Sau Khi Xuyên Sách Tôi Chơi Trò Chơi Với Các Đại Lão


Lúc này người đàn ông mới đắc ý đóng cửa xe lại, vòng qua thân xe ngồi vào vị trí ghế lái.

"Vừa rồi em liếm Tổng giám đốc Cố trong xe như thế nào thì cũng liếm anh như thế, em xem nó có phải màu hồng phấn không?"
Tống Trình khởi động xe, sau khi khóa cửa xe lại, anh cố ý vén quần áo lên để trêu chọc Đường Miên Miên.

Khuôn mặt Đường Miên Miên đỏ ửng, bộ dạng tức giận đó làm anh cảm thấy rất đáng yêu, không nhịn được mà muốn trêu chọc cô thêm một lúc nữa.

"Tống Trình! Anh có tin tôi bảo Cố Viễn đuổi việc anh không!"
Tay nhỏ của Đường Miên Miên đẩy lồng ngực Tống Trình ra, ngăn cản cơ thể anh đến gần chính mình.


"Đuổi việc anh cũng được, bản lãnh của anh cũng không tệ, lúc sau em thuê anh trở thành vệ sĩ bảo vệ bên cạnh em, nếu thèm thì em liếm cho anh, nếu ngựa thì anh chịch em, một phần tiền công để anh làm hai công việc, có phải là vô cùng lời không?" Tống Trình tiếp tục trêu đùa.

Suýt chút nữa là Đường Miên Miên đã tức đến bật cười rồi, cô giễu cợt nói: "Bản lĩnh anh không tệ? Vậy vừa rồi anh chạy làm chi? Tại sao tôi phải thuê một kẻ yếu đuối như anh để làm vệ sĩ?"
"Nếu không phải anh sợ lúc đánh nhau không chú ý đến em, làm em bị thương, vậy em cứ đến khu Lô Hải nghe ngóng xem, Tống Trình anh có đánh nhau thua ai bao giờ?" Bàn tay to lớn của Tống Trình phủ lên bàn tay nhỏ đang đặt trước mặt mình, ma sát nhẹ nhàng, làn da trắng nõn trơn mềm càng làm tinh thần anh rạo rực.

Đường Miên Miên vội rút tay về như bị bỏng.

Cô không biết tại sao lại càng ngày càng nóng, ngay cả tóc cũng thấm đẫm mồ hôi.

"Tôi không thèm nghe! Anh là tài xế thì nên làm tốt công việc lái xe của mình! Đưa tôi đến bệnh viện!"

Đường Miên Miên ngồi thằng, nhìn phía trước không chớp mắt.

"Em đến bệnh viện làm chi? Chỉ là vết thương nhỏ ở chân thôi, anh nhìn một cái là biết không bị thương đến xương rồi, về dùng rượu thuốc xoa bóp rồi nghỉ ngơi trên giường hai ngày là hết ngay thôi!"
Tống Trình nhìn mắt cá nhân sưng lên của Đường Miên Miên rồi đạp cần ga, xe chạy về phía biệt thự.

Khi về đến biệt thự, bóng đêm đã buông xuống, trong nhà trống không, Cố Viễn vẫn chưa về nhà như cũ.

Đường Miên Miên thầm nghĩ, anh ta không có ở nhà, vậy chẳng phải thế giới này thuộc về cô ư.

Một giây sau cô đã bị đẩy vào ghế salon, Tống Trình nắm mạnh lấy mắt cá chân của cô dùng rượu thuốc xoa bóp cho cô, Đương Miên Miên đau đến mức giật giật.

Trong lòng cô còn nói thêm một câu, chỉ cần khiến Cố Viễn đuổi việc tên lưu manh này thôi! Thì thế giới này mới thật sự thuộc về cô!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận