“Bố ơi, con đưa cho bố cái danh sách dược liệu này, bố tìm tất cả nguyên liệu trong này hộ con nhé.
Mỗi ngày con dâu của bố đều phải dùng đó ạ.”
“À còn nữa, để trống cho con một nhà kho ở nhà, mỗi tháng con sẽ kiểm kê số lượng một lần.”
Hai ngày trước Thẩm Thụy đã dặn dò bố hắn, trong nhà bắt đầu khởi công sửa sang lại nhà kho.
Yêu cầu bảo quản của dược liệu rất cao.
Cần tránh ánh sáng, không ẩm thấp và phải phòng côn trùng nên giá cả cũng cao chót vót.
Nếu xảy ra vấn đề gì, có một ngày Tô Nguyên không được ăn thì có lẽ hắn sẽ nổi điên lên mất.
Lượng thuốc dùng trong ba tháng được để trong ký túc xá, Thẩm Thụy cất giữ rất cẩn thận, trực tiếp mua két sắt luôn.
Sau khi Tô Nguyên tan học về thì nhìn thấy két sắt ngay dưới TV trong phòng khách liền đờ người ra.
“Cậu… Cậu mua vàng thỏi à?” [Sẽ không gọi trộm tới đó chứ.]
Thẩm Thụy mở két sắt ra cho cậu xem, nói: “Cậu nghĩ gì thế? Đây là thuốc bổ của cậu.
Tôi sợ bị sâu mọt ăn, mà vào mùa mưa cũng dễ bị mốc nên mua luôn cái két sắt cho tiện.
Tôi cũng không khóa nó.”
“Nếu để ai đó thấy thì họ sẽ nghĩ là bên trong có của quý đấy…” [Dù sao đây cũng là ký túc xá cho sinh viên, người đến người đi.
Mặc dù không ai đến chơi phòng ký túc xá của tụi mình.
Ừ tính đến bây giờ là vậy.]
Bạn cùng phòng lôi ra một chiếc khăn trải bàn màu xanh lam, phủ kín két sắt rồi đặt một chậu cây trầu bà lên trên đó.
Nom rất giống một cái tủ TV.
Thẩm Thụy: “Tôi không thích có người ngoài vào.
Tôi đã nói chuyện với phòng bên từ lâu rồi, dặn bọn họ không có việc gì thì đừng sang.”
Tô Nguyên kinh ngạc trước hành động này của hắn: “Người giúp chúng ta dọn dẹp phòng ký túc không tới cũng là vì…” [Dùng xong thì ném, có phải là không tốt lắm không…]
“Tôi đang định kể cho cậu.
Người đó cũng không làm không công.
Xế chiều ngày mai tôi phải đến sân bóng rổ của trường để giúp bọn họ thi đấu.
Cậu có muốn đi cổ vũ không?”
Gương mặt Thẩm Thụy tràn ngập ý cười chậm rãi đến gần Tô Nguyên, trong mắt tràn đầy sự chờ mong.
“Ừm… Được.” [Bạn cùng phòng muốn mình đi cổ vũ, đáng yêu ghê…]
Đại học Thanh Bắc, sân bóng rổ.
Thẩm Thụy dẫn Tô Nguyên đến phòng thay đồ, do hai người đến muộn nên hầu như tất cả mọi người đều đang ở khu vực chờ.
“Suýt chút nữa tao tưởng mày không đến rồi chứ, mau thay quần áo rồi làm nóng người đi.” Cuối cùng cũng đợi được Thẩm Thụy, Lý Túc vui vẻ nhảy cẫng lên.
“Không cần gấp, đến sớm lại phải ngồi đợi mày tới.
Đây là Tô Nguyên, bạn cùng phòng của tao.
Hôm nay cậu ấy đến để cổ vũ cho tao.
Mà nay đông người quá, tao định bảo cậu ấy ngồi ở khu vực chờ trong sân, tụi mày để ý giùm tao một chút nhé.
Cậu ấy mới xuất viện cách đây không bao lâu.”
Thậm Thụy chỉ chơi trận này, không muốn để Tô Nguyên phải đợi khai mạc lâu nên mới căn thời gian mà tới.
Lý Túc thoải mái gật đầu: “Mấy ngày vừa rồi tụi bây ở viện không nấu cơm, không ngửi thấy mùi nên biết cả mà.
Mày cứ yên tâm, người một nhà cả, chắc chắn sẽ không để cậu ấy thiếu một sợi lông.”
Ký túc xá bên cạnh đã bị hai người bọn họ đầu độc từ lâu.
Năm ngoái Thẩm Thụy ở một mình cũng không giống như vậy.
Từ khi Tô Nguyên chuyển đến, một ngày ba bữa cộng thêm bữa phụ và ăn khuya, khiến bọn họ đói không chịu được.
Kết quả là đừng nói đến ăn chực, ngay cả cửa phòng Thẩm Thụy cũng không cho bọn họ gõ.
Sau khi Thẩm Thụy nhanh chóng thay sang đồng phục, xách theo một cái bọc nhỏ đi vào trong sân, ngay lập tức một trận hoan hô vang lên.
“Tô Nguyên ngồi xuống đi, nếu khát thì bên kia có nước, còn có sô cô la bổ sung năng lượng…”
Lý Túc thấy Thẩm Thụy cầm bình giữ nhiệt và hộp điểm tâm ra liền sáng suốt ngậm miệng lại.
Thẩm Thụy giúp cậu vặn bình giữ nhiệt rồi nhẹ nhàng đóng nắp lại, sau đó trừng mắt với Lý Túc một chút: “Đừng có nghe cậu ta nói, cậu vừa mới khỏi bệnh thôi, nhất định không được uống nước lạnh.”
Tô Nguyên ngoan ngoãn gật đầu.
Vương Thiên Duệ là át chủ bài của khoa lý.
Lúc các đội viên nhìn thấy Thẩm Thụy xuất hiện, sắc mặt họ đều trầm xuống.
“Thằng Lý Túc được lắm, thế mà mời Thẩm Thụy tới.
Chẳng phải cậu ta không tùy tiện lên sân à?”
“Sợ gì chứ? Vừa hay so tài với đàn em, để các bạn nhỏ biết thế nào là gừng càng già càng cay.”
Vương Thiên Duệ cũng là một cầu thủ hàng đầu trong đội của trường.
Bên kia chỉ là đàn em năm hai, dù thắng được mấy trận nhưng cũng chưa đủ lọt vào mắt của anh.
“Có lẽ dẫn em trai đến xem thi đấu thôi.
Trông cậu ta ngoan ngoãn đáng yêu thế.”
Vương Thiên Duệ theo lời nói nhìn lại, ừm đúng là rất ngoan.
Trên khán đài.
“Nhìn kìa, là Thẩm Thụy đó.
Bảo sao khoa xây dựng tự tin tràn trề, thì ra là có cứu tinh.
Lần này thật đúng là không uổng công mà.”
“Hả? Người đẹp meo meo đi cùng kìa.
Có khi nào là Thẩm Thụy đưa cậu ấy tới không.
Người gì đẹp hơn cả trên ảnh.”
“Người đẹp meo meo? Là anh bé đặc biệt đẹp trai trong khu vực chờ hả?”
“Vậy là cậu chắc chắn chưa xem hotsearch Weibo hôm qua rồi.
Sinh viên năm hai khoa Triết Tô Nguyên.
Con mèo mà cậu ấy vuốt v e bị nhóm fan điên cuồng dí theo, nhất quyết phải sờ đúng con mèo đó.”
“Đúng thế, giáo viên còn phải đăng Weibo bảo mọi người đừng chỉ sờ một con, nên sờ những con khác nữa, những bé meo meo khác cũng đáng yêu không kém mà.
Chứ không, cứ tiếp tục như vậy là con mèo vàng kia sụt cân mất.”
… Chủ đề nói chuyện lập tức lệch khỏi trọng tâm.
Tuýt——
Trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu, cổ động viên hai bên reo hò cổ vũ.
Một số đàn em nữ lập tức làm không khí nóng lên.
Tô Nguyên rất ít khi đi xem thi đấu bóng rổ, cậu không đến những nơi ồn ào náo nhiệt như vậy.
Nhưng bây giờ, khi nhìn bạn cùng phòng đổ mồ hôi trên sân đấu, cậu cũng không có cảm giác bực bội bất an.
Trong lúc hai bên đang tranh giành, Vương Thiên Duệ dùng lực quá mạnh khiến quả bóng vô tình rời tay và bay thẳng về phía Tô Nguyên.
Tô Nguyên ngồi im không nhúc nhích, hoàn toàn không phản ứng kịp, quả bóng rổ ngày càng phóng đại trong mắt cậu.
Uỳnh…
Bị đá bay bằng một cú.
Người chạy đến là Thẩm Thụy.
Gương mặt hắn tái nhợt, hiện ra sự sợ hãi: “Tô Nguyên? Cậu không sao chứ, nói chuyện.”
“Huýt… Trận đấu tạm dừng.” Tiếng còi của trọng tài vang lên.
Tô Nguyên chậm rãi chớp mắt, nói: “Tớ không sao, bóng không đụng vào người tớ.” [Cậu chạy nhanh thật đó.]
“Cậu uống nước đi.”
Cầm lấy và mở bình ra, Tô Nguyên nhẹ nhàng uống một ngụm.
[Có hơi đắng, bạn cùng phòng thêm cái gì vậy nhỉ? Sẽ không phải là… đông trùng hạ thảo chứ.]
Lúc này Thẩm Thụy mới yên tâm.
Khi quay người lại, dường như trong mắt đang phừng phừng lửa giận.
Hắn nhìn về phía đối phương cười một cái khiêu khích, sau đó ra hiệu trọng tài bắt đầu.
Trận này khác với trận giao hữu vừa rồi.
Thẩm Thụy thế như chẻ tre, ở trong sân di chuyển khắp nơi, dễ dàng ghi thêm mấy bàn khiến đối thủ không ngóc đầu lên được.
“Anh cố ý, dám đánh người của tôi.” Thẩm Thụy nhìn Vương Thiên Duệ bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, sau khi điểm số đã cách xa, hắn liền chằm chằm dí kẻ cầm đầu đến chết.
Trong lúc đó, Vương Thiên Duệ bị hắn lợi dụng sơ hở mà ngã xuống đất, còn bị bong gân ở mắt cá chân, đành phải rời khỏi trận đấu.
Cuối cùng, trận đấu kết thúc với chiến thắng áp đảo từ đội của Thẩm Thụy.
Trên khán đài.
“Aaaaaa, Thẩm Thụy đẹp trai quá, Thẩm Thụy mãi đỉnh.”
“Vậy là lúc trước cậu ấy chỉ đang chơi giỡn thôi đúng không?”
“Tức giận thôi, Vương Thiên Duệ thiếu điều ném trúng Tô Nguyên, là tôi tôi cũng bực.”
“Hình như Tô Nguyên mới xuất viện được hai hôm, giờ mém nữa lại nhập viện tiếp.”
“Người đẹp thì hay gặp điều bất hạnh?”
“Bậy bậy bậy, đây không phải là anh hùng cứu mỹ nhân à?”
…
Thẩm Thụy từ chối lời mời ăn liên hoan của Lý Túc, lý do là vì bạn nhỏ của hắn còn đang trong chế độ dinh dưỡng của người bệnh.
Cuối cùng hắn dẫn Tô Nguyên về ký túc xá như cũ, để cậu hưởng đãi ngộ đặc biệt.
Cảnh tượng này được rất nhiều người trên sân chụp lại, thậm chí có người biên tập thành video quỷ súc.
Bắt đầu là thi đấu kiểu Phật hệ, sau đó là giận dữ đá bóng ra ngoài, cuối cùng là ba dạy con làm người.
Kèm theo hình ảnh # Cho mày đánh con tao #
So ra thì hiệu quả mạnh mẽ hơn, hot tới nỗi không có bạn.
Nó lan truyền nhanh chóng trong khuôn viên trường.
Ngay cả Lâu Thời Tấn cũng nhận được.
Gã nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Nguyên thật lâu, sau mới mở Wechat lên rồi gửi tin nhắn.
[Lâu Thời Tấn]: Hôm nay em đi xem thi đấu bóng rổ à? Người trong video này có phải là em không?
Sau đó gã gửi liên tiếp mấy video, cả cái video trước kia.
Tô Nguyên đang xem TV chờ cơm thì nhận được tin nhắn từ gã, cậu còn tưởng gã lại muốn hẹn đi ăn cơm.
Dù sao cũng đã gần hai tuần kể từ khi khai giảng, là người yêu cùng trường mà ngay cả mặt cũng chưa thấy, dù ít hay nhiều cũng có vài phần vô lý.
Học kỳ này Lâu Thời Tấn sẽ tiếp nhận công ty con của gia đình, nên không đến trường tham gia các lớp học nữa.
Gã chỉ đến làm bài thi cuối kỳ, vì vậy cơ hội gặp nhau cũng theo đó mà ít đi.
[Tô Nguyên]: Là em.
Lâu Thời Tấn rất muốn hỏi tại sao gần đây cậu không gặp gã, là bởi vì Thẩm Thụy sao? Nhưng gã vẫn nhịn xuống, Tô Nguyên là người trên đầu quả tim của gã, gã không nỡ.
[Lâu Thời Tấn]: Em đi xem trận đấu của Thẩm Thụy phải không? Cậu ta chơi bóng rổ cũng không tệ, bạn của em à?
[Tô Nguyên]: Không phải.
Lâu Thời Tấn vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lại bị câu tiếp theo của cậu làm đông cứng tại chỗ.
[Tô Nguyên]: Em trọ ở trường, cậu ấy là bạn cùng phòng mới của em.
[Lâu Thời Tấn]: …
[Lâu Thời Tấn]: Nguyên, sao tự nhiên em lại trọ ở trường? Không được đâu, điều kiện ở ký túc xá quá kém.
Anh có một căn hộ nhỏ ở cạnh trường, ba phòng ngủ, hai phòng khách, vô cùng rộng rãi, em chuyển đến đó ở đi.
[Tô Nguyên]: Không muốn.
Đầu Lâu Thời Tấn đau muốn nứt.
Thẩm Thụy là người thừa kế tập đoàn Thịnh Thế, là sự tồn tại mà nhà họ Lâu chỉ dám ngước mắt ao ước, không giao thiệp thì cũng chắc chắn không thể đắc tội.
Nhưng gã không có cách nào với Tô Nguyên, chỉ có thể cho người đi tra vị trí phòng ký túc của cậu.
Sáng hôm sau, Lâu Thời Tấn mang theo mấy hộp thuốc bổ đứng trước cửa phòng 1212.
Trong hành lang người đến người đi, có người đến vỗ vai gã: “Anh bạn, đừng gõ cửa, Thẩm Thụy không cho người khác gõ cửa phòng cậu ta đâu.”
“Tôi tìm Tô Nguyên.”
“… Vậy cậu càng không thể gõ cửa.
Tôi đề nghị cậu nên gọi cho Tô Nguyên bảo cậu ấy ra mở cửa.”
Lâu Thời Tấn: “…” Rốt cuộc mấy cậu bị bệnh gì vậy?
Két… Cửa mở.
Thẩm Thụy nghiêm mày, ánh mắt tràn đầy không vui, gương mặt đẹp trai sáng sủa vô cớ trở nên lạnh lùng.
Rõ ràng hắn ăn mặc giống như một sinh viên bình thường nhưng lại lộ ra vài phần cao không thể chạm tới.
Hắn biết người ở cửa, là bạn trai của Tô Nguyên, cái tên chân đạp hai thuyền mà còn dám tìm đến tận cửa.
Lâu Thời Tấn không ngờ người mở cửa là Thẩm Thụy, gã cắn nát răng cũng chỉ có thể lễ phép mỉm cười, nói: “Xin chào, tôi đến tìm Tô Nguyên, tôi là…”
“Tô Nguyên không có trong phòng.” Thẩm Thụy cắt ngang câu sau của gã: “Cậu ấy còn một tiết nữa, cậu vào đợi đi.”
Hắn nghiêng người để gã đi vào, rồi đóng cửa lại.
“Cậu tìm cậu ấy làm gì?”
Trong phòng rất ấm áp và sạch sẽ, cửa phòng ngủ không đóng, thấp thoáng nhìn thấy hai chiếc giường giống hệt nhau.
Trong phòng bếp dường như còn đang hầm thuốc bổ.
Mùi hương này Lâu Thời Tấn rất quen thuộc, ông nội của gã thích hầm một ít linh chi và nhân sâm với hy vọng kéo dài tuổi thọ.
“Mấy ngày trước Tô Nguyên bị ốm nên tôi muốn đến thăm xem em ấy khỏi bệnh hay chưa, tiện thể mang cho em ấy một ít thuốc bổ.”
Thẩm Thụy cười nhạo: “Cậu lấy về đi, loại dược liệu nhân tạo này vô dụng thôi.”
Đi thăm bệnh vốn chỉ là cái cớ.
Lâu Thời Tấn tiện tay xách theo mấy hộp trong nhà, định để chúng làm đồ ăn vặt hàng ngày của Tô Nguyên, không ngờ lại bị người ta chế giễu.
“Chỉ là cảm nhẹ mà thôi, dược liệu mọc tự nhiên tác dụng mạnh, nếu quá bổ không tiêu nổi cũng sẽ không tốt.”
Thẩm Thụy dẫn gã đến bếp, mở nắp nồi hầm, vẻ mặt bình thường nói: “Hai ngày trước khi cậu ấy ở viện, tôi đã hỏi bác sĩ rồi, cái cậu ấy cần chính là dược liệu tự nhiên đấy.”
Nồi hầm tuy nhỏ, nhưng những miếng nhân sâm thái lát ở bên trong rất lớn, nhìn qua đã thấy là lâu năm, rất có giá trị.
“Cái gì cơ!”
“Nằm viện? Không phải em ấy chỉ bị cảm lạnh thông thường thôi hay sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Thụy: Mua mua mua mua sạch toàn bộ nhân sâm trên núi, cho cục cưng Nguyên Nguyên của mình ăn.
Tô Nguyên: Sắp bị ướp thành Orz….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...