Editor: Voi Con
- ----
Tiêu Diễn nhìn Tô Đồng Đồng trên điện thoại, rõ ràng ban nãy hai người còn vô cùng vui vẻ, anh cũng tin rằng nãy giờ mình không nói sai lời nào, thậm chí vẫn luôn dẫn đường để tâm tình cô luôn vui sung.
Nhưng không biết vì sao, đột nhiên cảm xúc cô liền tụt, xong lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Dù có cách màn hình điện thoại, hay cô có kiệt lực che giấu nhưng khi trước mặt người như Tiêu Diễn, sự biến hóa của cô không thể qua được mắt anh.
"Đồng Đồng, sao vậy?"
Anh thử thăm dò hỏi, tận lực để giọng mình ôn nhu hơn.
Tô Đồng Đồng hoàn hồn, cong cong khóe môi.
"Không có gì, chỉ là có chút mệt nhọc, tôi muốn ngủ sớm một chút, nếu không mai lại dậy không nổi.
Anh làm việc đi, hôm nay khiến anh tốn nhiều thời gian thế khiến tôi ngại quá."
"Là tôi khiến cô tốn thời gian mới phải.
Ngủ đi thôi, ngủ ngon."
Tô Đồng Đồng phất tay chào anh, sau đó tắt video call.
Mạnh mẽ đem suy nghĩ về Tiêu Diễn loại khỏi não, cô ép mình phải ngủ, kết quả một đêm này ngủ không ngon tẹo nào.
Trong mơ đều Tiêu Diễn, sự ôn nhu, sự bá đạo, hay kiểu đáng thương, kiểu tươi sáng như ánh mặt trời, và nhiều hơn cả là về cái đêm hỗn loạn triền miên ấy, giọng thầm thì lẫn nhiệt độ cơ thể của anh, và tất cả những gì anh đem lại cho cô......
Ngày hôm sau, Tô Đồng Đồng trang điểm đậm hơn bình thường xíu để che đi quầng thâm mắt.
Sau khi vào Tô thị, cô thuận lợi tới văn phòng của tổng tài.
Tô Triều Văn vừa thấy cô trang điểm nhưng không giấu được quầng thâm mắt, không khỏi có chút đau lòng.
"Tối qua ngủ không ngon à?"
"Vẫn nhìn được ạ?"
Tô Đồng Đồng giơ tay sờ đáy mắt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
"Em, em có chút khẩn trương.
Em tới công ty làm, nhưng sợ ba mẹ phản đối, đến lúc đó sẽ làm anh trai khó xử."
"Thế nên em phát sầu cả đêm à?"
Tô Triều Văn bất đắc dĩ thở dài.
Tô Đồng Đồng cắn môi.
"Em sợ mình không kinh nghiệm, cái gì làm cũng không tốt, đến lúc đó làm anh trai mất mặt thì sao?"
"Không sao, đây là công ty nhà mình, tuy rằng có cổ đông khác nữa, nhưng ai dám chê cười em? Hm? Có anh trai ở đây, đừng sợ."
Tô Triều Văn đứng dậy, đi đến sô pha cạnh cô ngồi, sau đó gọi thư ký mang tới một ly sữa bò cho cô.
"Thiếu nữ thì đừng uống nhiều cà phê sẽ khiến làn da xấu đi, em uống sữa bò đi."
Tô Triều Văn ôn nhu nói.
Tô Đồng Đồng cảm thán, quả nhiên không hổ là tạo hình cái điều hòa cấp trung ương, nhìn vô cùng ôn nhu ân cần.
Nếu anh ta không quá hãm, không yếu đuối trốn tránh các vấn đề thì có lẽ anh ta cũng là một anh trai tốt.
"Cảm ơn anh trai."
Tô Đồng Đồng ngoan ngoãn nói, sau đó bưng sữa bò uống một ngụm.
"Em muốn làm ở vị trí nào?"
Anh ta cảm thấy em gái mình nhát gan, kỳ thật làm công việc hành chính trong công ty là được, chỉ cần đối nội không cần đối ngoại, có anh ta ở đây sẽ không ai dám bày sắc mặt cho cô.
Dù sao công việc này chỉ để cô giết thời gian chứ không trông cậy cô làm ra thành tích gì hay cô có thể giúp gia đình kiếm tiền.
Tô Đồng Đồng nói:
"Em, em có thể làm trợ lý của anh tải không? Em không hiểu gì nên không dám đi các phòng ban khác, lỡ như người ta không thích người đi cửa sau như em thì sao?"
Hiện tại Tô Triều Vă đã có một thư ký và ba trợ lý, nếu thêm một người Tô Đồng Đồng thì cũng không phải không được.
Từ nhỏ đến lớn, kỳ thật em gái rất ít khi ỷ lại anh ta như thế, lúc còn rất nhỏ thì có nhưng sau khi lớn lên một ít thì quan hệ không còn như vậy.
Nhưng hiện tại em gái lại nũng nịu, bơ vơ không nơi nương tựa, toàn tâm tín nhiệm anh ta, lại cho anh ta cảm giác như lúc nhỏ.
Anh ta sao có thể từ chối cho được?
Trên đời này có lẽ không ai có thể từ chối, đặc biệt là khi đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn vào, đôi mắt màu xám đậm ngàn ngập nước chờ đợi không muốn xa rời, khiến trái tim đều mềm mại.
Vì thế anh ta không hề chần chờ liền gật đầu.
"Được, vậy làm trợ lý của anh trai.
Còn văn phòng......"
Tô Đồng Đồng tranh nói với anh ta.
"Em không muốn cách xa anh trai, em muốn ở chỗ cửa văn phòng của anh, hay là văn phòng thư ký bên cạnh."
Cô bày ra vẻ mặt phụng phịu, bộ dáng bé gái tùy hứng.
Tô Triều Văn không nhịn được liền nhéo gương mặt cô, cưng chiều nói.
"Được, thế thì văn phòng thư ký đi.
Văn phòng thư ký cũng rộng thêm một bàn làm việc cũng không sao."
Tô Đồng Đồng nở nụ cười chiến thắng,
"Hì hì, vậy sau này em có thể cùng anh trai ăn cơm trưa rồi.
Anh trai phải cho em ăn ngon nha."
"Được! Mỗi ngày đều cho em ăn ngon, nhanh chóng vỗ béo em."
Anh em hai người cười đùa một trận, sau đó Tô Triều Văn gọi thư ký vào, để cậu ta đi chuẩn bị cho Tô Đồng Đồng.
Bàn làm việc vô cùng dễ giải quyết, mà nội dung làm việc lại không cụ thể, kiểu cô muốn làm gì thì làm, không muốn làm cũng không sao.
Dù sao tổng anh trai cô, ai có thể nói gì được cô?
Tô Đồng Đồng cũng không có ý kiến với việc này, dù sao bước đầu tiên cũng thành công rồi, còn sau này muốn làm gì thì do cô.
Buổi tối tan tầm, Tô Triều Văn đưa Tô Đồng Đồng tham gia một cái tiệc rượu doanh nghiệp, lấy thân phận trợ lý cùng bạn nữ đồng hành.
Cô vốn dĩ là em gái anh ta nên không có gì đáng trách.
Hôm nay Tô Đồng Đồng thu hoạch rất nhiều, nhưng cả ngày đi lại cũng có chút mệt, đến khi cô trở lại Thu Viên 10 giờ đêm.
Bởi vì đã nói với quản gia sẽ không ăn, thế nên ở đại sảnh cũng không có người hầu chờ.
Cô lên lầu hai, vào phòng mình.
Vừa duỗi tay bật đèn, tách một cái thì phòng liền sáng trưng.
Tô Đồng Đồng hoảng sợ.
Cô mở to mắt, liền nhìn thấy Lục Chiếu Hành khí phách mười phần ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ, vẻ mặt âm trầm nhìn cô, bên môi còn có chút lạnh lùng, trào phúng.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...