Sau Khi Xuyên Sách Trở Thành Em Kế Nam Chính


Dư Thiến trở về ký túc xá với hai hộp dâu tây, vừa mở cửa, một tràng nhạc bùng nổ lập tức khiến cô rùng mình.
Hàn Vân đang đắp mặt nạ, khi thấy Dư Thiến quay lại, cô nhanh chóng vặn nhỏ nhạc.
"Cậu về rồi à." Hàn Vân cười chào hỏi Dư Thiến.
"Uhm, còn những người khác thì sao?"
Dư Thiến đặt dâu tây lên bàn, sau đó bước đến ghế ngồi xuống và cởi giày.
Hàn Vân: "Bọn họ đi ăn cơm còn chưa có trở về."
Vậy à, Dư Thiến cũng không muốn hỏi cô ấy đã ăn chưa.

Chắc là vẫn chưa ăn, đợi hai người kia mang đồ ăn về cho cô.
Rốt cuộc, hơn nửa học kỳ đã trôi qua, tính tình giữa các bạn cùng phòng gần như giống nhau, lấy Hàn Vân hiện đang ở ký túc xá làm ví dụ, cô ấy trong sáng, hào phóng, lại trung thành, nhưng chỉ có một điều, lười biếng!
Cô lười biếng đến mức nằm trong ký túc xá khi thường không có buổi học, ăn uống đều nhờ các bạn cùng phòng mang về, so với cô, Dư Thiến cảm thấy bản thân không xứng đáng được gọi là trạch nữ.
Dư Thiến thay giày, rửa tay, mở một hộp dâu tây, rửa sạch đưa cho Hàn Vân, "Đến ăn dâu tây."
Hàn Vân nói lời cảm tạ, trực tiếp cầm lấy một cái, cẩn thận cắn một cái, cho vào miệng nhai, ngẩng đầu nhai.
"Cái này là do Giang Chính mua à?" Hàn Vân đang ăn dâu tây đột nhiên nhìn Dư Thiến với ánh mắt ái muội.
Thảo nào cô ấy nghĩ vậy, đúng là hai người họ trông như một cặp tình nhân, mặc dù Dư Thiến luôn phủ nhận điều đó.

Nhưng nhìn vào những bức ảnh do người khác chụp của Giang Chính đăng trên web trường, ngoại trừ những bức ảnh trong lớp học, về cơ bản mỗi tấm ảnh đều có thể thấy sự xuất hiện của Dư Thiến.
Dư Thiến bị hỏi tới mém bị nghẹn, và tức giận nói, "Mau ăn đi."
Đây là không phủ nhận Giang Chính mua sao, Hàn Vân nở một nụ cười ý nghĩa bất minh.
Dư Thiến bị trêu chọc có chút không tự nhiên, cầm lấy nửa dâu tây bỏ vào trong bát Hàn Vân, rồi vội vàng trở về chỗ của mình.
Nhìn quả dâu, ánh mắt Dư Thiến trở nên đầy ý cười.
Trên đường trở về vừa rồi, Giang Chính nhìn thấy một cô gái đang lém lỉnh kéo bạn trai đi mua trái cây, anh không nói một lời mà kéo Dư Thiến vào cửa hàng trái cây, để cô tự chọn, rồi anh cầm đi thanh toán.
Bộ dạng anh có thẻ em cứ tuỳ ý quẹt, cứ như tiệm trái cây này đã được anh bao thầu cho em cả rồi, điều này khiến Dư Thiến cạn lời một hồi, đây là đã xem bao nhiêu truyện tổng tài bá đạo khi rảnh vậy.
Cô vẫn còn cam và kiwi vừa mua ở ký túc xá của mình, cô không muốn mua thêm trái cây nào nữa, nhưng Giang Chính cứ đứng ở cửa hàng hoa quả, cô cũng không dây dưa qua lại với anh gây sự chú ý của mọi người, cuối cùng tuỳ tiện lấy một hộp dâu tây rồi đợi anh đi thanh toán.
Kết quả, Giang Chính cứ nói rằng một hộp quá ít, lại lấy cho cô một hộp nữa.
Dọc theo đường đi, Dư Thiến nhìn dáng vẻ cao hứng của Giang Chính, mang theo hai hộp dâu tây không hợp với khí chất của mình, ráng đi ra bộ dạng một thổ hào, cô vừa tức vừa muốn cười.
Giang Chính đang học cách yêu cô, cô có thể cảm nhận được, mặc dù đôi khi hành động của anh rất nực cười, nhưng nhìn Giang Chính, cô tự đáy lòng nở nụ cười, cùng anh bước đi, tương lai cô chắc hẳn rất hạnh phúc, phải không?
Dư Thiến trong vừa mang ý cười vừa ăn dâu tây, điện thoại rung lên, cô mở ra và thấy là của Giang Chính.
【42 ngày.


Một con số mà cả hai đều tự hiểu trong lòng.
Với việc đếm ngược hàng ngày của Giang Chính, Dư Thiến lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng ngày sinh nhật của mình đang đến gần, phải biết trước đây cô đều phải đợi mẹ và đám bạn Tề Ngọc nhắc nhở thì mới nhớ tới sinh nhật bản thân sắp tới.
Nhưng--
Cô cũng có chút mong đợi, và cô không biết khi đó Giang Chính sẽ tỏ tình như thế nào.
- -
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh trở lại, nhân dịp cuối tuần về nhà Dư Thiến đã mang quần áo dày đến ký túc xá.
"Dư Thiến, ngày mốt là nguyên đán rồi, học tỷ trong câu lạc bộ của chúng tôi nói rằng sẽ có một bữa tiệc hữu nghị (buổi tiệc này trong đại học giống cái buổi xem mặt) vào lúc đó.

Cậu có muốn đi không?"
Triệu Na, người đang ngồi cạnh Dư Thiến, nhìn Dư Thiến với vẻ mặt phấn khởi.
Tiệc hữu nghị?
"Mình không muốn đi."
Dư Thiến vội vàng lắc đầu, cô đi tiệc hữu nghị còn không phải kích thích Giang Chính nổi điên sao.

Với lại cô không thích ăn uống với một nhóm người lạ.
"Đi thôi~Hàn Vân và Trương Thu Lệ đều đi, ký túc xá của chúng ta cần tụ họp đầy đủ chứ." Triệu Na ôm lấy tay Dư Thiến và bắt đầu làm nũng như một đứa trẻ hư.
"Mình thực sự không muốn đi." Dư Thiến kiên quyết từ chối.
"Triệu Na, cậu thật ngốc, Thiến Thiến đã có bạn trai rồi, còn tham gia tiệc hữu nghị gì? Em định cho Giang Chính Đình cắm sừng à?"
Hàn Vân nhìn Triệu Na bằng con mắt thiểu năng.
"Đúng rồi, cậu không sợ Giang Chính đến tìm cậu tính sổ sao?" Trương Thu Lệ cười nói, "Cậu đưa Thiến Thiến đến đó, Giang Chính đến rồi, chúng mình cũng không cứu được cậu."
Uầy, đúng a, Dư Thiến không phải là một con chó độc chó.
Triệu Na, đột nhiên nhớ tới sự tồn tại của Giang Chính, không khỏi rùng mình.

Chỉ tại là Dư Thiến thường không phô trương phô bày, cô ấy không nghĩ tới vấn đề này.
Kể từ khi đoạn video Giang Chính mắng chửi người được đăng tải trên mạng trường, biệt danh của anh ấy đã chuyển từ Giang giáo thảo biến thành đoạn trường thảo, họ tự thế bản thân vào đó, nếu người bị Giang Chính mắng là chính mình, e rằng sẽ bi phẩn đến trầm cảm.
Rõ ràng có vẻ mặt quyến rũ, nhưng lại mở miệng là không cho người ta đường sống sống, đúng là người thấy đoạn trường a!
Đối với kỹ năng mắng chửi của Giang Chính, từ sau cô gái đó, không ai dám thử nữa.
"Cảm ơn các chị em đã nhắc nhở, suýt chút nữa mình đã phạm phải sai lầm lớn." Triệu Na vỗ ngực một cái với vẻ mặt tai qua nạn khỏi, cảm tạ Trương Thu Lệ và Hàn Vân.
Dư Thiến có chút không nói nên lời khi xem màn biểu diễn quá lố của đám người này, mặc dù Giang Chính chưa phải là bạn trai của cô, nhưng cô cũng không phản bác lại những gì họ nói.
"Ay Thiến Thiến, mình muốn hỏi cậu một câu." Trương Thu Lệ quay ghế về phía Dư Thiến và nói với vẻ mặt tám chuyện, "Giang Chính..

cậu đã từng bị Giang Chính mắng qua chưa?
Khi hai người kia nghe thấy câu hỏi này, họ cũng háo hức nhìn Dư Thiến, mong chờ câu trả lời của cô.
Dư Thiến:"...!"

" Tại sao anh ấy lại mắng mình? "
Dư Thiến cảm thấy câu hỏi này hơi khó hiểu.
" Bởi vì Giang Chính mắng người rất có khí thế, mình nghĩ anh ấy thường được huấn luyện.

"Trương Thu Lệ trông thành khẩn.
Đây là lý do khiên cưỡng gì đấy, bởi vì Giang Chính mắng chửi rất thành thục, cho nên đoán chừng anh ấy thường dùng cô làm mục tiêu mắng để luyện tập sao? Không thể cho là anh ấy có năng khiếu sao?
Dư Thiến hơi sững sờ.
" Cậu thật ngốc, giữa người với người đều có sự khác biệt.

"Hàn Vân vỗ vỗ Trương Giai Lạc nói:" Cô ấy là bạn gái, cô ấy có thể giống với những cô gái khác không?
"Bạn gái là để cưng chiều, đúng không Thiến Thiến?" Hàn Vân nhìn Dư Thiến đột nhiên chuyển chủ đề, "Vậy khi anh ấy tức giận thì sao? Chọn hôn cậu hay ôm cậu?"
Dư Thiến: "..."
Càng hỏi họ càng đi quá xa, giữa họ rõ ràng vẫn là tình cảm thuần khiết, thậm chí yêu đương chính thức còn không phải.
Thật không may, không ai sẽ tin vào điều này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui