Edit: Dii
__________
Phí Lan không đến dự tang lễ của Khương Huệ.
Nếu như Phí Lan đến, người khác sẽ nghĩ có phải hắn đến xem Khương Huệ liệu đã chết thật chưa.
Dù gì Khương Huệ cũng từng là người của Phí Thương.
Còn sinh cho nhà hắn một thằng em trai, tuy là thằng em này cũng mai danh ẩn tích sau khi Khương Huệ dọn ra khỏi nhà họ Phí.
Nhưng trong mắt con vợ cả, người thừa kế được định sẵn như Phí Lan, thì đó là điều rất buồn nôn.
Phí Lan ngồi ngoài nhà tang lễ đợi Diệp Lệnh Úy.
Hắn cũng mặc đồ màu đen, áo phao đen.
Thân hình thon dài, mặc áo phao trên người trông chẳng mập chút nào.
Nhà tang lễ tọa lạc ở ngoại thành, trong tòa kiến trúc có một mảnh đất rất rộng được phủ cỏ, bên trên lót gạch sứ, trải đầy đường hoa cúc trắng.
Hằng ngày luôn có người chết, cho nên trông nhà tang lễ không hề quạnh quẽ chút nào, người đi vào lại được chủ nhà tiễn ra ngoài, đứng ở cửa trò chuyện.
Có một đám người ăn mặc sặc sỡ chẳng hề giống đi dự tang chút nào đang đi từ trong ra.
“Anh có biết, cậu trai kia, người khi nãy nói chuyện với tôi ấy, em trai của Diệp Sầm, nó bao nhiêu tuổi không?” Lúc đi sượt qua, Phí Lan nghe thấy một giọng nói lắp bắp vang lên bên tai.
Phí Lan quay đầu nhìn bóng lưng bọn họ.
Giọng trả lời cũng lớn lắm, cứ như sợ người khác không nghe thấy vậy.
“Diệp Lệnh Úy à, nó không nói, trông cỡ học sinh cấp ba.
Dựa theo địa vị của nhà họ Diệp, hẳn là nó học trường quý tộc ở thành Nam, hoặc là Trung học số ba, cậu định làm gì?”
“…”
“Anh đang nhìn gì vậy?” Diệp Lệnh Úy đi ra.
Cậu nhìn theo tầm mắt của Phí Lan, phát hiện đó là đám người khi nãy, “Bọn họ vừa tới tìm Diệp Sầm đòi tiền, nhà họ Lý.”
Phí Lan dời mắt: “Bọn họ đang nói về em.”
“Ai nói?” Diệp Lệnh Úy chau mày, đám người này vẫn chưa chịu từ bỏ?
Phí Lan vẫn không biến sắc: “Tên mặc áo khoác màu vàng, nói em xấu.”
Áo khoác màu vàng, là cậu trai khi nãy chào hỏi Diệp Lệnh Úy.
“Lần đầu tiên em bị người ta chê xấu đó, cảm giác thật kỳ lạ.”
“Ừm, kỳ lạ.”
Bây giờ hai người chuẩn bị về trường.
Phí Thương xếp tài xế cho Phí Lan, đang đứng chờ ở giao lộ.
Sau khi lên xe, Diệp Lệnh Úy cứ lải nhải nhắc chuyện này.
“Mắt cậu ta mù hả? Trông em cũng đâu tới nỗi xấu?”
“Phí Lan, em xấu lắm sao?”
“Hồi trước em cũng chê anh xấu.”
“Em chê lúc nào?”
“Hồi đi du lịch mùa thu, anh đeo kính, em bảo anh xấu.”
“… Không phải là chê, là thấy hơi sợ.”
“…”
“Cảm ơn em.”
“Không cần cảm ơn.”
–
Hội thao đã kết thúc, đợt bình chọn trong diễn đàn cũng kết thúc.
Mấy ngày sau, dù kết quả bình chọn đã được công bố, mọi người vẫn đang bồi hồi về đống ảnh chụp của các lớp.
[Hình của Quý Tranh có nhiêu đây thôi hả, mấy người chụp nghiêm túc đấy à?]
[Sao mấy cậu lại cho Phí Lan với Diệp Lệnh Úy chụp chung vậy? Tui nhớ Phí Lan đang ngồi ở bàn chủ tịch coi bản thảo mà? Photoshop phải không?]
[Không phải, hai người họ ở chung một chỗ đó.]
[Nhưng mà nói thật, tuy con trai lớp mình miễn cưỡng coi là tàm tạm, nhưng rõ ràng cặp của bọn họ có giá trị nhan sắc cao.
Còn nữa, đâu có quy định là chỉ được chụp hai người được chọn trước, đang tỏ phong thái của mỗi lớp đó, tui thấy phong thái của lớp số 1 rất tốt, rất tích cực, rất có ý chí tiến lên.]
[Phong thái của bà là “nhóm mỹ nữ” với “nhóm mỹ nam” đấy hả?]
[Im mồm!]
[Đính chính chút, Trần Phong Bảo và Lý Kính là thành viên lớp bọn tôi.]
[Hai người đó cũng yêu sớm à?]
[Lầu trên khùng hả, đây là hai anh em.]
[Nhưng mà ảnh chụp của các lớp ổn đó chứ, đẹp hơn năm ngoái nhiều, đội hoạt náo bóng rổ năm nay cũng nhảy giỏi hơn nữa, năm ngoái nhìn cứ như robot vậy.]
[Đừng cue Diệp Lệnh Úy với Phí Lan vô, hai người họ mới làm bản kiểm điểm đó.]
[Cậu đổi đầu tàu fan CP đi đã.]
[Ha ha ha ha thấy ghét ghê.]
(Đống cmt dô tri tui cũng hơi không hiểu ý, tàm tạm nha mng:v)
Lần này lớp số 1 lấy được 13 nghìn tiền thưởng, sung toàn bộ vào quỹ lớp.
Để thưởng cho cả lớp, Phương Khả Mông xin trường học cho mọi người xem phim vào tối thứ sáu.
Cũng chỉ là xem phim mà thôi.
Không còn gì khác.
“Hạo Tử, đón lấy nè!”
Cao Lâm Hạo nằm nhoài trên cửa sổ, nhìn dáo dác xung quanh, chắc chắn trong hành lang không có giáo viên rồi mới giơ tay chụp lấy bịch nylon to, nặng gần chết suýt chút đã làm rơi.
“Má nó tụi mày mua cái gì thế? Nặng vãi!”
Trần Phong Bảo đạp cái thùng giấy cạnh chân: “Tối nay nghỉ rồi, tao còn rinh theo một két bia nữa, tụi mình vừa ăn vừa coi phim đi, lát nữa Lý Kính xách hai túi đồ ăn vặt đến mua chuộc, không phải, đến mời lớp bọn mày ăn cùng.”
“Tụi tao còn năm tờ bài thi chưa làm, làm xong rồi qua đây.” Trần Phong Bảo quay người rời đi, sau đó lại vòng về nhìn Cao Lâm Hạo bằng vẻ mặt không tin tưởng, nói: “Mày không được ăn vụng!”
Cao Lâm Hạo xua tay: “Tao biết rồi, chắc chắn sẽ đợi tụi mày đến.”
Trần Phong Bảo yên tâm rời đi.
Cậu vừa đi, Cao Lâm Hạo đã móc một bao khoai chiên từ trong bịch ra: “Tao là người như thế sao? Khà khà, đúng rồi đó.”
Giờ tự học bắt đầu lúc bảy giờ tối, sáu giờ bốn mươi Tiểu Tranh Tử đã bảo mọi người lựa phim.
“Tôi muốn xem phim kinh dị!”
Một cô bé quăng một quyển sách sang: “Cút!”
“Chọn bộ phim Thái Lan gì mới ra đi.”
“Tui thấy được á.”
“Kết nối với máy chủ của trường học đó, mấy cậu chắc chắn chứ? Coi chừng xong xuôi bị mời xuống phòng giáo vụ hết bây giờ.”
Cuối cùng Tiểu Tranh Tử phải ra tay chọn một bộ phim tình yêu rất kinh điển, phim “Titanic”.
Cao Lâm Hạo cắn hạt dưa, lắc đầu: “Phim này không hợp cho dân FA xem.”
Lý Kính và Sở Nhiên ngồi cùng nhau, cậu ta quay đầu lại nhìn Cao Lâm Hạo: “Nếu chỉ nhìn thấy mỗi tình yêu, thì rõ ràng là do mày quá tầm thường.”
Trần Phong Bảo cũng khịa cậu ta: “Đồ ăn vụng, câm miệng.”
Để phối hợp với bầu không khí xem phim, Trần Phong Bảo và Lý Kính cố ý tìm một hàng ăn vặt ngon có tiếng trong thành phố để ship đồ ăn tới.
Cao Lâm Hạo to miệng, một mình ăn bằng ba người khác.
Tiếng nói chuyện trong phòng học rầm rì, nhưng lại không có cảm giác ồn ào, hầu như mọi người đều đang ăn.
Ngoài trời lạnh còn trong phòng ấm áp dễ chịu, bọn họ ngồi dựa vào nhau hoặc ngồi thành nhóm.
Cao Lâm Hạo gặm chân vịt, đưa đồ ăn mình thấy ngon cho Diệp Lệnh Úy: “Cậu thích ăn gì? Tự lấy đi.”
Diệp Lệnh Úy liếc nhìn Phí Lan, Phí Lan lười biếng ngáp một cái, nhìn cậu: “Ngó anh làm gì?”
Đồ ăn vặt toàn là thịt vịt, ở trên có quét một lớp dầu mỡ, xem chừng cay lắm.
“Cay.”
Phí Lan nghĩ một hồi: “Em có thể nếm thử, nhưng đừng ăn nhiều.”
Trước đây vì lý do sức khỏe nên Diệp Lệnh Úy hầu như không chạm vào mấy món quá cay hay quá mặn, còn rượu hả, cùng lắm chỉ được nếm thử thôi.
Mắt Diệp Lệnh Úy sáng lên, đeo bao tay vào rồi cầm một miếng từ trong bịch lên.
Cậu cắn một miếng, mày nhíu lại, lập tức nhét vào miệng Phí Lan: “Không được giòn, còn cay thì em thấy vẫn ổn.”
Phí Lan: “…”
Cao Lâm Hạo trợn mắt: “Diệp Lệnh Úy to gan, anh Lan chưa bao giờ ăn đồ thừa của người khác.”
Diệp Lệnh Úy thò đầu vào lục túi đồ ăn, vừa lục vừa nói: “Tôi không giống vậy, tôi không phải người khác.”
Cao Lâm Hạo: “…Ò.”
Phim chiếu đến cảnh các nhân vật đang vật lộn với sóng biển.
Cao Lâm Hạo bị cay tới nỗi đỏ bừng cả miệng, cậu ta vừa hít hà vừa cảm thán: “Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ chạy trước, nói không chừng tôi có thể sống sót.”
Diệp Lệnh Úy: “Giật con của người khác lấy làm của riêng hả?”
Trần Phong Bảo đang ngậm rượu trong miệng, suýt chút nữa cười phun ra ngoài.
“Có bia nữa?”
Trần Phong Bảo huơ cái lon rồi bật nắp: “Mới biết hả, cậu ngốc thế?”
“Cho tôi một lon với.” Diệp Lệnh Úy cứ như con mèo nhìn thấy cây gậy chọc mèo vậy, hưng phấn hết cả người.
Trước đây cậu có nếm thử rồi, là vị cậu thích.
Trần Phong Bảo ngoẹo cổ nhìn Phí Lan: “Anh Lan, bạn trai mày đòi uống bia nè…”
Diệp Lệnh Úy quay đầu lại, học theo giọng điệu của Trần Phong Bảo: “Anh Lan, bạn trai của anh đòi uống bia…”
Phí Lan nằm trên bàn, nhịp ngón tay lên bàn hai cái: “Tốt nhất là đừng đòi…”
Phát hiện ra đây là đáp án mình không muốn nghe, Diệp Lệnh Úy xụ mặt xuống: “Anh im miệng.”
Tuần trước đi bệnh viện kiểm tra, cơ thể của Diệp Lệnh Úy hồi phục rất tốt.
Hầu như không có phản ứng thải ghép của tim, nhưng trên phương diện ăn uống vẫn phải kiêng ăn cay và chất kích thích, mọi thứ đều phải có chừng mực.
Cậu cũng hỏi bác sĩ rồi, uống bia rượu hai hớp thì không sao.
Nhưng cùng lắm là một hai hớp thôi.
Diệp Lệnh Úy tự lấy một lon bia từ trong thùng giấy ra, bật nắp, mùi bia xộc thẳng lên làm mày cậu nhíu lại.
Cậu quay đầu nhìn Phí Lan, đang định mở miệng, Phí Lan đã ngắt lời: “Tự uống đi, đừng đưa cho anh.”
Diệp Lệnh Úy cúi đầu lẩm bẩm: “Em phát hiện ra mình không thích mùi bia cho lắm.”
Cao Lâm Hạo chìa tay ra: “Đưa tôi đi, tôi thích.”
Diệp Lệnh Úy đưa bia cho Cao Lâm Hạo, lau khô tay xong thì cọ lên người Phí Lan.
Ăn uống no nê rồi lại làm nũng.
“Phí Lan, em buồn ngủ.”
“Em lạnh quá à.”
“Anh đoán em có nhớ anh không?”
Phí Lan ngồi thẳng người dậy, buồn cười nhìn cái đầu lông xù đang cọ tới cọ lui trong ngực mình: “Khùng hả?”
Diệp Lệnh Úy ngửa mặt lên, sáp lại sát cằm Phí Lan.
Cậu ngồi trên đùi hắn, đưa tay ra vòng lấy cổ hắn, ghé sát vào tai hắn nỉ non: “Phí Lan, anh hôn em một cái đi.”
Phí Lan nhìn cậu, không nhúc nhích.
Diệp Lệnh Úy ngẩng đầu lên cắn vành tai của Phí Lan.
Nhưng không thành công.
Phí Lan giơ tay ra nhấn cổ Diệp Lệnh Úy xuống.
Trong phòng học, cậu mặc một cái áo phao, Phí Lan đội mũ lên cho cậu.
Mũ áo rất to, tròng lên đầu Diệp Lệnh Úy chỉ để lộ ra cằm cậu.
Môi Diệp Lệnh Úy bị cắn, trên môi còn vương vị cay.
Phí Lan thì cứ dồn ép từng bước, chui hẳn vào trong mũ: “Há miệng.”
Diệp Lệnh Úy mới bị cắn môi nên có hơi choáng váng, không nghe rõ Phí Lan nói gì.
Bên tai cậu bây giờ là tiếng gào thét nơi biển rộng trong phim, đằng trước lại chẳng có ánh sáng, cậu khó chịu hừ một tiếng.
Phí Lan nắm chặt cằm Diệp Lệnh Úy, đưa thẳng ngón tay vào miệng cậu.
Đầu lưỡi của Diệp Lệnh Úy mềm, gan cũng rất nhỏ, nhận thấy dị vật nên lập tức trốn về sau.
“Ngại ngùng gì? Không phải em muốn à?”
Bên tai Diệp Lệnh Úy vang lên ầm ầm, cậu chậm chạp phản ứng lại, hiện giờ mình và Phí Lan đang ở trong lớp…
Cậu mặc áo lông mềm mại ở trong nên rất dễ xốc lên.
Tay Phí Lan hơi lạnh, hắn nhấn một cái lên eo cậu là cậu nhũn hết cả người ngay.
Phí Lan cúi đầu tiếp tục hôn cậu, giày vò hàm răng cậu, quấn lấy lưỡi rồi đè lên yết hầu.
Cậu nhóc bị hôn tới nỗi ứa nước mắt, cổ họng phát ra tiếng kháng cự nhỏ vụn.
Chờ Phí Lan ngừng lại, đôi mắt Diệp Lệnh Úy đã hơi mơ màng.
Màu mắt Phí Lan tối đen như mực, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa: “Đủ chưa? Nếu chưa đủ…”
Diệp Lệnh Úy rưng rưng nước mắt, cổ họng cũng khàn đi: “Em có bảo anh hôn thế đâu!”
Hết chương 78..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...