Chử Duyên dẫn Hoắc Kiệu đến trung tâm mua sắm lần trước Vương Mai dẫn cậu đi mua quần áo.
Hôm đó khi đi ngang qua một cửa hàng, Chử Duyên nhìn thấy một cái áo lông vũ màu xám kiểu dài qua khung cửa kính, lúc đó cậu đã nghĩ Hoắc Kiệu mặc nó chắc chắn sẽ đẹp lắm.
Cậu kéo Hoắc Kiệu vào thang máy, đi thẳng đến cửa hàng trong trí nhớ của cậu.
Tới nơi, cậu thấy cái áo kia vẫn còn trưng bày trước cửa kính.
Trong đầu Chử Duyên đã tưởng tượng ra dáng vẻ vừa cao vừa gầy hệt như người mẫu của Hoắc Kiệu khi mặc nó.
“Là bộ này nè.”
Cậu hỏi Hoắc Kiệu, “Cậu có thích không?”
Cửa hàng này là một thương hiệu thời trang nhỏ, trang phục bán ra đều giống như giá của hàng độc quyền.
Hoắc Kiệu nhìn con số “3899” trên giá niêm yết, khẽ nhíu mày.
Giá cỡ này không là gì đối với hắn, nhưng Hoắc Kiệu không muốn Chử Duyên tiêu nhiều tiền như vậy vì mình.
Chử Duyên còn đang đợi hắn trả lời.
Cậu nhìn Hoắc Kiệu, vẻ mặt trông như chỉ cần Hoắc Kiệu thích, cậu sẽ mua nó cho hắn.
Hoắc Kiệu hơi nhếch khóe miệng, hắn rũ mắt, xoa tóc Chử Duyên.
Chử Duyên khó hiểu mà “Hả?’ một tiếng.
Liền nghe thấy Hoắc Kiệu hỏi rằng: “Năm nay cậu mua đồ gì?”
Chử Duyên chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời, “Là cái tớ đang mặc này, ấm lắm.”
Áo lông vũ ngắn màu trắng gạo rất mềm mại, Chử Duyên da trắng, mặc vào thật sự rất đẹp.
Hoắc Kiệu khẽ cười một tiếng, “Tôi thích loại giống cậu đang mặc hơn, vậy thì làm sao đây?”
Chử Duyên ngẩn người ra.
Cậu cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, tức khắc có chút do dự.
“Nhưng mà, đồ của tớ mặc rẻ lắm.”
Chử Duyên mím môi, cậu sợ Hoắc Kiệu sẽ mặc không quen.
Hoắc Kiệu luôn bị Chử Duyên làm cho mềm lòng.
Có đôi khi hắn thật sự rất tò mò làm sao mà Chử Duyên lại hình thành được tính cách thế này, ngây ngốc mà lại chân thành đến đáng yêu.
Hoắc Kiệu thở dài, “Bây giờ tôi cũng không phải là người nhà họ Hoắc, không cần chú trọng như vậy.”
Chử Duyên nghe hắn nói vậy thì khó chịu trong lòng, cậu lại rũ mắt xuống.
Hoắc Kiệu không cần đoán cũng biết cậu đang nghĩ cái gì.
Hắn duỗi tay ra nhéo má Chử Duyên, “Hơn nữa tôi cũng muốn mặc đồ đôi với bé cưng của mình, không được sao?”
Chử Duyên nghe vậy, kinh ngạc ngước lên nhìn hắn.
Cậu suy nghĩ lại lời Hoắc Kiệu nói, lỗ tai liền đỏ lên.
Hoắc Kiệu nghĩ trong lòng, Chử Duyên thật dễ hiểu, cũng thật dễ dỗ.
Hắn hơi mỉm cười, cố ý nói, “Xem ra chỉ có tôi muốn vậy thôi.”
Chử Duyên ngây người một chốc, bị hắn nói cho mặt mày đỏ bừng.
Cậu đành phải vẫy tay, “Dẫn cậu đi là được chứ gì.”
Hoắc Kiệu cười một tiếng, đi theo Chử Duyên đến một cửa hàng bán đồ nam khác.
Quả nhiên cửa hàng kia còn có đồ giống cái của Chử Duyên.
Chủ tiệm nói hên là bọn họ tới kịp, trễ thêm một ngày là cửa hàng này đóng cửa rồi.
Hoắc Kiệu chọn một cái áo lông vũ ngắn màu xám đậm, trên mũ có lông giống như cái của Chử Duyên, chẳng qua cái này là màu xám thôi.
Chủ tiệm tìm cỡ mà Hoắc Kiệu hay mặc, rồi để Hoắc Kiệu thử một lần.
Hoắc Kiệu cũng không nói gì, thoải mái mà thử đồ.
Mặc rất vừa người.
Nhìn thấy Hoắc Kiệu mặc đồ giống mình nhưng khác màu, Chử Duyên chớp mắt.
—— rõ ràng là kiểu dáng giống y chang cái của mình, nhưng Hoắc Kiệu mặc vào liền có cảm giác không giống nhau.
Nhìn như vậy, đồ của cậu và Hoắc Kiệu thật sự có chút giống đồ đôi.
Chử Duyên mơ màng mà nghĩ, Hoắc Kiệu mặc đồ thật sự là quá đẹp.
Cậu thấy Hoắc Kiệu không ghét bỏ loại đồ thế này, trong lòng lập tức trở nên rất vui.
Lúc tính tiền, chủ tiệm còn hỏi bọn họ có phải là anh em không.
Chử Duyên lắc đầu, “Không phải.”
Cậu kinh ngạc hỏi chủ tiệm: “Tụi cháu rất giống nhau sao?”
Chủ tiệm nói: “Cũng không phải, chỉ là thấy hai đứa thân nhau thôi.”
Chử Duyên nghe vậy thì ngước lên nhìn Hoắc Kiệu, Hoắc Kiệu nhận thấy tầm mắt của cậu liền khẽ cười với cậu.
Chử Duyên cũng cười khẽ, thầm nghĩ cậu với Hoắc Kiệu tuy không phải là anh em, nhưng lại là quan hệ còn thân mật hơn cả anh em.
Sau khi ra khỏi cửa hàng bán quần áo, Hoắc Kiệu giơ túi xách trên tay lên, nói với Chử Duyên: “Cảm ơn bạn trai.”
Năm mới được người khác dẫn đi mua quần áo mới, đây là lần đầu tiên Hoắc Kiệu trải nghiệm chuyện thế này.
Tuy đồ mới không đắt tiền, nhưng Hoắc Kiệu lại cảm thấy nó đắt giá hơn nhiều quần áo ở nhà hắn.
Bị Hoắc Kiệu trịnh trọng nói cảm ơn như vậy, Chử Duyên có hơi ngượng ngùng.
Cậu cười nói, “Cậu thích là tốt rồi.”
Nghĩ một lúc, cậu lại nói thêm: “Mai mốt tớ sẽ nỗ lực hơn để mua quần áo tốt hơn cho cậu.”
Hoắc Kiệu bất đắc dĩ mà búng trán Chử Duyên, “Cái này đã tốt lắm rồi, tôi không có quý giá như vậy đâu.”
Hắn không phải là người không thể chịu khổ.
Nếu đã quyết định không dựa vào nhà họ Hoắc và nhà họ Mạnh, Hoắc Kiệu đã sớm chuẩn bị đối mặt với các loại khó khăn rồi.
—— là Chử Duyên coi trọng hắn quá.
Chử Duyên chớp mắt. Cậu nhìn khắp bốn phía xung quanh, thấy không ai chú ý đến bọn họ, liền cả gan hôn Hoắc Kiệu một cái thật nhanh.
“Cậu rất quý giá.”
Chử Duyên trịnh trọng nói: “Tớ sẽ đối xử thật tốt với cậu.”
Hoắc Kiệu buồn cười nhìn cậu. Hắn cảm thấy Chử Duyên là một cây đường di động không cần tiền mua, lời ngon tiếng ngọt nào cũng rải trước mặt hắn.
Sau đó hai người đi đến siêu thị dưới lầu.
Bọn họ mua rất nhiều đồ ăn vặt, ngoài ra còn có xương sườn, thịt, cá, nguyên liệu nấu ăn, vân vân.
Tiếp theo là đi đến chợ mua rau tươi, đến sạp bán trái cây mua trái cây.
Dọc đường đi ra khỏi chợ có rất nhiều quầy hàng bán câu đối. Chử Duyên liền ngồi xổm xuống cùng Hoắc Kiệu chọn một câu.
May là Hoắc Kiệu đi xe tới. Chờ đến khi bọn họ đem tất cả đồ đến Ngự Lan Hoa Đình thì đã đến buổi chiều rồi.
Hoắc Kiệu giúp Chử Duyên phân loại đồ đã mua về. Hắn sờ mặt Chử Duyên.
“Có mệt lắm không?”
Chử Duyên lắc đầu.
Trên đường về Ngự Lan Hoa Đình giăng đầy lồng đèn đỏ, trong chung cư cũng bị treo lên rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên Chử Duyên ăn Tết sau khi xuyên qua nơi này, cũng là lần đầu tiên ăn Tết cùng với bạn trai.
Năm nay không giống những năm trước đó chút nào.
Khi cậu và Hoắc Kiệu cùng đi thang máy về nhà, đột nhiên cậu cảm thấy khác hơn bất cứ lần nào đến nhà Hoắc Kiệu trước đó.
Trong lòng Chử Duyên có loại cảm giác vui vẻ nói không nên lời, loại vui vẻ này khiến cậu vẫn luôn rất phấn chấn tinh thần.
Hoắc Kiệu nhìn mắt cậu sáng lấp lánh, hắn khẽ cười.
Hắn cúi đầu hôn lên môi Chử Duyên.
Chử Duyên bị Hoắc Kiệu đè lên cửa tủ lạnh. Lúc đầu cậu có hơi ngượng ngùng, nhưng theo nụ hôn của Hoắc Kiệu, cậu dần thở dốc hơn.
Cậu vươn tay ôm cổ Hoắc Kiệu, nửa chủ động nửa thuận theo mà cùng Hoắc Kiệu chìm đắm vào nụ hôn này.
Chử Duyên bị hôn đến mức cả người đều nóng lên, mí mắt hơi mỏng trở nên ửng đỏ.
Cánh môi cậu giống như bị ngâm mật, khiến cho Hoắc Kiệu nhịn không được mà lại nếm thử thêm một lần lại một lần.
Hôn môi xong, Chử Duyên nóng hết cả mặt.
Cậu rũ mắt rồi lại nâng lên, tầm mắt di chuyển từ sườn cổ lên cái cằm có góc cạnh rõ ràng của hắn, cuối cùng là dừng lại trên đôi môi của Hoắc Kiệu.
—— môi Hoắc Kiệu đỏ lên vì nụ hôn vừa rồi.
Phát hiện này làm cho khóe môi Chử Duyên khẽ nhếch lên.
Hoắc Kiệu chú ý tới tầm mắt của cậu, giọng nói hơi khàn mà “Hửm?” một tiếng.
Chử Duyên sao lại không biết xấu hổ mà nói ra được. Cậu chớp mắt, vội vàng nói sang chuyện khác.
“Không có gì. Hôm nay tụi mình làm sủi cảo đi!”
Trước kia nhà Chử Duyên có thói quen làm sủi cảo ăn vào những ngày Tết, đặc biệt là bà nội của cậu, làm sủi cảo rất là ngon.
Năm nay là năm đầu tiên Chử Duyên ăn Tết cùng Hoắc Kiệu, cậu cũng muốn có cảm giác nghi thức một tí.
Cậu hỏi Hoắc Kiệu: “Cậu muốn ăn nhân gì?”
Hoắc Kiệu nói: “Gì cũng được.”
Hắn thật sự là gì cũng ăn được, Chử Duyên làm cái gì thì hắn ăn cái đó.
Nhưng Chử Duyên không muốn để Hoắc Kiệu ăn món không hợp khẩu vị. Cậu suy nghĩ một lúc rồi quyết định làm hai loại nhân là nhân chay và nhân tôm, bắp cùng thịt*.
*Nguyên gốc là: 他决定做素三鲜和虾仁玉米鲜肉馅两种馅料的
Chử Duyên chưa từng tự mình làm nhân sủi cảo bao giờ. Cậu lên mạng tìm hướng dẫn, kết hợp với cách bà nội làm trong trí nhớ của mình, sau đó mới làm ra được nhân sủi cảo.
Cậu đặt hai nồi nhân lên bàn ăn, rồi đi cán vỏ, sau đó chuẩn bị bắt đầu làm sủi cảo.
Hoắc Kiệu lần đầu tiên thấy người ta làm sủi cảo, hắn hứng thú nhìn động tác của Chử Duyên.
“Đơn giản lắm.”
Chử Duyên cười với hắn. Cậu lấy nhân bỏ lên vỏ, chỉ cho Hoắc Kiệu làm.
Cậu chỉ cho Hoắc Kiệu cách gói sủi cảo bụng bự vô cùng đơn giản.
“Đầu tiên là gấp đôi vỏ lại rồi siết chặt phần giữa.”
Chử Duyên làm mẫu cho Hoắc Kiệu xem, “Sau đó dùng hai tay ép lại giống như vậy, rồi siết vào là được rồi.”
Theo động tác của cậu, một cái sủi cảo bụng bự trắng trẻo mập mạp đã hình thành trên tay cậu rồi.
“Nhìn nè,” Chử Duyên mỉm cười, “Dễ lắm đúng không?”
Hoắc Kiệu nhận sủi cảo từ tay Chử Duyên rồi nhìn nó, hắn phát hiện ra sủi cảo Chử Duyên làm cũng đáng yêu giống như người làm ra nó vậy.
Hắn thử làm một cái. Lúc đầu không biết dùng lực thế nào cho phải, nhưng sau khi làm mấy cái thì cũng thành thạo hơn được một chút.
Hoắc Kiệu đặt sủi cảo hắn làm bên cạnh sủi cảo của Chử Duyên.
Hai người bọn họ làm không giống nhau, có thể phân biệt được rõ ràng là cái nào của đối phương làm.
Sủi cảo của Hoắc Kiệu không tròn trịa như của Chử Duyên, nhưng nhìn cũng không tồi.
Ngón tay hắn vừa thon lại vừa dài, lúc làm sủi cảo, đôi tay thực hiện một loạt động tác linh hoạt, những ngón tay lộ ra những đường cong vô cùng đẹp.
Chử Duyên cũng không biết sao, nhưng khi nhìn Hoắc Kiệu gói sủi cảo, trong lòng cậu chợt xuất hiện một loại cảm xúc ấm áp.
Cậu nghĩ, nếu cậu không tới nơi này, có lẽ cả đời Hoắc Kiệu sẽ không bao giờ gói sủi cảo cũng không chừng.
Nhưng bây giờ Hoắc Kiệu lại cùng cậu gói sủi cảo, cậu đã nhìn thấy dáng vẻ mà nhiều người khác đều không nhìn thấy ở Hoắc Kiệu thế này đây.
Chử Duyên khẽ cười, kề sát bên mặt Hoắc Kiệu và hôn lên một cái.
Hoắc Kiệu không tránh. Hắn quay sang nhìn đôi môi còn hơi sưng đỏ của Chử Duyên, khẽ hướng mày, “Lại chọc tôi à?”
Chử Duyên đỏ mặt, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực mà nói ra lời muốn nói.
“Hoắc Kiệu giỏi thật đó, sủi cảo nhìn rất đẹp.”
Hoắc Kiệu nhìn dáng vẻ trêu chọc người ta mà bản thân lại không hề hay biết của Chử Duyên, hắn khẽ chậc trong lòng, gian nan mà quyết định hôm nay tạm thời tha cho Chử Duyên.
Hắn rũ mắt nói, “Là do thầy Chử nhỏ dạy giỏi quá.”
—
Đây không phải là lần đầu tiên Chử Duyên ngủ cùng Hoắc Kiệu.
Nhưng hôm nay cậu hơi phấn khích, nằm trên giường lăn qua lăn lại cả buổi trời mà không thấy buồn ngủ chút nào.
Hoắc Kiệu sấy tóc xong, trở về thì thấy Chử Duyên vẫn còn chơi điện thoại.
Hắn vừa lại gần Chử Duyên đã ngước lên nhìn hắn, đôi mắt đen sáng lên lấp lánh.
Hoắc Kiệu búng trán cậu, “Còn chưa ngủ à?”
Chử Duyên ôm lấy eo Hoắc Kiệu, “Tớ phấn khích quá, không ngủ được.”
Hoắc Kiệu cười, “Có gì đâu mà phấn khích.”
Chử Duyên nghĩ, “Tớ chưa từng ngủ qua đêm ở nhà người khác.”
Hồi còn nhỏ Chử Duyên quen giường, ở nhà họ hàng thì khóc cả buổi trời, ba mẹ cậu bó tay, đành phải mỗi lần ăn cơm tất niên cùng họ hàng xong thì chở cậu về nhà ngay trong đêm.
Điều này dẫn tới việc lúc cậu còn nhỏ, khi đi qua nhà người khác ăn Tết thì ba cậu không thể uống rượu.
Về sau thì tật xấu này của cậu đỡ hơn một chút, nhưng cậu cũng chỉ ở được nhà ông bà nội, nhà ông bà ngoại hoặc nhà nào thân ơi là thân thôi.
Đến tuổi dậy thì, cậu lại biết được xu hướng tính dục của mình, thế nên cũng không qua đêm ở nhà bạn bè bao giờ.
Chuyện qua đêm ở nhà Hoắc Kiệu này khiến Chử Duyên cảm thấy rất phấn khích.
Đặc biệt là khi đến tối, Hoắc Kiệu còn chơi game cùng cậu.
Chử Duyên chưa từng chơi loại dùng tay điều khiển thế này, trong chốc lát không khỏi luống cuống tay chân.
Nhưng Hoắc Kiệu thật sự rất giỏi, không biết hắn điều khiển thế nào mà những con quái vật đó đều bị hắn đánh ngã gục cả.
Nhìn Hoắc Kiệu điều khiển hiệp sĩ áo choàng đen, Chử Duyên không khỏi rất hâm mộ.
Cậu lôi kéo Hoắc Kiệu: “Cậu chỉ tớ với.”
Hoắc Kiệu nhìn cậu, nói: “Ngốc quá.”
Nhưng hắn vẫn cầm tay cậu mà chỉ cách điều khiển, lúc sau còn dẫn cậu qua thật nhiều màn.
Hồi trước, khi Chử Duyên lên cấp ba, cậu thường nghe bạn học cùng lớp nói lúc nghỉ sẽ tới nhà người khác chơi game, nhưng Chử Duyên chưa từng trải qua chuyện như vậy.
Hôm nay cậu mới biết được, hóa ra lại chơi vui như vậy.
Những điều này đều khiến Chử Duyên cảm thấy rất mới lạ, thế cho nên lúc lên giường mới chậm chạp không ngủ được như vậy.
Hoắc Kiệu nghe cậu nói xong thì khẽ “Chậc” một tiếng.
“Là nhà bạn trai cậu, không phải nhà người khác.”
Chử Duyên chớp mắt, nở nụ cười, “Đúng rồi nhỉ, là nhà bạn trai của tớ.”
Cậu ôm eo Hoắc Kiệu, đột nhiên không đầu không đuôi mà nói chuyện khi trước.
“Có một năm, tớ cùng ba tớ đi cắm trại dã ngoại, ngủ ở trên núi.”
Cậu khẽ nói: “Lúc nửa đêm đi vệ sinh, mở lều trại ra, ngẩng đầu lên liền thấy được rất nhiều ngôi sao.”
Hoắc Kiệu biết ba Chử Duyên đã qua đời từ khi cậu còn rất nhỏ, bởi vậy nên hắn chỉ “Ừm” một tiếng, lắng nghe Chử Duyên kể chuyện.
Liền nghe thấy cậu nói: “Bây giờ tớ cũng vui vẻ giống như khi ấy nhìn thấy bầu trời đầy sao vậy.”
Cậu dừng một chút, ngước lên nhìn Hoắc Kiệu, nghiêm túc nói: “Hoắc Kiệu, cậu làm cho tớ có được thật nhiều ngôi sao.”
Chử Duyên nói không đầu không đuôi, hơn nữa lúc nói xong câu đó, hình như cậu cũng không muốn giải thích gì thêm.
Nhưng Hoắc Kiệu cũng không hỏi nhiều. Dường như hắn có thể nghe hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của Chử Duyên, hiểu tình nghĩa khiến người ta chìm vào trong bể mật.
Hắn xoa đầu Chử Duyên, đột nhiên hỏi cậu: “Không muốn ngủ?”
Chử Duyên gật đầu.
Hoắc Kiệu rũ mắt nhìn cậu, lại hỏi: “Xem phim không?”
“Xem!” Chử Duyên sáng mắt ngay.
Hoắc Kiệu cho Chử Duyên lựa đĩa phim trên kệ sách.
Chử Duyên chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một bộ phim điện ảnh rất nổi trong nước. Cậu nhìn đề cử ở trên mạng rồi, nhưng vẫn chưa có xem.
“Bộ này được không?” Cậu hỏi Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu đi tới nhìn đĩa phim cậu chọn. Hắn phát hiện sở thích khi coi phim của Chử Duyên thật rõ ràng, cậu rất thích coi loại phim chữa lành thế này.
Hắn gật đầu, “Được.”
Nói xong, hắn lại búng nhẹ vào trán Chử Duyên, “Không phải đã nói là không cần hỏi rồi hay sao.”
Chử Duyên khẽ cười, “Cái này khác, lỡ như cậu không muốn xem bộ này thì sao?”
“Không có gì không muốn hết.” Hoắc Kiệu nói.
Hắn kêu Chử Duyên lên giường ngồi, hắn thì đem đĩa đặt vào máy chiếu phim.
Máy chiếu phim đặt trên thành đầu giường đối diện tường. Hoắc Kiệu tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng từ bộ phim trên nửa bức tường.
Chử Duyên mở to mắt, cảm thấy giống như thật sự đang xem phim ở rạp chiếu phim vậy.
Bộ phim này rất hay, nhẹ nhàng, lý tưởng và nhân tính đều được thể hiện trong đó, tinh tế và tục tằng dung hợp với nhau một cách kỳ diệu.
Phim hơi dài, xem đến khúc gần cuối, đã muộn đến mức Chử Duyên buồn ngủ rồi, nhưng cậu vẫn cố gắng xem hết phim.
Lúc khúc nhạc cuối phim vang lên, cậu nhịn không được mà ngáp một cái.
“Buồn ngủ rồi à?”
Hoắc Kiệu nhìn cậu, dùng điều khiển từ xa đóng máy chiếu phim, nói: “Vậy ngủ thôi.”
Chử Duyên ôm eo Hoắc Kiệu, “Ừm” một tiếng.
Cậu buồn ngủ cực kỳ, chỉ trong chốc lát, đôi mắt đã mở không lên.
Nhưng cậu còn không quên nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngày mai tụi mình nhớ dán câu đối đó nha.”
Hoắc Kiệu cảm thấy buồn cười, hắn nói: “Nhớ rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...