Hai người lên xe của nhà, tài xế khởi động xe, từ từ lái trên đường cái.
Trong xe chật hẹp kín gió, Tô Trạch còn ngồi khá sát khiến Tô Nguyên cảm thấy không được tự nhiên, không khỏi nhích người ra gần cửa xe.
Ngoài cửa sổ, đèn neon lập lòe, trên đường người đông như nêm.
Tô Trạch: “Nguyên, Huỳnh Huỳnh còn nhỏ, đợi khi em ấy lớn lên thì sẽ hiểu chuyện hơn thôi, em đừng so đo với con bé nhé.”
Tô Nguyên quay đầu nhìn anh cả, bình tĩnh nói: “Dạ, em là người lớn, sẽ không so đo với con nít.”
Cậu biết tính cách con người khó mà thay đổi được.
Cho dù Tô Huỳnh như thế cả đời thì việc này có quan hệ gì với cậu chứ, bởi vì sau này cả hai sẽ không bao giờ có cơ hội gặp mặt nhau.
Tô Trạch vui mừng gật đầu: “Nguyên thật tốt bụng, không biết tương lai người nào chiếm hời nhỉ.”
*
Bữa tiệc từ thiện do tập đoàn Lâm thị tổ chức dưới hình thức tiệc rượu, bảy giờ tối chính thức bắt đầu.
Hai anh em nhà họ Tô ăn tối xong mới tới, dù sao những dịp thế này chủ yếu là để giao lưu, không ai có suy nghĩ đến đây để ăn ngon cả.
Lúc bọn họ đến vẫn còn nửa tiếng nữa buổi tiệc mới bắt đầu, sau đó cũng có không ít khách khứa xuất hiện.
Thời điểm Tô Trạch và Tô Nguyên bước xuống xe, xung quanh là đủ loại ánh mắt dò xét, nóng bỏng, kinh ngạc, thậm chí là nghi hoặc.
Là người đứng đầu công ty, Tô Trạch đã quen với những dịp như vậy từ lâu.
Tuy nhiên Tô Nguyên không thể thích ứng với việc trở thành tâm điểm của đám đông, cậu bèn nép phía sau lưng anh trai mình.
Sau khi hai người đăng ký và đi vào trong, Tô Trạch cúi đầu dặn dò Tô Nguyên: “Đây là lần đầu tiên em đến những dịp đặc biệt như thế này, anh dẫn em đi một vòng để chào hỏi mọi người một chút.”
Tô Nguyên hơi dừng lại, nói: “Vừa rồi ở nhà em ăn chưa no, muốn đi ăn chút gì đó trước.
Lát nữa em quay lại tìm anh sau.
Đúng rồi, nếu anh gặp Lâu Thời Tấn thì đừng nói em cũng tới nhé, em muốn tạo bất ngờ cho cậu ấy.”
Tô Trạch bất đắc dĩ cười cười, đưa tay xoa tóc em trai, nói với giọng điệu cưng chiều: “Được rồi.”
Cách đó không xa, mấy cô gái nhìn thấy cảnh này thì hai mắt sáng lên, lôi lôi kéo kéo xúm lại một chỗ.
“Người đẹp này là con nhà ai? Sao tôi chưa thấy bao giờ nhỉ?”
“Tôi mới vào đã cố tình đăng ký sau họ, thấy ở trên có ghi là Tô Trạch và Tô Nguyên.”
“Hai cái tên nghe là biết anh em ruột rồi, chẳng trách anh trai lại dịu dàng như vậy.”
“Nhà họ Tô à? Nhà họ còn có một cô con gái nhỏ sức khỏe yếu, hình như tên là Tô Huỳnh thì phải?
“Nếu biết em trai Tô Trạch đẹp trai như vậy thì tôi đã sớm…”
“Này, cậu nghĩ gì thế? Gia cảnh nhà họ Tô cũng bình thường, ở chỗ này cũng chỉ là mức trung thôi.”
“Nhà tôi có tiền, không quan tâm mấy cái này.
Tôi chỉ thích kiểu trai đẹp dịu dàng như thế này thôi, làm người ta động lòng quá mà.”
“Ai chả thế, cạnh tranh công bằng.”
…
Tô Nguyên giả vờ lấy một ít thức ăn rồi đi vào chỗ góc hẻo lánh nhất.
Cậu đã quan sát thấy nếu đi WC thì phải đi qua chỗ này, hơn nữa có cây xanh bao quanh, cũng tiện cho cậu tìm người.
Thẩm Thụy và trợ lý đến vừa sát giờ, đoán chừng cũng chỉ có hắn mới đến muộn như vậy.
Chắc Tô Nguyên và Lâu Thời Tấn đã đến từ sớm.
Người của Lâm thị đã chờ sẵn ở cửa: “Cậu Thẩm đến rồi, sự hiện diện của cậu là niềm vinh dự của chúng tôi, mời vào.”
Tối hôm qua Thẩm Thụy bất ngờ hỏi Lâm thị một tấm thiệp, chuyện tăng thể diện như vậy khiến họ vui mừng khôn xiết.
Kết quả đợi trái đợi phải không thấy người đến, suýt chút nữa tưởng rằng bị cho leo cây.
“Không dám.” Thẩm Thụy lịch sự đáp lại.
Khung cảnh trở nên vô cùng náo nhiệt, Thẩm Thụy yêu cầu trợ lý để mắt đến Lâu Thời Tấn, nếu có bất kỳ tình huống nào thì phải lập tức gọi cho hắn, trong khi đó thì hắn sẽ ở đây ứng phó xã giao.
Tô Nguyên ngồi ở nơi hẻo lánh, vốn tưởng rằng nơi đây sẽ vắng vẻ nhưng không ngờ lại có nhiều người đi tới.
Trong chốc lát nơi này đã trở thành trung tâm xã giao.
Cậu không biết phần lớn những người này đều đến vì cậu.
Hôm nay bởi vì Tô Nguyên tham gia một bữa tiệc tối chính thức nên tránh không khỏi bị anh trai quản lý một phen.
Trong sảnh ánh đèn rực rỡ, Tô Nguyên môi hồng răng trắng trông giống như một cậu chủ cao quý, chỉ là cậu ít nói quá nên hồi lâu không ai dám đến bắt chuyện với cậu.
Tô Nguyên đang nghĩ có nên đổi sang một nơi ít người hơn hay không thì thấy một cô gái xinh đẹp bưng một ly rượu vang đi tới cùng chị em của mình.
Cậu nhìn chằm chằm người trước mắt, dường như có vài phần giống cậu.
Nhưng không phải vị thế thân ánh trăng sáng này nên đi cùng với Lâu Thời Tấn hay sao?
Lâu Thời Tấn tất nhiên không mời Ôn Dĩ Đồng đi theo.
Bắc Kinh nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhà họ Tô và nhà họ Lâu đều thuộc dạng có tiếng, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sớm muộn gì cũng đến tai Tô Nguyên.
Nhưng gã không ngờ tới là Ôn Dĩ Đồng đã nhìn thấy tấm thiệp mời.
Cô rất thích người bạn trai này, mặc dù thời gian yêu đương ngắn ngủi nhưng cô đã cho gã tất cả mọi thứ của mình, cũng công nhận gã.
Nhưng Lâu Thời Tấn lại không đồng ý: “Anh chỉ vừa mới tiếp quản chi nhánh công ty, hiện tại là thời điểm để anh lập công.
Chờ anh đoạt được quyền thừa kế sẽ lập tức công khai.
Cục cưng, em biết anh yêu em nhiều như thế nào mà, đúng không?
Ôn Dĩ Đồng là một người phụ nữ thông minh, cô không thèm làm ầm ĩ.
Nhà họ Ôn là nhà giàu từ tỉnh khác, cũng có thân thích ở Bắc Kinh, kiếm cái thiệp mời cũng không khó.
“Dĩ Đồng, sao chị lại muốn tham gia bữa tiệc này?” Hướng Chi Nhu tò mò hỏi.
Cô là người gốc Bắc Kinh, Ôn Dĩ Đồng dựa vào quan hệ chị em họ với cô nên mới được tham gia tiệc.
“Chị đến làm quen một chút.”
Ôn Dĩ Đồng hất mái tóc dài gợn sóng, gương mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống tỏa ra sự quyến rũ vô biên.
Hướng Chi Nhu cười khúc khích: “Trang điểm xinh đẹp như này có phải đang để ý ai không? Kể cho em nghe, em sẽ giúp chị.”
“Chị không thích ai cả, chị là người đã có bạn trai rồi.”
“Chị có bạn trai từ khi nào vậy?” Hướng Chi Nhu lớn tiếng kêu lên, phát hiện ánh mắt xung quanh đã chuyển hướng, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Ai thế?”
“Nói em cũng không biết đâu, là Lâu Thời Tấn.”
Khi Tô Nguyên nghe thấy điều này, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng có thể rơi xuống.
Vì vậy cậu quyết định ngồi đây, không đi nữa.
“Là anh ta hả, ánh mắt của chị không tệ.
Hôm nay nhà họ Lâu cũng tới, nói không chừng chị có thể thỏa nỗi tương tư, để em giúp chị tìm người.”
“Thôi đừng, anh ấy bám người lắm.”
Lần nào cũng si mê nhìn cô, kiểu nào cũng không muốn rời, đây chẳng phải là bám người sao?
Bám người?
Tô Nguyên nhớ lại cốt truyện gốc.
Sau khi ánh trăng sáng của Lâu Thời Tấn chết thì gã bắt đầu yêu hận dây dưa với cô gái thế thân này.
Sau này khi Ôn Dĩ Đồng phát hiện ra sự thật thì không thể chấp nhận nổi, hai người em chạy anh đuổi, chỉ trò hề này thôi cũng ròng rã viết hết cả quyển sách, có thể nói là máu chó đến tột cùng.
Lúc này hai người bọn họ vẫn đang trong trạng thái yêu đương lén lút.
Sau khi Lâu Thời Tấn biết Ôn Dĩ Đồng đang ở đây thì ngay lập tức dỗ dành đưa người đi, ngay cả miệng của cô em họ này cũng bị bịt chặt.
Mãi cho đến khi Tô Nguyên chết, cậu cũng không biết chuyện này.
Đáng thương không?
Lâu Thời Tấn phát hiện Tô Trạch cũng có mặt, rất lễ phép mà tiến lên chào hỏi: “Anh cả, anh cũng tới ạ.”
Tô Trạch cụng ly với gã, nhìn gã một cách đầy ẩn ý: “Anh nghe nói hôm nay có người bán đấu giá một bộ trà cụ triều Tiền, đến góp vui một chút.”
Anh phải mua để dỗ em trai.
Lâu Thời Tấn hiểu ra: “Thì ra là cho Nguyên, cậu ấy luôn thích những thứ này, vậy em chúc anh một phát ăn ngay.”
Mặc dù hắn cũng muốn giành lấy và đưa cho Nguyên, nhưng anh rể tương lai đã thích nó thì gã cũng chỉ đành bỏ thứ yêu thích.
“Chơi vui nhé.”
Lâu Thời Tấn quả thật có việc, không thể ở lâu: “Anh cả, anh cũng thế, em đi trước đã.”
“Ừ.” Tô Trạch cười gật đầu, mau đi tìm em trai anh đi.
Khu nghỉ ngơi.
Hướng Chi Nhu: “Chị không muốn đi dạo thật à? Giả như sức khỏe bạn trai chị tốt thì chắc gì hôm nay sẽ đến chỗ này nghỉ ngơi?”
Ôn Dĩ Đồng nhíu mày cười một tiếng: “Không đi là không đi.”
“Hôm nay sao lại nhiều người như vậy? Bình thường mấy thiếu gia tiểu thư này đều chạy như bướm bay.”
Hướng Chi Nhu nhìn quanh đánh giá, bỗng nhiên cứng đờ nhìn về một hướng nào đó.
“Nhìn gì mà mê mẩn vậy?” Ôn Dĩ Đồng cũng buồn cười quay đầu lại.
Thì ra có một mỹ nhân ngồi trong góc, xinh đẹp tuyệt trần khiến lòng người gợn sóng.
Chỉ cần một cái nhìn của cậu ấy thậm chí sẽ có người bằng lòng chết vì cậu.
“Thế mà cậu… cậu ta lại giống chị đến mấy phần?” Hướng Chi Nhu rốt cuộc cũng tỉnh táo, cảm giác như phát hiện một thế giới mới.
Ôn Dĩ Đồng cẩn thận nhìn chằm chằm đối phương, cuối cùng thở dài: “Cậu ấy là hoa tịch nhan, còn chị chỉ là đóa quỳnh trên mặt đất.” Tốt hơn là cách thật xa.
(*)
Tô Nguyên thấy Ôn Dĩ Đồng nhìn sang, bèn cười với cô.
Xung quanh vang lên tiếng hít khí, Ôn Dĩ Đồng xuýt nữa bị toàn bộ ánh mắt ghen tị ao ước xuyên thấu.
Hướng Chi Nhu bị nụ cười đó mê hoặc: “Chị tính đổi bạn trai không? Một chiếc bánh to thế này mà!”
Ôn Dĩ Đồng: “…” Sao cô lại cảm thấy hơi rung động vậy.
“Này, em chỉ đùa thôi, quay lại mau, hình như bạn trai chị đang đến đây đấy.” Hướng Chi Nhu vẫy tay với đối phương: “Lâu Thời Tấn, tới đây ngồi này.”
Trong đầu Lâu Thời Tấn hiện lên một dấu chấm hỏi, gã vừa bàn chuyện với người ta xong định tới đây nghỉ ngơi.
Trước đây tiểu thư nhà họ Hướng này cũng có nhiệt tình với gã như vậy đâu, nhưng bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm nên gã vẫn đi tới.
“Có làm phiền các quý cô không?” Lâu Thời Tấn lịch sự hỏi lại lần nữa, khi quay đầu nhìn về hướng một người khác thì suýt chút nữa không khống chế được biểu cảm trên mặt.
Hướng Chi Nhu còn tri kỷ nói thêm: “Ten ten ten tèn… anh ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Em không quấy rầy đôi tình nhân hẹn hò nữa, em đổi chỗ khác đây.”
Cuối cùng Lâu Thời Tấn vẫn căng thẳng đáp: “Cảm ơn.”
“Dĩ Đồng, em cũng đến đây à? Em có thích thứ gì không, anh mua cho em.” Lâu Thời Tấn đang định nhanh chóng đưa người đi, tuyệt đối không thể để Tô Trạch phát hiện ra, nhẹ nhàng cười nói: “Giờ anh định đi về, em đến chỗ cũ chờ anh trước được không? Hả em?”
Sao Ôn Dĩ Đồng có thể rời đi được, hôm nay cô tới để công khai tình cảm.
Chỉ bằng ánh mắt si mê của Lâu Thời Tấn thì cô sẽ không thua.
“Không đi đâu, em còn muốn lấy một món quà tặng bạn trai của em, baby anh thích cái nào?”
Lâu Thời Tấn đang muốn khuyên cô lần nữa thì bỗng dưng bả vai bị ai đó vỗ, có người ghé sát lỗ tai hắn nói nhỏ: “Chúng ta nói chuyện đi?”
Trong thoáng chốc máu của gã như đông cứng lại, đây là giọng của Tô Nguyên.
Tô Nguyên áy náy cười: “Rất xin lỗi cậu nhưng bạn trai cậu là bạn cũ của tớ, tớ có đôi lời muốn nói với anh ấy.”
Ôn Dĩ Đồng ngơ ngác gật đầu, biểu thị đồng ý.
“Đi thôi.”
Lâu Thời Tấn cứng đờ đuổi theo.
Trong góc: “Cậu chủ, cậu ấy tới rồi, đang đi về phía tượng mỹ nhân ngư.”
“Ừm, đã hiểu.”
*
Dưới bức tượng mỹ nhân ngư.
Tô Nguyên: “Chúng ta chia tay đi, tôi chúc hai người hạnh phúc.”
Sắc mặt Lâu Thời Tấn trắng bệch: “Em hiểu lầm rồi, không phải như em nghĩ đâu, cô ấy không phải bạn gái của anh.”
Phía sau pho tượng, Ôn Dĩ Đồng đột nhiên ngẩng đầu, khóe mắt đỏ hoe.
Hướng Chi Nhu lo lắng nhìn cô.
Biểu cảm của Tô Nguyên không hề thay đổi: “Phải hay không không còn quan trọng nữa rồi, đây cũng đâu phải lần hẹn hò đầu tiên của hai người: Khách sạn W, núi Tiên Vân Sơn, hồ Ngọc Văn, muốn tôi kể tiếp không?”
Lâu Thời Tấn không dám tin lắc đầu: “Tô Nguyên, là anh nhất thời hồ đồ, do anh uống say, xin lỗi em, xin lỗi em, hãy tha thứ cho anh.”
“Lúc đầu khi chúng ta quen nhau, anh có nhớ mình đã nói gì không?”
“Anh nói, cả đời này anh chỉ yêu mỗi mình em, chỉ thiên vị em.” Lâu Thời Tấn run giọng nhìn thẳng Tô Nguyên: “Anh nhớ rõ, anh thật sự không yêu cô ta.”
Tô Nguyên vẫn giữ giọng điệu kiên định: “Ừm, chẳng qua anh thấy tôi và cô ấy có điểm giống nhau nên lỡ rung động thôi, đúng không?”
Cậu liếc mắt thấy vị thế thân kia đang đứng đằng sau pho tượng: “Không, anh yêu cô ấy, chỉ là anh không thừa nhận.
Cô ấy là một cô gái kiêu hãnh và có giá trị của riêng mình, đừng để cô ấy thất vọng.”
Giữa chúng ta thực ra chưa bao giờ có tình yêu.
Tôi thật lòng chúc hai người hạnh phúc, cũng mong sẽ được tham gia hôn lễ của hai người.”
Nghe đến đây, Ôn Dĩ Đồng không nhịn được mà khóc, cô bịt chặt miệng của mình, không để lọt một âm tiết nào ra bên ngoài.
Hướng Chi Nhu ôm cô vào lòng, không ngừng an ủi cô.
Sau đó lạnh lùng nhìn tên khốn cặn bã kia.
Sắc mặt Lâu Thời Tấn trắng như tuyết, nụ cười ảm đạm: “Anh biết, ha ha, anh biết em không thích anh, nhưng khi em đồng ý hẹn hò với anh, anh chưa bao giờ vui vẻ như vậy.”
Nếu có giây phút nào hạnh phúc hơn lúc này, đó nhất định là giây phút chúng ta kết hôn, lễ cưới vàng.
Tô Nguyên, cả đời này anh chỉ yêu em, anh sẽ chia tay với cô ấy, đừng rời xa anh… em nhé?”
Tô Nguyên thấy đối phương to con như thế nhưng lại sắp khóc trước mặt mình, vô cùng bội phục gã co được dãn được, vì yêu mà cúi đầu.
Tiếc thay cậu không phải nguyên thân.
“Không, tôi có bệnh thích sạch sẽ.
Tôi nói cho anh biết một lần cuối cùng, chúng ta chia tay, không cần sự đồng ý của anh.
Sau này cũng đừng đến gặp tôi nữa, tôi không thích có người tới tận cửa tìm tôi, cảm ơn sự hợp tác của anh.”
Nói xong, Tô Nguyên quay đầu rời đi.
“Tô Nguyên…”
Lâu Thời Tấn đỏ mắt muốn đuổi theo nhưng có người chặn đường gã.
“Thẩm Thụy…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...