Sau Khi Xuyên Sách Tôi Chơi Trò Chơi Với Các Đại Lão


Đường Đình Xuyên bước xuống giường đi tới ban công mà không nói lời nào, Đường Miên Miên không rõ, cô buông cháo xuống, cũng bước theo anh ta.

Thấy Đường Đình Xuyên nhìn chằm chằm chiếc Porsche màu hồng nhạt đậu trong sân không nói một lời, Đường Miên Miên vội nói: “Em sốt ruột quá nên không đậu xe vào nhà xe, có thể đậu trong sân nhà mình không?”
Lúc này Đường Miên Miên vẫn còn mỉm cười nhìn Đường Đình Xuyên với vẻ mặt ngây thơ, nào đoán được chỉ một giây sau, cái cổ nhỏ đã bị bàn tay của người đàn ông bóp chặt, cả cơ thể bị đẩy ngã, nằm ngửa trên hàng rào ở ban công.

Chỉ cần người đàn ông đẩy nhẹ một cái, cô sẽ ngã xuống mặt đất được lót đá cẩm thạch trong sân, không chết thì cũng trở thành người tàn tật!
“Anh… Anh làm gì vậy…”
Cái cổ bị bóp rất chặt, sắc mặt Đường Miên Miên trở nên đỏ ửng vì khó thở, nói chuyện cũng gian nan vô cùng.

Mái tóc được buột ngựa phía sau xõa tung, mái tóc tung bay trong gió, giống như cái mạng nhỏ của cô sắp sụp đổ.

Người đàn ông nhìn cô đầy lạnh lùng, trầm giọng nói: “Cô là ai?”

“Em… Em là Đường… Đường Miên Miên…”
Đường Miên Miên cảm thấy khó thở, nửa cơ thể lơ lửng giữa không trung, cô chỉ có thể cầm chặt cổ tay của người đàn ông trong vô thức, đề phòng bị rơi xuống đất.

Vừa dứt lời, cánh tay của người đàn ông đã dùng sức, cơ thể cô ngửa ra sau thêm một chút nữa.

“Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng!”
“Tôi nói… Anh mau đỡ tôi lên!”
Cơ thể được nâng lên, đôi chân của Đường Miên Miên đặt trên mặt đất, miệng thở lấy thở để.

Sau khi sống sót qua tai nạn, cô khiếp sợ nhìn người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, con lợn này sao cô có thể quên được chứ, Tống Trình từng nói với cô nguyên chủ không biết lái xe!
Cô là một cô chủ nhà giàu, sao có thể biết nấu cháo được chứ!
“Đúng là tên thật của tôi là Đường Miên Miên… Nhưng mà… Tôi là người xuyên đến đây, thật ra các anh là…”
Đường Miên Miên vừa muốn kể ngọn nguồn mọi chuyện, trong đầu ngay lập tức vang lên giọng nữ máy móc, bén nhọn chói tai.


“Cảnh cáo!”
“Cảnh cáo!”
“Cảnh cáo!”
Vang lên ba lần liên tiếp, Đường Miên Miên có chút choáng váng, cô cho rằng bản thân và người khác không giống nhau, không có hệ thống, chỉ xuyên vào sách thật bình thường mà thôi.

Xem ra bây giờ cô cũng bị hạn chế, nói cách khác, cô không thể nói sự thật, nếu nói ra e là sẽ có hậu quả nghiêm trọng, không chừng cái mạng nhỏ ở hiện thực của cô cũng không còn!
Rốt cuộc cô đã trói định với hệ thống quần què gì thế này! Câm điếc ư? Lâu như vậy rồi mà còn không lên tiếng, bây giờ chợt lên tiếng cảnh báo, suýt chút nữa là đã dọa cô tè cả ra quần rồi!
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, Đường Miên nhìn Đường Đình Xuyên dựa trên lan can đầy sợ sệt, trái tim như đang đánh trống, không biết anh ta có thể tin mình không nữa.

“Thật ra linh hồn của tôi đã xuyên đến đây, tôi cũng tên Đường Miên Miên, chỉ là một nữ sinh bình thường mà thôi, năm nay chỉ mới học đại học năm hai.

Tôi không biết tại sao vào ngày Đường Miên Miên kết hôn thì tôi lại xuyên đến đây, nói tóm lại là tôi dùng cơ thể của cô ấy, cũng chỉ có thể sống một cuộc sống thật yên bình.

Tôi cũng muốn đền bù những sai lầm mà cô ấy đã phạm phải, cho nên tôi mới lấy lòng anh, cho dù anh có tin không thì những lời mà tôi nói đều là thật!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận