không kìm nén được mà ngày càng gia tăng.
Giang Chính nhìn Dư Thiến với dáng vẻ một học sinh tốt, chăm chú lắng nghe và ghi chép bài học mà không bị anh ta quấy rầy, trong mắt anh ta tràn đầy hứng thú.
Cuối cùng thì một tiết cũng kết thúc, Yu Qian xoa xoa cổ tay bị đau của mình.

Toán học đúng là thiên địch của cô, sau một buổi học, cô vẫn hoàn toàn không hiểu gì cả.
"Thiến Thiến, cậu đã trở thành bạn cùng lớp của mình à." Sau khi xuống lớp Lâm Niệm Niệm đã nóng lòng bước đến bên Dư Thiến, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
"Thật tuyệt, về sau chúng ta có thể đến trường cùng nhau." Vẻ mặt Lâm Niệm Niệm tràn đầy vui mừng, trước đây cô đều cùng Bạch Khải Minh và Giang Chính cùng đi học, từ nay có thể cùng Dư Thiến đến trường.
Trong một khoảnh khắc, Lâm Niệm Niệm đã nghĩ tới cảnh cô và Dư Thiến sẽ nắm tay nhau, cười cưòi nói nói cùng nhau về nhà, cùng nhau đi mua sắm và ăn uống.
Dư Thiến nhìn Lâm Niệm Niệm, giọng điệu của cô cũng trở nên nhẹ hơn, bất giác nói: "Ừm, sau này chúng ta có thể cùng nhau đi học, sau này mình phải nhờ Niệm Niệm chăm sóc mình nhiều hơn nhé."
Dĩ nhiên, so với con trai thì cô vẫn thích con gái hơn, Dư Thiến nở một nụ cười thật tươi với Lâm Niệm Niệm.
Bạch Khải Minh nhìn hai cô gái hòa thuận trò truyện vui vẻ với nhau, không nói lời nào, im lặng tiếp tục đọc sách của mình.
Lại ba tiết học trôi qua, ca học buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc.
"Thiến Thiến, chúng ta đi ăn cơm thôi." Lâm Niệm Niệm nắm tay Yu Qian và bước ra ngoài với vẻ phấn khích, Bạch Khải Minh lặng lẽ theo sau họ, Giang Chính muốn đặt tay lên vai Bạch Khải Minh, nhưng bị anh ta đẩy ra với vẻ chán ghét.

"Chúng ta sẽ ăn ở đâu?"
Dư Thiến để mặc cho Lâm Niệm Niệm kéo cô đi.
"Cái này..

Thiến Thiến, em muốn đi căn tin hay ra ngoài?" Lâm Niệm Niệm có chút phân vân.
Trường trung học cơ sở Hằng Thành là một trường học mở và học sinh có thể ra ngoài vào buổi trưa.

Trong trường cũng có căn tin, đồ ăn cũng khá ngon.
"Đi căn tin đi, mình rất muốn thử đồ ăn trong căn tin."
"Vậy đi thôi." Lâm Niệm Niệm đổi hướng và dắt Dư Thiến đi tiếp.
Đi hơn mười phút, cuối cùng bốn người đã đến căn tin, Lâm Niệm Niệm trực tiếp dẫn Yu Qian lên lầu ba.

Dư Thiến nhìn căn tin ở mỗi tầng, còn lớn hơn cả sân bóng rổ, nhìn cách trang trí bên trong, cô không khỏi một lần nữa cảm thấy kinh ngạc với sự bạo kích của tư sản.
Hôm nay Dư Thiến mới đến trường và chưa xin thẻ, nên Bạch Khải Minh tự nhiên tiến về phía trước và quẹt thẻ trả tiền ba bát cơm.

Một phần cơm là một thìa, Bạch Khải Minh liếc nhìn Dư Thiến, do dự một lúc rồi lại mua thêm 1 bát.
Dư Thiến:.

Cái ánh mắt này có nghĩa gì? Cứ cảm giác bản thân bị xúc phạm vậy.
"Đủ chưa?" Bạch Khải Minh hỏi một cách ân cần hiếm có.
Dù không cố ý quan sát mấy ngày nay, nhưng anh vẫn có chút hiểu được khẩu phâng của Dư Thiến.
Không giống như Lâm Niệm Niệm kén ăn, Dư Thiến lại rất thích ăn cơm, bữa nào cũng ít nhất hai bát, hễ gặp món mình thích là có thể ăn thêm bát nữa.
"Đủ rồi, cảm ơn anh Minh." Dư Thiến cảm ơn Bạch Khải Minh trong ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Niệm Niệm.

"Mình nói chứ A Minh, cậu thực quá thiên vị.

Cậu trả tiền cơm cho hai người họ, tại sao bạn không trả luôn phần của mình?"
Giang Chính lấy ngón tay chọc chọc Bạch Khải Minh như thể đang đòi được đối xử công bằng.
Bạch Khải Minh im lặng lùi lại một bước, vì Dư Thiến nói rằng họ không bình thường vào ngày hôm đó, anh có chút không thể nhìn thẳng vào bạn mình.
Sau một vài câu nói đùa, Giang Chính lấy thẻ và tùy ý quẹt cho bản thân 2 bát cơm.
Anh không giống với khúc gỗ Bạch Khải Minh, giờ anh còn đang trong thời kì phát triển cơ thể, nếu không phải vì đồ ăn ở căn tin quá tệ, anh có thể thêm suất cơm nữa.
Sau khi kết thúc bữa ăn và chọn món, bốn người ngẫu nhiên tìm một ghế trống để ngồi xuống, Dư Thiến nóng lòng bắt đầu ăn.
Dư Thiến đã chọn ba món, một sườn heo cay, một ớt xanh xào khoai tây sợi, và một súp mướp đông.

Giang Chính và Dư Thiến chọn giống nhau.
Lâm Niệm Niệm chỉ chọn một miếng thịt heo ướp gia vị và một phần súp sườn heo.

Bạch Khải Minh đã chọn nhiều hơn Lâm Niệm Niệm một phần bắp xào.
Dư Thiến gắp một miếng sườn bỏ vào miệng, hai mắt sáng lên ngay lập tức, tốc độ cô động đũa cũng nhanh hơn một chút.
"Mọi người có thể đừng nhìn mình ăn như vậy không."
Hai ánh mắt đó thực sáng rực, Dư Thiến cảm thấy sườn heo cũng không còn thơm nữa.
"Em Dư Thiến không phát sóng cảnh ăn thiệt là đáng tiếc." Giang Chính cúi đầu nhìn những món ăn giống hệt Dư Thiến, tại sao anh không ăn ngon được như Dư Thiến vậy?
"Thiến Thiến, nó thực sự ngon như vậy sao?" Lâm Niệm Niệm nhìn các món ăn của Dư Thiến có chút nghi ngờ, rõ ràng là trông có vẻ không ngon tí nào.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui