Edit: Dii
_______________
Diệp Lệnh Úy được đưa đến phòng y tế của trường.
Vị bác sĩ già kiểm tra xong thì ngồi bên giường lắc đầu: “Mấy đứa nhóc này, gia đình dạy dỗ kiểu gì không biết.
Tốt xấu gì Trung học số ba cũng nằm trong top đầu trường cấp ba trong thành phố, sao năm nào cũng có chuyện thế này xảy ra vậy nhỉ?”
Trợ lý của ông là một thanh niên, anh đang đứng dọn đồ ở bên cạnh, bèn đáp: “Học sinh có áp lực lớn nên dễ sa ngã, cho nên vai trò của giáo viên cũng quan trọng lắm.”
Anh ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Hai năm nay, lớp gặp nhiều chuyện nhất là lớp của cô giáo Trương.”
“Trương Nhàn dại dột quá.”
“Dạy học không phải dạy theo kiểu của cô ấy đâu.”
Cổ của Diệp Lệnh Úy còn hằn vệt đỏ chói mắt.
Bác sĩ già mở hộp thuốc cao tiêu máu bầm ra, tặc lưỡi: “Thằng nhóc Vi Dương này đúng là bị Trương Nhàn hại thật rồi.”
Diệp Lệnh Úy phải nghỉ ngơi trong phòng y tế, Phí Lan không đi theo, Cao Lâm Hạo chạy tới chạy lui rót nước: “Chắc chắn là anh Lan lôi cổ Vi Dương đi rồi.
Thằng này bị điên mẹ rồi, sao lúc trước lại khám ra nó bình thường được nhỉ?”
“Người bình thường thì không làm chuyện bất thường sao?” Diệp Lệnh Úy xoa cổ mình, nói với vẻ lạnh nhạt.
“Má, chính xác! Thằng đó giả điên chắc luôn!” Cao Lâm Hạo bỗng nhiên ngộ ra, đúng ha, đâu có ai quy định là chỉ người điên mới làm những hành động bất thường.
“Cao Lâm Hạo, có khăn giấy ướt không?” Diệp Lệnh Úy đột nhiên hỏi.
“Không, sao thế?”
Diệp Lệnh Úy tháo băng gạc ở cổ ra, dùng ngón tay che lại: “Dơ, tôi muốn lau.”
“…” Cao Lâm Hạo thầm mắng cậu “lắm chuyện” rồi nhân lúc Diệp Lệnh Úy chưa kịp hiểu ra mà chạy đi mất: “Chờ đó để tôi đi mua cho cậu.”
–
Trong văn phòng của hiệu trưởng, Vi Dương đứng trong phòng họp nhỏ ở sát vách, phòng họp lớn cũng có rất nhiều người.
Trừ hiệu trưởng và phó hiệu trưởng ra còn có giáo viên phụ trách học tập và trưởng phòng giáo vụ, giáo viên phụ trách khối của cả ba khối, giáo viên chủ nhiệm lớp số 1 Phương Khả Mông, anh cả anh hai của Diệp Lệnh Úy, có cả dì Lệ, người hờ hững lướt điện thoại ở hàng cuối cùng là ba của Phí Lan, Phí Thương.
“Diệp Lệnh Úy vừa mới phẫu thuật xong không lâu, bác sĩ nói thằng bé còn đang trong giai đoạn phục hồi.
Tôi giao con trẻ cho nhà trường, nhà trường lại để chuyện này xảy ra?” Dì Lệ vỗ bàn, bất mãn giống như đại đa số những phụ huynh khác.
Diệp Sầm gọi điện thoại cho bà nói rằng Diệp Lệnh Úy suýt bị người ta bóp cổ chết ở trường, bà choáng váng tới nỗi xém thì ngất xỉu.
“Nó vừa mới làm phẫu thuật xong…”
“Chuyện này xảy ra bất ngờ quá… sau này chúng tôi nhất định sẽ chú ý hơn.” Hiệu trưởng không dám ngẩng đầu lên.
Gần đây cứ liên tục xảy ra chuyện, mà kẻ bày đầu lại chính là học sinh từng ưu tú nhất của ông ta.
“Thầy Lý,” Diệp Sầm giương mắt: “Tôi không cần ông hứa hẹn, bây giờ tôi muốn ông nói rõ hình thức xử lý Vi Dương, tôi muốn nghe thử.”
“Đuổi học, chắc chắn phải đuổi học.
Bản thân em Vi Dương đã phải chịu sự giám sát của nhà trường, vi phạm lỗi nghiêm trọng nhiều lần, nhà trường chắc chắn sẽ không giữ học sinh như vậy ở lại!” Hiệu trưởng ra quyết định mà không hề đắn đo.
Dù cho người ngồi trước mặt ông hiện giờ không phải nhà họ Diệp thì hôm nay ông cũng sẽ đuổi học Vi Dương.
Học sinh như thế mà giữ lại trong trường thì đúng là quả bom nổ chậm, hôm thì nổ chỗ này, hôm thì nổ chỗ khác.
“Tôi hy vọng nhà trường có thể ra nội quy chuyên biệt dành cho Diệp Lệnh Úy.” Diệp Sầm dùng ngón tay gẩy chiếc cốc giấy trước mặt, giọng điệu bình tĩnh như đang nói chuyện thường ngày: “Sau này hễ ai đụng vào Diệp Lệnh Úy, thì chắc chắn sẽ bị đuổi học.”
Anh vừa nói dứt câu, ngay cả Diệp Huyến cũng không kìm nổi mà liếc nhìn anh mình: “Anh cả, có hơi lố rồi đó?”
Hiệu trưởng cũng tỏ vẻ mặt khó xử: “Sếp Diệp, tôi có thể hiểu tâm trạng của cậu, nhưng nếu ra nội quy như thế rất dễ tạo thành hiện tượng Diệp Lệnh Úy bị cô lập, chuyện này…”
“Diệp Lệnh Úy nào phải người thích cố ý gây chuyện?” Phí Thương im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Tôi thấy nó ngoan lắm.”
Diệp Huyến vốn chỉ đến để góp cho đủ số lượng, nghe thấy thế thì ghé vào tai Diệp Sầm, giọng điệu hắn tỏ vẻ coi thường: “Ổng biết à?”
Tuy hai nhà Diệp, Phí hiện đang ngồi chung một chỗ, nhưng ân oán về chuyện của Khương Huệ giữa hai nhà vẫn chưa biến mất.
Đặc biệt là Diệp Huyến, hắn vừa đi vào đã nhìn thấy Phí Thương, tâm trạng lập tức tụt xuống âm độ.
Diệp Sầm nhìn hiệu trưởng: “Nó không cần.”
“Gì cơ?” Hiệu trưởng nhất thời không hiểu được ý của Diệp Sầm.
“Diệp Lệnh Úy không cần giao du với quá nhiều người.
Hiệu trưởng cũng hiểu rõ, những người muốn kết bạn với Diệp Lệnh Úy, đa số đều không có mục đích tốt.” Mặt Diệp Sầm vô cảm: “Hơn nữa, như chủ tịch Phí nói, Diệp Lệnh Úy không phải người thích gây hấn, nó luôn rất ngoan ngoãn.”
Diệp Huyến thường xuyên bị nó chọc cho tức chết: “…”
“Sao, sao có thể vì một người mà sửa nội quy nhà trường được, chuyện này, chuyện này không hợp với quy tắc…” Hiệu trưởng vẫn còn đang do dự.
Diệp Sầm giương mắt: “Nghe nói hiệu trưởng muốn xây lại tòa nhà tổng hợp, bồi dưỡng học sinh học chuyên ngành nghệ thuật.”
Trong phòng họp im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, hiệu trưởng chịu thua, ông tằng hắng: “Tôi sẽ nhanh chóng xử lý.”
Ông vừa dứt lời thì nghe thấy Phí Thương cười một tiếng.
“…”
Hiệu trưởng lúng túng không biết nhìn đi đâu.
“Được rồi, chuyện của Diệp Lệnh Úy đã nói xong.” Phí Thương ngồi dậy: “Giờ nói tiếp chuyện của Phí Lan.”
Hiệu trưởng mờ mịt: “Phí Lan? Phí Lan giúp Diệp Lệnh Úy, có làm sao đâu?”
“Tôi muốn cho Phí Lan ra nước ngoài.” Phí Thương nói bằng giọng hời hợt: “Mong hiệu trưởng và thầy Phương ký tên giúp tôi.”
“Cái gì?” Phương Khả Mông không thể tin nổi, anh đứng bật dậy làm ngã cả ghế.
Hiệu trưởng cũng không hiểu chuyện gì: “Ra nước ngoài? Hôm nay làm thủ tục luôn?”
“Phí Lan có biết chuyện này không?” Phương Khả Mông chau mày.
Anh hiểu rõ Phí Lan, Diệp Lệnh Úy còn ở đây, chắc chắn Phí Lan sẽ không đi đâu hết chứ đừng nói chi là ra nước ngoài.
Ra nước ngoài, quá nửa là quyết định của riêng Phí Thương.
Phương Khả Mông hơi lo lắng.
Tính của Phí Lan và Phí Thương y hệt nhau, Phí Thương nói một là một hai là hai, đã quyết chuyện gì thì sẽ không đổi ý, Phí Lan còn quá hơn.
Hai người này mà không thống nhất được với nhau thì e là người chịu thiệt sẽ là Phí Lan, dù gì Phí Thương cũng là ba hắn.
“Nó không cần phải biết.” Phí Thương nói.
“Cứ vậy đi, lát nữa thư ký của tôi sẽ đến làm thủ tục.” Phí Thương nói xong chuyện của mình rồi thì đứng dậy định đi, hoàn toàn không cho Phương Khả Mông và hiệu trưởng có cơ hội thuyết phục.
“Sếp Phí, còn nửa năm nữa là thi tốt nghiệp rồi, bây giờ ra nước ngoài thì hơi bất lợi…”
“Đúng thế, lỡ như ra nước ngoài rồi không thích nghi kịp, cái được không đủ bù cho cái mất đâu, ông có muốn suy nghĩ thêm không?”
Dì Lệ cũng quen biết Phí Thương, tuy bà không thích Phí Thương nhưng cũng biết Phí Lan thế nào, ngày hắn còn bé cũng từng gặp rồi, huống chi Diệp Lệnh Úy lúc nào cũng luôn miệng nhắc Phí Lan mỗi khi gọi điện thoại cho bà, bà biết rõ quan hệ của hai đứa rất tốt.
Bà không khỏi lo lắng theo: “Sếp Phí, cũng phải để con mình đồng ý đã chứ.”
Dì Lệ lớn tuổi hơn Phí Thương.
Ông ta dừng lại, đáp lời: “Nó không có quyền từ chối.”
Rõ ràng học cùng một trường nhưng lại thất trách nhiều lần, không trông chừng được Diệp Lệnh Úy còn để cậu bị thương, cho nên hắn phải bị dạy dỗ để rút kinh nghiệm.
Hiệu trưởng và Phương Khả Mông sầu lo.
Hiệu trưởng ở lại tiếp tục xã giao với người nhà họ Diệp, Phương Khả Mông thì không thèm dựng ghế dậy đã chạy theo ra ngoài: “Sếp Phí, không được đâu, không ra nước ngoài được đâu, thế sẽ hại Phí Lan…”
Bọn họ quên mất là Phí Lan cũng đứng ngoài phòng họp nhỏ.
Phí Lan hơi khó hiểu, nhìn Phí Thương: “Ra nước ngoài?”
Tiếng của Phương Khả Mông im bặt đi.
Anh đứng cạnh Phí Thương, biết là bây giờ không phải lúc mình xen vào.
Hiện tại đang là thời gian để Phí Lan đàm phán với Phí Thương.
“Tôi không ra nước ngoài.” Phí Lan nói bằng giọng điệu lạnh lùng.
Phí Lan vừa dứt lời, Phí Thương liền đi tới trước mặt hắn, ung dung vén ống tay áo lên.
Trước khi mọi người kịp hiểu ra, ông ta giơ lên tát vào mặt Phí Lan.
Phương Khả Mông hoảng hồn, bước lên kéo Phí Lan ra sau lưng mình: “Chủ tịch Phí, có gì từ từ nói, chưa gì đã ra tay là sao?”
Phí Lan đẩy đầu lưỡi vào quai hàm.
Hắn đi tới trước mặt Phí Thương, hơi bị ù tai nên động tác khá chậm chạp.
“Ông thích làm gì tôi mặc kệ.” Giọng Phí Lan khàn khàn: “Tôi không có bản lĩnh gì, ông vẫn là ba của tôi, nhưng ông đừng có đùa giỡn với tôi.”
Phương Khả Mông nghe thấy lời nói xằng bậy của hắn thì quát lớn: “Phí Lan, em nói chuyện với ba mình như thế sao?”
Phí Thương hoàn toàn không tức giận vì Phí Lan chống đối.
Ông ta đẩy Phí Lan – người mà hiện giờ ông ta chỉ xem như là thằng nhóc con, sau đó nói ra câu tiếp theo: “Nói lời tạm biệt với bạn bè đi, hai ngày nữa ba sai người đưa con ra nước ngoài.”
Phí Lan đuổi theo ông ta: “Ba.”
Phí Thương khựng lại: “Con ít khi nào gọi ba như thế, nhưng tiếc quá, ba không thay đổi quyết định đâu.”
Phương Khả Mông biết, e là chuyện này sẽ không còn cơ hội cứu vãn nữa.
Hết chương 72.
Dii: Trời ơi một người ba cực phẩm:v Số tui làm sao í toàn dính mấy bộ có phụ huynh bị khùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...