Sau Khi Xuyên Sách Tôi Chơi Trò Chơi Với Các Đại Lão


Cảnh tưởng tối qua lóe lên trong đầu, gò má Đường Miên Miên ửng đỏ, tay nhỏ lúng túng chỉ biết vò góc chăn.
"Ừ...!Tôi sẽ...!Bôi thuốc."
"Khụ khụ...!Còn có chỗ nào nữa không..." Cố Viễn ho khan vài tiếng, không biết nên diễn đạt làm sao.
Tối qua anh ta dùng sức quá lớn, khiến cô đau nhức vô cùng, nhìn trạng thái của cặp vú, chắc phía dưới cũng sưng lên rồi.
Đường Miên Miên vén chân lên vô thức nhìn nơi giữa chân, có lẽ do tối qua cô có mặc quần lót, Tống Trình không cởi ra mà lại cố ý bắn tinh dịch của anh lại ở nơi riêng tư của cô, bắp đùi còn có tinh dịch đã khô cạn của anh, tên khốn đó!
Nếu như bị Cố Viễn nhìn thấy, cô chết là cái chắc!
"Không sao...!Tôi có thể tự mình xử lý." Đường Miên Miên đỏ mặt đến mang tai.

"Công ty ở Tấn Châu còn có một dự án, mấy ngày nay tôi...!Tóm lại là cô phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt."
"Ừ được thôi..." Đường Miên Miên rũ mắt xuống rồi gật đầu.
Rõ ràng cô không yêu Cố Viễn, cũng biết Cố Viễn không yêu cô, tại sao tối qua cô và anh ta...!Sau đó, coi như cô còn cho anh ta đội một cái nón xanh, cô không rõ cảm giác mà Cố Viễn đang chịu.
Bởi vì động tác nhỏ trong vô thức của cô vẫn không dừng lại, kéo chăn rồi lại vén tóc ra sau, khiến Cố Viễn vốn định rời khỏi thì nhận ra trên tay cô có một vết hằn.
"Cổ tay của cô bị làm sao vậy?" Cố Viễn tới gần.
"A?" Đường Miên Miên nhìn cổ tay của mình, ở đó có một vết hằn hồng hồng, chắc chắn đó là dấu vết do thắt lưng của Tống Trình để lại vào tối qua.
Nhìn Cố Viễn càng ngày càng tới gần, da đầu Đường Miên Miên căng chặt, trái tim như muốn nhảy ra ngoài vì sợ.

Khi anh ta tới gần để nhìn kỹ thì sẽ biết trên cặp vú của cô không chỉ có dấu tay và dấu hôn mà còn có dấu răng mờ nhạt để lại, rồi cũng sẽ biết rõ, những dấu vết này không phải do anh ta để lại, đương nhiên cũng biết chuyện cô đội nón xanh cho anh ta vào tối qua là thật.
"Chỉ bị dây buộc tóc...!Siết mà thôi, không sao..."
Đường Miên Miên hốt hoảng nhét tay vào trong chăn, ấp úng giải thích.
Cô biết rõ với trí thông minh của Cố Viễn, nếu anh ta thật sự để ý thì sẽ dễ dàng nhìn thấu cô.

Dù sao tố chất tâm lý của cô cũng quá kém, bây giờ cô hốt hoảng đến mức không biết đặt tay chân ở đâu và ánh mắt lơ lửng, duy chỉ không dám ngẩng đầu lên nhìn Cố Viễn mà thôi.
"Là sao? Đưa tay ra tôi xem." Giọng điệu của Cố Viễn trầm xuống.
Giọng điệu hoàn toàn khác với lúc ngại ngùng bước vào phòng, lúc trước như một đứa trẻ làm sai, bây giờ giống như một vị cảnh sát đang thẩm vấn người có tội.
Đường Miên Miên cảm thấy hô hấp của mình như dừng lại, bàn tay nắm chặt tuôn ra mồ hôi không ngừng, bây giờ cô không biết phải làm sao, ánh mắt lơ lửng đối diện với ánh mắt dò xét của Cố Viễn, càng khiến trái tim cô sợ đến mức hụt một nhịp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận